Mục lục
[Dịch] Sáp Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nhìn thấy Phạm Trọng Yêm u sầu, cũng biết mình không thể khiến cho ông vơi đi, không thể làm gì khác ngoài việc nói đến thơ ca. Chỉ hy vọng Phạm Trọng Yêm vơi bớt tâm sự mà thôi.

Lúc này, ánh đèn trong phòng chiếu vào tấm mạng che mặt của cô gái. Bên ngoài ánh trăng chiếu sáng, bầu trời đầy sao, gió thu lành lạnh, mang theo những chiếc lá rụng đầy.

Phạm Trọng Yêm lúc này mới ý thức được trời đã tối, thầm nghĩ Thường Ninh tuy là nữ, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng dù sao bây giờ trời cũng đã tối, cũng có nhiều bất tiện, liền đứng dậy nói:

- Công chúa, trời đã tối rồi. Với tình hình hiện tại của Địch Thanh, thần cũng tạm thời chỉ biết bấy nhiêu. Thần xin phép tiễn công chúa.

Thường Ninh đứng dậy, nhưng không đi, cứng nhắc nói tiếp:

- Tiểu nữ đã sớm ngưỡng một đại nhân. Nếu không nghe được bài thơ nào thì chỉ sợ tối nay không ngủ được.

Phạm Trọng Yêm nhìn thấy Thường Ninh ôn nhu nhưng kiên trì, tràn đầy chờ mong thì không đành lòng từ chối.

- Công chúa mời di giá. Thơ rất nhanh sẽ có thôi.

Thường Ninh nghe Phạm Trọng Yêm nói khôi hài như vậy thì nở nụ cười buồn:

- Người ta nói Tài tử Tào Thực đi bảy bước thành thơ. Phạm Công cần mấy bước đây?

Phạm Trọng Yêm vừa tiễn bước Thường Ninh, trong lòng lại nghĩ đến việc Lã Di Giản trước đây đã nói qua với ông “Triều đình đều là người có văn chương. Muốn làm người tốt, không cần thiết phải biết văn chương như trong triều đình”. Hôm nay chứng thực câu nói này của Lã Di Giản không sai. Thái Tương, Âu Dương Tu tuy văn chương tài hoa nhưng vẫn gặp chuyện xấu.

Trên con phố dài, Phạm Trọng Yêm nhìn thấy lá rụng rơi lượn vòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy ánh trăng, chậm rãi ngâm:

- Phân phân đọa diệp phiêu hương thế. Dạ tịch tĩnh, hàn thanh toái. Chân châu liêm quyển ngọc lâu không, thiên đạm ngân hà thùy địa. (BTV dịch thơ: Lá thu xào xạc bay trong đêm sâu, rơi mình trên bậc thềm. Âm thanh đó ảm đạm mà thê lương. Rèm ngọc vén cao, ngọc lâu không bóng người. Đêm nhè nhẹ, ngân hà tỏa sáng trải dài trên mặt đất.)

Sau đó chuyển hướng sang nhìn Thường Ninh:

- Niên niêm kim dạ, nguyệt hoa như luyện, trường thị nhân thiên lý. (Năm năm tháng tháng như trời đêm hôm nay, ánh trăng như dải lụa trắng, mà người tương tư thì ở xa ngàn dặm, bị sự tương tư dày vò mà tâm trạng u sầu.)

Thường Ninh nghe xong bài thơ miêu tả cảnh cuối thu một cách chuẩn xác, có chút lạnh lẽo thì không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, âm thầm nghĩ “Phạm Công nói cái gì là “Chân châu liêm quyền ngọc lâu không”, cũng chính là nói ta đêm khuya rời cung đến tìm ông ta hỏi thăm tin tức? “Thiên đạm ngâm hà thùy địa” chính là nói ngân hà chính là khoảng không ngăn cách ta và Địch Thanh sao? “Trường thị nhân thiên lý” có phải trong đó cũng ám chỉ Địch tướng quân hay không? Phạm Công chỉ thuận miệng nói vài câu, nhưng lại rất có thâm ý. Có lẽ ông ta đã nhìn ra tâm sự của ta”. Nghĩ tới đây, bên tai nóng lên, lại nghĩ tới ‘Ta kỳ thực cũng không nghĩ nhiều như Phạm Công đã nghĩ. Ta biết Địch tướng quân đã có người yêu, và chỉ có Vũ Thường mới xứng với huynh ấy. Ta không cầu cùng huynh ấy. Chỉ cần biết huynh ấy bình an thì đã mãn nguyện lắm rồi.

