- Cốc Tư La sẽ không đồng ý.
Gia Luật Hỉ Tôn khó khăn nói, y thua không phục.
Giây khắc đó Phi Ưng lại biến thành Phi Ưng tung hoành hoang mạc, ngạo mạn không chịu nổi:
- Cốc Tư La đương nhiên không đồng ý, nhưng bọn ta cần gì Cốc Tư La đồng ý chứ?
Gia Luật Hỉ Tôn cả đời lăn lộn trong quyền mưu, giữa lúc suy nghĩ đã chợt hiểu, nhìn chằm chằm Thiện Vô Úy nói:
- Thì ra ngươi muốn thay thế Cốc Tư La, ngươi muốn làm Tán Phổ?
Một lời đã nói ra, mọi người đều kinh sợ.
Trên mặt già nua của Thiện Vô Úy nở nụ cười, lại thở dài nói:
- Ngươi biết tại sao ngươi thua không? Vì ngươi nói quá nhiều rồi.
Gia Luật Hỉ Tôn phun ra ngụm máu tươi, cắn răng nói:
- Ngươi nói đúng!
Y thua đã không có gì để nói, y thật sự không ngờ Phi Ưng có liên thủ với Cốc Tư La!
Hay nói chính xác, Phi Ưng đang liên thủ với Thiện Vô Úy. Lúc này với trước đây vốn không có gì khác biệt, giống như sau khi Gia Luật Hỉ Tôn y có công cũng muốn thay thế Gia Luật Tông Chân. Con người đều là vì tư lợi, Thiện Vô Úy trông như tâm trong sạch ít ham muốn, đương nhiên cũng không gả cho người khác.
Nghĩ như vậy Phi Ưng, Thiện Vô Úy liên thủ có khả năng lớn.
Thiện Vô Úy vì sợ Gia Luật Hỉ Tôn y lúc này mới muốn loại trừ y, cái này giống như phương pháp của y đối phó Nguyên Hạo. Thiện Vô Úy muốn thay thế Cốc Tư La, do đó mới tìm tới Hương Ba Lạp. Thiện Vô Úy có lẽ không muốn trường sinh bất lão, nếu có thể ngồi lên vị trí Tán Phổ, nói vậy cũng là mãn nguyện rồi.
Gia Luật Hỉ Tôn tuy đã im lặng, Phi Ưng vẫn không im miệng, gã vốn là người kiêu ngạo, ngông cuồng luôn bị Gia Luật Hỉ Tôn áp chế, từ lâu trong lòng bất mãn, lần này đắc thủ, khó tránh khỏi thỏa thuê mãn nguyện:
- Nếu ngươi thật sự thông minh một chút, sớm phải nhận ra quan hệ giữa ta và Thiện Vô Úy. Lúc phá hủy dàn tế Thừa Thiên ngươi cũng ở gần, sao ngươi không động não suy nghĩ nếu không có ngầm cho phép của Thiện Vô Úy, chỉ dựa vào Hạp Chiên, ta làm sao có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên chứ?
Gia Luật Hỉ Tôn khan giọng nói:
- Phải rồi, lúc đó các ngươi đã sớm mưu đồ Hương Ba Lạp, Thiện Vô Úy rất muốn đến đó, nhưng Cốc Tư La không cho, do đó cuối cùng lão chọn liên thủ với ngươi? Ngươi phá hoại dàn tế Thừa thiên, có lẽ không phải muốn lấy Thiên Huyền Thông, chỉ là muốn mượn chuyện này làm Cốc Tư La càng thêm tin Thiện Vô Úy.
Địch Thanh trong lòng hơi chấn động, nhớ tới chuyện cũ năm đó không kìm được nhìn qua Phi Tuyết.
Nếu Phi Ưng và Thiện Vô Úy từ lâu đã liên thủ, vậy Phi Tuyết tham dự trong đó, biết chuyện này không? Rốt cuộc Phi Tuyết có bao nhiêu chuyện giấu hắn, Phi Tuyết phải chăng đang gạt hắn?
Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh không có phẫn nộ chỉ có đau lòng, tựa hồ bị người tín nhiệm nhất bán đứng, trong hoảng hốt thì nghe thấy Phi Ưng cười lớn nói:
- Bất Không chết sớm, Kim Cương Ấn bị giết, Cốc Tư La đã không có người có thể dùng, muốn tới Hương Ba Lạp ông ta không thể đích thân mạo hiểm, thì chỉ đành tìm người tín nhiệm nhất đi.
