Mặc dù Địch Thanh có gặp qua Nguyên Hạo hai lần nhưng đã nghe không ít chuyện có liên quan tới y. Con người này có chí khí mạnh mẽ nhưng cũng lại là người hết sức tàn nhẫn, độc ác. Con người này không có chút tình cảm nào hết.
Năm đó đám người Vệ Mộ Sơn Phong phải trốn đến biên giới nước Tống phía Đông Hoành Sơn, là vì tộc trưởng Vệ Mộ Sơn Hỉ âm mưu làm phản nhưng thất bại. Vệ Mộ Sơn Hỉ vốn là cậu ruột của Nguyên Hạo nhưng sau khi Nguyên Hạo bình định được phản lọan gia tộc Vệ Mộ, y không chỉ giết cậu ruột của mình mà còn giết hết cả người vợ Vệ Mộ thị và đứa con trai vừa mới sinh. Bởi vì mẹ của y cũng là người tộc Vệ Mộ thị nên sau này Nguyên Hạo đem hại độc mẹ của mình.
Việc Nguyên Hạo giết vợ, giết con, giết mẹ được truyền ra bên ngoài, người ta nghe thấy đều chấn động, bởi thật khó có thể tin được trên đời lại có con người tàn nhẫn như vậy.
Một người như vậy thì tại sao lại có thể có thái độ ân cần chăm sóc với em gái như vậy chứ?
Giữa lúc Địch Thanh đang suy nghĩ thì có tiếng Đan Đan nói:
- Cứ mỗi lần đến một nơi xa lạ là muội không thể ngủ được.
Hắn không trông thấy bộ dạng của Đan Đan nhưng nghe giọng nói thì quả thật rất buồn khổ.
Trong nội viện, Nguyên Hạo không hề đeo cung lớn mà cũng ko mang theo ngũ tiễn nhưng y vẫn đội mũ quan đen, áo trắng, ánh mắt đã bớt chí lớn và giọng châm biếm, nhìn chăm chú vào muội muội nói:
- Muội vốn biết mình lúc nào cũng có bệnh này rồi mà tại sao vẫn còn muốn tới Diệp Thành?
Đan Đan ở trong đình viện mặc bộ đồ tím, giống như tử đinh hương nở rộ vào ban đêm. Đinh hương đa sầu bao nhiêu thì đôi mi thanh tú của Đan Đan cũng giống như hoa đinh hương vậy.
Dường như ánh sao này không phải đêm qua,
Vì ai hứng gió phơi sương một mình?Đan Đan đứng giữa sương gió là vì ai?
Đan Đan không trả lời câu hỏi của Nguyên Hạo mà đột nhiên nói:
- Mấy ngày nay, người trong Diệp Thành bàng hoàng, là do duyên cớ gì?
Nguyên Hạo nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Muội đến đây có phải là vì Địch Thanh?
Địch Thanh giật mình, trong vườn bây giờ chỉ còn sự im lặng. Một lúc lâu sau, Đan Đan mới nói:
- Đúng!
Câu trả lời của nàng chỉ có một chữ, giống như chém băng cắt tuyết. Địch Thanh trong phút chốc ngỡ ngàng.
Hồi lâu, Nguyên Hạo mới nói:
- Hôm nay ta không hề muốn giết hắn mà chỉ muốn tóm hắn, nhưng tiếc là... có người ra tay chắn mũi tên của ta.
Đan Đan giật mình nói:
- Vậy huynh ấy có bị thương không?
Giọng nói của nàng mặc dù lãnh đạm nhưng cũng có thể coi là tường cao hậu thổ, đều khó có thể ngăn được sự ân cần trong đó.
Trong lòng Địch Thanh nghĩ:
“Nàng... tại sao lại quan tâm ta như vậy? Nguyên Hạo có biết ai là người ra tay không?”
Nguyên Hạo im lặng hổi lâu mới nói:
- Hắn nhất định sẽ không thể chết được, nếu hắn có thể chết một cách dễ dàng như vậy thì không phải là Địch Thanh nữa!
Ngừng lại một lát, Nguyên Hạo lại hỏi:
- Đan Đan, dũng sĩ người Hạng Đảng vô số, tại sao muội lại chỉ thích một tên Địch Thanh người Hán?
Gió ngừng, đêm ngưng, Địch Thanh ở bên tường ngoài nghe thấy câu hỏi của Nguyên Hạo thì có chút chấn động không biết là cảm giác gì nữa.
Đan Đan thích hắn! Sao có thể như vậy được? Hai người họ mới gặp nhau có vài lần thôi!
Nhưng câu nói này lại do chính miệng Nguyên Hạo nói ra, nên không giống như là giả.
Bỗng dưng nhớ lại lần đầu chia tay bên ngoài phủ Hưng Khánh, Đan Đan từng hỏi hắn:
- Nếu như trên đời này có một người vì ngươi mà không cần bất cứ thứ gì hết, chết cũng được, sống cũng vậy, đi hoang mạc, đến tận chân trời...ngươicó vì nàng ấy mà từ bỏ tất cả không?
Lúc nghe thấy câu hỏi đó, Địch Thanh thật sự không hề có một ý nghĩ nào khác. Đến hôm nay nghĩ lại mới thấy nó mang rất nhiều hàm ý.
Từ sau khi Dương Vũ Thường vì hắn mà nhảy thành thì trong lòng Địch Thanh không còn động lòng với người con gái thứ hai. Trong lòng Địch Thanh, Đan Đan chỉ là một cô gái nhỏ bốc đồng, và hắn cũng chỉ ngẫu nhiên cứu mạng Đan Đan trên sa mạc mà cũng chưa hề cứu đến cùng, vậy thì vì saoĐan Đan lại thích hắn?
Trong tường ngoài tường đều im lặng như nhau, nhưng không bao lâu sau, Đan Đan nói:
- Muội thích hắn!
Thích thì thích, yêu thì yêu, nhiều lúc không cần nói lý do.
Lại một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới nói:
- Muội thích người không nên thích, Địch Thanh không phải là người cho ta dùng mà là người ta giết!
Địch Thanh nghe thấy thất kinh, biết lời của Nguyên Hạo không phải là giả dối, đến lúc này thì hắn và Nguyên Hạo vốn không thể cùng tồn tại. Lại nghe thấy Nguyên Hạo nói:
- Đan Đan, toàn bộ người Đảng Hạng vùng tây bắc này đều là thuộc hạ dưới chân ta, bất luận là địa vị cao thấp, bất luận xuất thân, muội thích ai thì chỉ cần nói cho ta biết một tiếng...
Đan Đan ngắt lời Nguyên Hạo:
- Huynh có đại quyền trong tay, có thể nắm bắt được sống chết của người trong thiên hạ nhưng làm sao có thể nắm bắt được tình cảm của mọi người trong thiên hạ chứ? Huynh có thể làm cho muội rời xa Địch Thanh nhưng huynh làm sao có thể ngăn được muội nhớ huynh ấy?
Lời Đan Đan nói rất nhẹ nhàng nhưng hàm ý bên trong thì lại rất kiên quyết, làm cho Địch Thanh ở bên ngoài cũng phải rung động.
Hai hàng lông mày của Nguyên Hạo dựng cả lên, còn biết nói gì nữa thì Đan Đan lại nói tiếp:
- Đại ca...
Nguyên Hạo nghe thấy hai tiếng “đại ca”, lại thấy nét mặt buồn thảm của em gái liềm mềm lòng, nhẹ nhàng nói:
- Muội muốn nói gì?
Đan Đan nhìn Nguyên Hạo, ánh mắt buồn bã, hạ giọng nói:
- Muội biết... muội với huynh ấy không thể ở bên nhau nhưng muội cầu xin huynh... cho muội giữ lại chút nhớ mong về huynh ấy, được không?
Nguyên Hạo ngẩn người ra, thấy sắc mặt Đan Đan trắng như tuyết, ánh mắt trong như nước, liền thở dài, không nói thêm gì nữa.
Trong sân lại yên ắng, tĩnh mịch.
Không biết là phải bao lâu sau, Địch Thanh lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Đan Đan đi lên lầu, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn , thấy đêm đen đèn xanh, có một bóng hình cô độc trên tấm màn cửa sổ bằng lụa, vô cùng tiêu điều lạnh lẽo.
Địch Thanh nhìn bóng người dưới ánh đèn bên cửa sổ, trong phút chốc có những suy nghĩ rất rắc rối.
Mùa xuân về thời tiết đã trở nên ấm áp nhưng không khí ở bên trong lẫn bên ngoài bức tường cao dường như đang kết thành băng.
Đúng lúc này thì trong sân lại có tiếng bước chân, Địch Thanh cảm thấy hơi lạnh, thu lại dòng suy nghĩ, ngưng lại nghe ngóng, liền nghe thấy Nguyên Hạo nói:
- Đã tìm ra ai là người ra tay cứu Địch Thanh hay chưa?
Tinh thần Địch Thanh lại bị chấn động nhưng tai vẫn chăm chu nghe ngóng tình hình.
Giọng nói của Bàn Nhược Vương vang lên:
- Ngột Tốt, người này võ công cực cao ... hơn nữa nhất định là có quan hệ với Địch Thanh...
- Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa.
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
- Ngươi nói như vậy có phải là muốn nói với ta ngươi chưa tìm ra người đó là ai?
Bàn Nhược Vương im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói:
- Vâng.
Nguyên Hạo ngược lại không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm nói:
- Dưới gầm trời này người có thể ngăn được mũi tên của ta đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lại là người có quan hệ với Địch Thanh thì chỉ có hai người là Diệp Tri Thu và Phi Ưng với võ nghệ không tồi... ngoài ra đều không đáng nói đến.
Địch Thanh hơi lạnh người, không ngờ rằng Nguyên Hạo lại có thể tường tận về hắn như thế.
Bàn Nhược Vương cẩn trọng nói:
- Diệp Trí Thu mặc dù không tồi nhưng nếu có thể dễ dàng chặn mũi tên của Ngột Tốt như vậy thì không thể. Còn Phi Ưng thì thâm sâu khó lường, nên khả năng người ra tay rất có thể là y. Nhưng đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa dò la được lai lịch của y. Con người này tựa như xuất hiện một cách vô danh. Phi Ưng chế ngự Thạch Đà, liên lạc với Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, bắt công chúa, thủ đoạn quái dị độc ác, dụng ý không rõ ràng...
Khóe miệng Nguyên Hạo có nụ cười, y không có ý kiến.
Thấy vậy Bàn Nhược Vương liền chuyển đề tài, đột nhiên nói:
- Nhưng việc tìm ra vị cao thủ ấy là ai không phải là việc quan trọng trước mắt... theo ý của thần thì việc tiếp theo phải xử lý Địch Thanh như thế nào mới là điều mà chúng ta cần lưu tâm. Địch Thanh đã từng nhắc đền Tô Cật Nẵng là muốn tiến công qua Hoành Sơn, chiếm lấy Hựu Châu...
Nguyên Hạo không đợi cho Bàn Nhược Vương nói hết liền ngắt lời:
- Tô Cật Nẵng không là cái gì hết, Địch Thanh sao có thể đem dụng ý thật sự của mình nói cho y biết?
Địch Thanh sợ hãi, nghĩ ánh mắt Nguyên Hạo quả là sắc bén? Thì ra lúc Địch Thanh bị bao vây, hắn cố ý nói cho Tô Cật Nẵng biết việc muốn chiếm Hựu Châu, chẳng qua chỉ là để tung hỏa mù cho Bàn Nhược Vương, không ngờ Nguyên Hạo chỉ cần thoáng qua là có thể thấy được tâm ý của hắn.
Bàn Nhược Vương trầm ngâm nói:
- Ngột Tốt cho rằng, câu nói đó của Địch Thanh là nói với chúng ta sao? Như thế thì hắn tuyệt đối sẽ không tấn công Hựu Châu? Nhưng chỗ thần vừa nhận được tin tức, xung quang Hựu Châu đã có người quân Tống lui tới.
Nguyên Hạo vẫn bình tĩnh như thường:
- Trước mắt, việc của Hoành Sơn do khanh phụ trách, tự khanh biết làm chủ, nên ứng phó như thế nào, không cần phải nói nhiều lời với ta.
Tay y gảy nhẹ, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, hỏi:
- Phía A Nan Vương có tin tức gì hay không?