Hồi tưởng lại, chẳng biết vì sao đôi mắt đẹp lại có chút ươn ướt.

Phạm Trọng Yêm cũng là tâm trạng phập phồng, chậm rãi ngâm tiếp:

- Sầu tràng dĩ đoạn vô do túy. Tửu vị đáo, tiên thành lệ. Tàn đăng minh diệt chẩm đầu y, am tẫn cô miên tư vị. (Sầu tận nơi thẳm sâu, đã là sự đau khổ tột độ, rượu cũng khó có thể giải sầu. Rượu còn chưa uống, đã hóa thành nước mắt. Ngọn đèn nhỏ le lói, một mình cô độc ngồi tựa ghế, nhấm nháp tư vị của sự cô đơn này.)

Khi ông ngâm tới đây, trong lòng thở dài, cuối cùng nhìn về phía công chúa Thường Ninh nói:

- Đã đến đây rồi thì những chuyện trong lòng không thể lảng tránh.

Nói xong, Phạm Trọng Yêm chấp tay nói:

- Công chúa mau lên kiệu. Thần xin phép không tiễn nữa.

Xong rồi quay người trở vào phủ, ngồi trước bàn, cầm chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Ông uống quá nhanh. Một ngụm rượu nghẹn trong cổ họng, nóng rát, đau nhức, nhịn không được phải ho khan.

Trong tiếng ho khan, nước mắt không biết là vì rượu hay là vì tâm trạng mà rốt cuộc không thể ức chế, chảy xuống mặt đá xanh. Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh giống như lá rụng lẻ loi bay.

Ông cũng không biết, ngồi trong kiệu, Thường Ninh cũng nước mắt tuôn rơi, nhớ lại những gì trong bài thơ mà Phạm Trọng Yêm vừa đọc.

Đã đến đây rồi thì những chuyện trong lòng không thể lảng tránh.

Ông ấy và nàng sớm là đồng bệnh tương liên. Có rất nhiều chuyện chỉ thoáng qua, nhưng lại thâm nhập vào trong tim, quanh quẩn không đi, khiến không thể lảng tránh.

Nguyệt hoa như luyện, nhân tại thiên lý.

Thường Ninh nhìn xuyên qua làn nước mắt, nhìn ánh trăng sáng qua bức rèm che, trong lòng thầm nghĩ “Huynh ấy ở Khiết Đan có khỏe không? Dưới ánh trăng, mây như bộ xiêm y. Huynh ấy hẳn là đang nhớ đến Vũ Thường? Chỉ mong rằng huynh ấy được đạt thành tâm nguyện”.

Chẳng biết vì sao, những giọt nước mắt từ trên gương mặt lần thứ hai chảy xuống, làm ướt xiêm y.

Ngọn gió thổi qua, làm lung lay tấm rèm châu, leng keng leng keng!

Niên niên minh nguyệt dạ, bất tẫn chiếu tương tư.

(Hằng năm trăng vẫn sáng, nhưng không soi hết nỗi tương tư.)

Khi Địch Thanh nhìn ánh trăng sáng tỏ thì bước vào một gian thiên điện trong hoàng cung. Gia Luân Tông Chân có chỉ mời hắn đến nói chuyện.

Gia Luật Tông Chân muốn bàn luận về chuyện biên giới. Vì sao không tìm Phú Bật mà lại gọi riêng hắn đến nói chuyện chứ? Địch Thanh ngồi trong điện với tâm trạng hoang mang, nhíu mày.

Mặc dù hắn đã giúp Gia Luật Tông Chân nhưng xem ra Gia Luật Tông Chân không giống với kiểu lấy chuyện biên giới kia ra để cảm ơn. Nghĩ đến đây, khóe miệng Địch Thanh có nét cười. Con người trên thế gian này nhiều như vậy, trong lúc nguy nan thì thề thốt, khi bình yên thì lại quên Hiện tại Gia Luật Tông Chân không còn cần Địch Thanh hắn nữa thì tự nhiên sẽ cao ngạo kiêu căng.

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ thì một người sải bước đi vào trong điện, đi đến phía trước mặt Địch Thanh. Người này thần sắc cao ngạo, hai hàng lông mày nghiêng xéo, vóc dáng khôi ngô, đứng đối diện với Địch Thanh tựa như một con nhạn cô độc lạc bầy vậy.

Trong mắt Địch Thanh có chút king ngạc. Hắn chậm rãi đứng lên nhìn người đó một lúc rồi mới nói:

- Gia Luật Hỉ Tôn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK