Phi Ưng khẽ mỉm cười, cái mũi chim ưng dưới ánh mặt trời ẩn hiện hàn quang:
- Ta vừa tới Tây Tạng, nghe nói sau khi ngươi phá hỏng dàn tế Thừa Thiên thì biến mất không thấy nên rất kinh ngạc. Ta biết ngươi không phải người như vậy nên ta càng để ý Thừa Thiên Tự nhiều hơn, trong lúc vô ý từ miệng tạp dịch được biết ngươi bị nhốt trong này, do đó mới đến cứu ngươi.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Xem ra ngươi thật sự rất hiểu ta... Chỉ đáng tiếc, đều nói Phật tử của Tây Tạng rất cơ trí, không ngờ không nghe ta giải thích
Phi Ưng lặng lẽ cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho rằng họ rất thông minh sao? Người này chỉ là cố làm huyền bí thôi, thật ra nội tâm họ đê tiện không chịu nổi càng tàn nhẫn vô cùng, xem mạng người như cỏ rác!
Địch Thanh khẽ thở dài một cái, dường như rất tán đồng cách nghĩ của Phi Ưng:
- Ngươi tới Tây Tạng làm gì, tại sao muốn cứu ta?
Phi Ưng nhìn Phi Tuyết, chau mày, hồi lâu mới nói:
- Tới bây giờ, ta nói thật với ngươi được rồi. Ta đến Tây Tạng, thật ra chỉ muốn mượn Cốc Tư La một món đồ. Nhưng người này quả thật cố chấp không thể nói lý, không những không chịu cho ta mượn còn cho người giết ta.
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Vậy cũng phải xem ngươi mượn cái gì. Nếu ngươi mượn đầu của lão, đổi lại là ta cũng sẽ không cho mượn
Trong đôi ánh Phi Ưng lóe sáng lên, lặng lẽ nói:
- Lão muốn giết ngươi, ta cứu ngươi, ngươi lại không tin ta, ngược lại giúp lão?
Địch Thanh hỏi ngược lại:
- Ngươi hao hết tâm tư cứu ta, chẳng lẽ là muốn ta liên thủ với ngươi đối phó Cốc Tư La? Rốt cuộc ngươi muốn mượn đồ gì của lão?
Phi Ưng lại nhìn về Phi Tuyết, do dự một chút mới nói:
- Ngươi không cần biết món đồ đó là gì, ngươi chỉ cần biết, món đồ đó là chỗ mấu chốt mở Hương Ba Lạp thì được rồi.
Địch Thanh chấn động, thất sắc nói:
- Chỗ mấu chốt mở Hương Ba Lạp? Ngươi thật sự đã tìm được Hương Ba Lạp, còn có thể nghĩ cách vào Hương Ba Lạp?
Phi Ưng ngang nhiên nói:
- Đúng vậy, trên đời này chỉ có ta... mới biết bí mật thật sự của Hương Ba Lạp, cũng chỉ có ta mới có tư cách mở Hương Ba Lạp.
Phi Tuyết vốn luôn im lặng không nói, nghe tới đây, liếc Phi Ưng một cái, bình tĩnh nói:
- Điều này cũng chưa chắc.
Trong mắt Phi Ưng hiện lên chút tức giận, thoáng cười:
- Tranh chấp chỉ là vô bổ. Địch Thanh, ta biết ngươi cũng muốn tới Hương Ba Lạp. Thế này nhé, ta và ngươi liên thủ đối phó Cốc Tư La, chỉ cần lấy được vật ta muốn, ta dẫn ngươi tới Hương Ba Lạp. Vụ mua bán này có thể làm được?
Địch Thanh tim đập thình thịch, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Đề nghị này cũng rất hay. Phi Tuyết, cô cảm thấy thế nào?
Hắn đột nhiên hỏi ý kiến Phi Tuyết, cũng khiến Phi Ưng rất là kinh ngạc. Trong mắt Phi Ưng lóe lên phần khẩn trương, nhìn chằm chằm Phi Tuyết muốn nói lại thôi. Phi Tuyết tĩnh lặng như nước ngừng, nói:
- Ngươi muốn làm thế nào, cần gì hỏi ta chứ?
Phi Ưng ngắt lời nói:
- Dĩ nhiên Địch Thanh muốn đi Hương Ba Lạp rồi...
Địch Thanh thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thật muốn đi Hương Ba Lạp. Nhưng trước khi ta đi Hương Ba Lạp, phải đi gặp Cốc Tư La một lần.
Phi Ưng đầy kinh ngạc, giật mình nói:
- Ngươi... ngươi gặp lão làm gì?
Địch Thanh nói:
- Ta phải gặp lão, vì giữa ta và lão có một hiểu lầm, nếu không tiêu trừ, ta không thể nào yên tâm.
