Dã Lợi Ngộ Khất nâng chén rượu lên nói:
- Nào, uống rượu.
Chỗ lão hạ tay xuống, chỉ đang ngồi ba người, mỗi người vẻ mặt xám xịt, đều giơ chén rượu lên nói:
- Tạ Vương gia.
Sau khi Dã Lợi Ngộ Khất uống chén rượi xong, hỏi:
- Bên phía Pha siêu thứ sử, Quần mục ti có tin tức gì không?
Quần mục ti người Hạ chủ yếu phụ trách cung cấp ngựa. Pha diêu thứ sử thân ở Quần mục ti, bây giờ phụ trách chuyện điều phối chiến mã.
Pha diêu thứ sử dáng người hơi thấp, màu da ngăm đen, nghe vậy đứng lên nói:
- Vương gia, sau khi mặt trời lặn, sẽ có hai ngàn chiến mã đưa tới chợ Diệp.
Dã Lợi Ngộ Khất gật đầu, hỏi:
- Đô áp nha, binh lực của Các Lưu phân phái thế nào?
Đô áp nha nước Hạ và Đô giám binh mã của Đại Tống đều chức trách như nhau, chủ yếu phụ trách tụ tập binh.
Đô áp nha thần sắc lạnh lùng như băng, trầm giọng nói:
- Quân lệnh đã truyền, ngày mai phải tề tựu hơn mười ngàn binh mã.
Tây Hạ toàn dân giai binh, địa phương xuất binh, đều do thủ lĩnh bộ tộc của địa phương đến chỉ huy. Một binh sĩ của bộ tộc thì gọi là nhất Lưu. Quân lệnh vừa hạ, các bộ lạc phải hưởng ứng, nếu không theo, sẽ có trọng phạt.
Kể từ đó, người Hạ phụ trách tương đối nhẹ hơn so với triều Tống, tốc độ rối rắm binh lực càng hơn hẳn triều Tống.
Dã Lợi Ngộ Khất nghe Đô áp nha hồi báo lưu lóat, hài lòng gật đầu nói:
- Các ngươi cực khổ rồi.
Hai người đó cùng kêu lên:
- Bổn phận của ty chức.
Dã Lợi Ngộ Khất thản nhiên nói:
- Nhưng có những người ngay cả bổn phận cũng không làm được.
Lão liếc xéo thủ hạ thứ ba, nhẹ nhàng hỏi:
- Phiên lạc sử, ngựa đã chuyển đủ, người đã tề tụ. Không biết ngươi có chuẩn bị tất thắng không?
Phiên lạc sử kinh ngạc nói:
- Vương gia, lúc này Địch Thanh làm loạn chợ Diệp, chúng ta thật sự xuất binh tấn công thành Đại Thuận sao?
Phiên lạc sử lại là thủ lĩnh của các bộ lạc liên hợp. Người Khương nhiều bộ phận, thống lĩnh điều khiển khó khăn. Sau khi Nguyên Hạo lập quốc, các nơi yếu hại của biên giới nước Hạ thiết lập mười hai Giám quân ti, do Đô thống quân trấn thủ. Dưới Đô thống quân, lại có Phiên lạc sử, Đô áp nha phụ trách chỉ huy triệu tập quân mã các bộ, cung cấp người Hạ xuất binh nhanh nhất.
Trận chiến Tam Xuyên Khẩu năm đó, Nguyên Hạo có thể nhanh chóng tập kết một trăm năm mươi ngàn kỵ binh xâm lấn Đại Tống, chính là từ loại sách lược điều binh này.
Phiên lạc sử này vốn tên là Thác Bạt Thủ Hiện, đã là thống lĩnh cao nhất lân cận chợ Diệp.
Dã Lợi Ngộ Khất nói:
- Ngươi có biết Địch Thanh tại sao gây loạn ở chợ Diệp không?
Thác Bạt Thủ Hiện lắc đầu nói:
- Hạ quan không biết.