Trên mặt kiêu ngạo mang nụ cười mỉa mai, lúc nói tới ba người tín nhiệm nhất, ý đùa cợt Phi Ưng càng đậm:
- Chỉ có hợp tác với ta, mới có thể thật sự phá giải bí mật của Hương Ba Lạp, thần tăng lựa chọn như vậy, thật sự là hành động thông minh sáng suốt.
Phi Ưng trong giây khắc đó trong lòng tính toán, lúc này đại cuộc đã định, Gia Luật Hỉ Tôn xong rồi. Gã, Thiện Vô Úy, Chiên Hổ ba người đối phó Dã Lợi Trảm Thiên và Mục Liên Vương, có tám phần thắng, không, nên nói là nắm chắc chín phần. Lúc nãy vào Hương Ba Lạp gã còn có chút lo lắng, nhưng gã vẫn quan sát Mục Liên Vương. Mục Liên Vương già rồi, đó là xem như không có, người thế này không đủ nhắc tới. Ba người bọn họ phải đối phó chỉ có một người Dã Lợi Trảm Thiên.
Đối với một người thế này, Phi Ưng vẫn nghiên cứu không rõ.
Đây là một phản nghịch, phản nghịch bộ A Tu La.
Sự thật đã chứng minh, Dã Lợi Trảm Thiên phản bội Nguyên Hạo, người này chắc hẳn cùng Một Tàng Ngộ Đạo sớm đã bàn bạc ổn thỏa liên thủ Gia Luật Hỉ Tôn ám sát Nguyên Hạo, nếu không ngờ Nguyên Hạo cũng sẽ không một tên bắn chết Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng sẽ không giết Già Diệp Vương.
Dã Lợi Trảm Thiên phản loạn, dụng ý nghĩ đi nghĩ lại đơn giản có hai, một là đến Hương Ba Lạp, một là cầu được vinh hoa phú quý.
Bây giờ Gia Luật Hỉ Tôn xong rồi, nếu Da Lợi Trảm Thiên thông minh, thì nên chọn im lặng hoặc đầu nhập. Nếu không thông minh, Phi Ưng và Thiện Vô Úy liên thủ, rõ ràng cũng không sợ Dã Lợi Trảm Thiên gây sóng gió gì.
Lúc này việc cấp bách đương nhiên kết minh với Thiện Vô Úy, những thứ khác tính sau.
Thiện Vô Úy rất là thâm sâu khó dò, lại có Chiên Hổ liên thủ. Lúc này lão phải hạ thấp tư thái, sau khi đợi tới chuyện này, bọn lão phát hiện tất cả chính là Phi Ưng gã khống chế.
Nghĩ tới đây Phi Ưng thu lại cuồng ngạo, nói với Thiện Vô Úy:
- Bây giờ vẫn xin thần tăng chủ trì đại cuộc, nếu không có ai không phục, thì xin thần tăng cho phép. Nếu có người không phục, thì xem chủ ý của thần tăng rồi.
Thiện Vô Úy tuy là trầm tĩnh, nghe vậy trong lòng có ý phấn kích.
Lão đợi lâu rồi, đợi tới mức quá khổ, bây giờ thoạt nhìn, tất cả mọi thứ chờ đợi đều đáng. Lão nói ít, nhìn nhiều, cũng nghĩ giống như Phi Ưng, cho rằng kẻ địch bây giờ chỉ còn lại một người, đó chính là Dã Lợi Trảm Thiên.
Nếu không có Dã Lợi Trảm Thiên làm chứng, Mục Liên Vương cũng sẽ không dễ dàng tin ngọc tỷ này, bọn bọn cũng sẽ không vào Hương Ba Lạp dễ dàng như vậy.
Có thể vào Hương Ba Lạp, nguyện vọng chỉ có hai, vậy có một người phải hy sinh.
Thiện Vô Úy nghĩ đến đây, cuối cùng mở miệng nói:
- La Hầu Vương, tiểu tăng xin một nguyện vọng thứ nhất, nói vậy ngài sẽ không phản đối chứ?
Câu hỏi này của lão hoàn toàn không cần hỏi, vì người thông minh đều biết đáp án.
Đôi mắt trắng xám của Dã Lợi Trảm Thiên đảo xuống, hỏi lại:
- Nếu ta phản đối thì sao? Hậu quả thế nào?
Trong Hương Ba Lạp, không khí mới đóng băng, thoáng chốc lại tan ra.
Phi Ưng chỉ chỉ vào Gia Luật Hỉ Tôn co rút lại, cười gằn nói:
- Nếu ngươi phản đối, thì hậu quả giống như y.
Gã tiến lên một bước, sát khí đã hiện. Gã tuy bị thương, nhưng vẫn có lòng tin giết được Dã Lợi Trảm Thiên.
Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm chuôi đao, thần sắc vẫn có thể bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Vậy ta... thật sự muốn thử.
Mọi người ngạc nhiên, cho dù là Gia Luật Hỉ Tôn, trong mắt cũng lộ ra ý khó hiểu.
Dã Lợi Trảm Thiên cuồng ngạo như vậy, dưới cục diện này còn muốn đánh cược một lần với đám người Thiện Vô Úy sao? Nếu y thông minh, thì nên giả bộ thuận theo, đợi đám người Thiện Vô Úy lơ là đề phòng hãy ra tay, lúc này y xuất thủ, làm sao có cơ hội thắng?
Con ngươi Thiện Vô Úy co rút lại, từng chữ nói:
- La Hầu Vương không phải là người thông minh.
Dã Lợi Trảm Thiên mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy là ý cô đơn. Y chậm rãi rút đao, một đường ánh sáng như dòng nước chiếu xanh lên gương mặt trắng bệch của y:
- Ngươi sai rồi, ta chính là quá thông minh. Phi Ưng đã vạch trần dụng ý của ngươi muốn mưu đồ vị trí Tán Phổ, ngươi sợ Cốc Tư La phát giác, làm sao sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?
Hai má Thiện Vô Úy co giật:
- Nếu ngươi đầu nhập ta, ta làm sao có thể giết ngươi?
Dã Lợi Trảm Thiên cười, hỏi lại một câu:
- Ngươi tin ta sẽ đầu nhập ngươi không?
Câu đơn giản này, nhưng với năm đó Nguyên Hạo hỏi Dã Lợi Vượng Vinh ở điện Thiên Hòa không có khác biệt. Dã Lợi Trảm Thiên có thể đầu nhập Thiện Vô Úy không? Thiện Vô Úy sẽ tin Dã Lợi Trảm Thiên thậm tâm quy thuận không? Dã Lợi Trảm Thiên phải chăng tin Thiện Vô Úy là thật tâm thu giữ y?
Mầm móng phản bội một khi chôn vùi, chỉ có thể sinh trưởng, không thể nào trừ khử.
Thiện Vô Úy mấp máy môi, hai tay kết ấn, gật đầu nói:
- Ta... tin! Hai từ này lão nói ra, nói tới lúc tin, thanh điệu đột nhiên kéo cao, nói tiếp:
- Bát Nhã...
Phi Ưng cao lên, mỏ chim ưng chợt lóe, đã đánh tới trước ngực của Dã Lợi Trảm Thiên.
Gã thật sự như chim ưng bay trên trời xanh, nói động thì động, thế đạo sắc bén. Gã chờ đợi rất lâu, đợi Thiện Vô Úy phối hợp, chỉ cần Thiện Vô Úy đọc ra kinh tâm chú ngữ Bát Nhã, đó chính là lúc gã phát động.
Người không phục, giết thì được rồi, cần gì nói nhiều như vậy?
Chú ngữ vừa mới xuất, Thiện Vô Úy đã tụ hết tâm lực. Người khác thấy lão niệm chú rất đơn giản, nhưng không biết chú ngữ của lão giống như mũi tên lập quốc của Nguyên Hạo đều cần lòng tin, nghị lực vô thượng và hết sức chăm chú.
Thi pháp như vậy, mới có kỳ quả quỷ thần khó lường.
thi pháp như vậy mới khiến quỷ thần khó lường, từ kẽ hở mà có hiệu quả đi vào.
Lão chỉ cần trói buộc giống như Địch Thanh năm đó, làm tắc nghẽn hành động của Dã Lợi Trảm Thiên, dựa vào hai người Phi Ưng, Chiên Hổ, muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên, không phải chuyện khó.
Chú ngữ đó như nhanh như chậm, nhanh chóng đã niệm tới từ cuối cùng. Thiện Vô Úy trợn hai mắt, sáng rực, sắp sửa phun ra từ “đa”...
Cả chục tiếng nổ vang lên, mỏ chim ưng của Phi Ưng và đơn đao của Dã Lợi Trảm Thiên đã chạm vào nhau nhiều lần, ánh lửa bắn ra bốn phía, Dã Lợi Trảm Thiên giống như bị chú ngữ bó buộc đột nhiên đầu vai chau lại, động tác chậm nữa nhịp.