Dã Lợi Ngộ Khất cười lạnh nói:
- Phạm Trọng Yêm dựng lên thành Đại Thuận, đã cắm đao tới cảnh Hạ. Biên phòng tây bắc triều Tống hỗn độn, khó có thể tụ tập đại quân. Do vậy thành Đại Thuận nhiều nhất cũng chỉ hai ngàn người đang thủ. Phạm Trọng Yêm biết ta tuyệt đối không thể dễ dàng cho một tòa thành như vậy lập lên ở trước mặt, cũng biết ta nhất định muốn xuất binh quy mô lớn. Lão biết rõ thành Đại Thuận kiên thủ khó khăn, lúc này mới bảo Địch Thanh qua quấy loạn, mục đích của bọn chúng chính là không muốn chúng ta xuất binh. Nếu đã như vậy, chúng ta phải lập tức xuất binh.
Thác Bạt Thủ Hiện vừa sợ vừa khâm phục nói:
- Vương gia tâm trí phi phàm, nghĩ Phạm Trọng Yêm đó là tuyệt đối kém xa. Hạ quan... tuy không có nắm chắc phần thắng, nhưng tuyệt sẽ không phụ lòng dầy vọng của Vương gia.
Dã Lợi Ngộ Khất hừ lạnh, nhìn chén rượu trầm ngâm không nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Đại ca chiến loạn bị giết, nguyên soái gần đây đối với ta rất lạnh nhạt, chỉ sợ có lòng nghi ngờ ta. Lần này ta mang binh tấn công thành Đại Thuận, nhất định phải thành công, bằng không....
Bằng không thế nào, lão đã không dám nói ra.
Dã Lợi Ngộ Khất không nói, mọi người càng không dám nói nhiều.
Đêm đã tới, tửu hàn phong lạnh.
Đèn hoa thắp lên. Từ trên lầu Thông Hóa nhìn qua, chỉ thấy con phố dài ngọn đèn như sao. Nhưng dưới ánh sáng này, lại là yên lặng như chết.
Hôm nay chợ Diệp giết người nổi lên bốn phía, cho dù thương nhân muốn mua bán, đều sớm đã về trong tòa nhà đóng cửa không ra ngoài.
Thác Bạt Thủ Hiện sau khi tới lầu Thông Hóa, hơi thở cũng không dám thở nhiều, chỉ uống mấy chén rượu lạnh, vừa lạnh vừa đói, cẩn thận nói:
- Vương gia, đêm đã khuya rồi, chuyện bắt Địch Thanh, tự có bọn họ phụ trách. Vương gia vất vả cả ngày, cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút. Chẳng may...
Y thấy Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt không tốt, cuối cùng không dám nói tiếp.
Dã Lợi Ngộ Khất hai mắt liếc xéo:
- Chẳng may thì sao?
Thác Bạt Thủ Hiện cả gan nói:
- Địch Thanh tiến đến ám sát, Vương gia thân thể ngàn vàng, làm sao không cẩn thận đề phòng?
- To gan!
Tô Cật Nẵng quát:
- Vương gia sao sợ Địch Thanh? Vương gia lúc này, chính là muốn để người của chợ Diệp thấy Địch Thanh chỉ là con chuột nhát gan.
Thát Bạt Thủ Hiện trong lòng bất mãn, thầm nghĩ:
- Ngươi chẳng qua chỉ là cận vệ bên cạnh Vương gia, sao có thể to tiếng hô hào với ta?
Thấy Dã Lợi Ngộ Khất không nói gì, Thác Bạt Thủ Hiện trong lòng sợ hãi, cười trừ nói:
- Hạ quan hiểu rồi, thì ra Vương gia bây giờ chính là muốn đợi Địch Thanh đến! Nếu hắn không đến, chỉ là một con chuột nhát gan. Nếu hắn đến còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vương gia sao?
Y càng nghĩ càng đúng, chính mình cũng có chút khâm phục mình.