Hắn ở trong mật thất, hoàn toàn quên hết tất cả, nhưng vừa ra khỏi mật thất, thì lại lập tức nghĩ tới chuyện liên minh của triều Tống và Thổ Phiên.
Bây giờ Phú Bật hơn phân nữa là bị nhốt, sống chết chưa biết. Bất luận thế nào hắn phải cứu Phú Bật ra rồi mới nói sau.
Phi Ưng lặng lẽ cười lạnh nói:
- Ngươi cũng đã biết, trong dàn tế Thừa Thiên, chưa được Cốc Tư La cho phép, tự tiện lên đài chỉ có một con đường chết?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Phi Ưng lại nói:
- Ngươi cũng đã biết, Cốc Tư La đã hạ lệnh phái giết ngươi. Người quấy nhiễu Phật Lư Xa Na, cũng là chắc chắn phải chết? Ngươi còn không biết, Cốc Tư La người này có thù tất báo, đối với ngươi thành kiến rất sâu. Ngươi liên tiếp phạm tối kỵ người Thổ Phiên, chỉ cần bị người Thổ Phiên Tây Tạng nhìn thấy, thì chắc chắn giết ngươi. Ngươi chỉ cần vào thành Thanh Đường lần nữa, chính là từng bước vào chỗ chết, nói không chừng đi không khỏi mười bước.
Địch Thanh nhìn chằm chằm Phi Ưng, thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Ta đều không biết, nhưng ta biết một điều ta phải đi gặp Cốc Tư La.
Phi Ưng ngửa mặt lên trời cười to âm thanh vang tới trời cao, trong tiếng cười đó mơ hồ có vẻ tiêu sát. Tiếng cười bỗng nhiên ngừng lại, Phi Ưng quát:
- Địch Thanh, thật sự trong lòng ngươi hoàn toàn không có Dương Vũ Thường. Nếu ngươi nghĩ tới Dương Vũ Thường, thì sẽ không liên tiếp từ bỏ cơ hội rất tốt, ra sức khước từ không đi Hương Ba Lạp!
Lúc Phi Tuyết nghe được ba chữ Dương Vũ Thường, nhìn qua Địch Thanh, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tựa hồ cũng có ý nghi ngờ.
Địch Thanh nghe thấy ba chữ “Dương Vũ Thường” trong lòng rất đau, hồi lâu mới nói:
- Ngươi sai rồi, trong lòng có một người hay không, không nhất định nhắc ở trong miệng. Trong lòng ta có Vũ Thường hay không, không cần chứng minh với ngươi, chỉ cần Vũ Thường hiểu ta thì đủ rồi! Nếu ngươi thành tâm hợp tác với ta, thì để ta gặp Cốc Tư La trước rồi hãy nói.
Phi Ưng lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn đi chết, nhưng ta không muốn chết sớm như vậy. Nếu đạo bất đồng, mời ngươi xuống xe.
Địch Thanh nhìn qua Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết, chúng ta đi. Hắn mới định gắng gượng đứng lên xuống xe, không ngờ Phi Tuyết trả nói:
- Ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng ta không muốn đi.
Địch Thanh ngẩn ra, không đợi nhiều lời, Phi Ưng đã cười lớn:
- Địch Thanh, bởi vì Phi Tuyết nhìn thấu bộ mặt giả dối của ngươi nên mới không chịu đi cùng ngươi.
Phi Tuyết thần sắc vẫn như như trước cũng không nhiều lời, nhưng ai cũng nhận ra lời nàng đã nói ra thì khó thay đổi.
Thần sắc Địch Thanh có phần lo lắng, khuyên nhủ:
- Phi Tuyết, cô nghe ta một câu, đi cùng ta đi?
Phi Tuyết vẫn cứ im lặng, Phi Ưng bên cạnh lãnh đạm nói:
- Ngươi ngay cả người phụ nữ yêu thương cũng không thể bảo vệ, biết rõ có cơ hội cứu người phụ nữa yêu thương cũng không đi tranh lấy, ai có thể yên tâm đi với ngươi?
Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn Phi Ưng, căm tức nói:
- Quách Mạc Sơn, trên đời này, không phải tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn giống như ngươi. Có những chuyện là có những người phải đảm đương.
Phi Ưng chấn động, không khỏi lui lại nửa bước, khóe miệng hơi giật, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?
Địch Thanh ánh mắt chớp động, chỉ có thể ngước nhìn đôi mắt của Phi Ưng, từng chữ nói:
- Quách Mạc Sơn, ngươi thật sự cho rằng không ai biết chuyện ác của ngươi. Ngươi cũng thật sự đừng khoe khoang chí cao vô thượng của mình. Ngươi là một tên trộm cướp phản nghịch, không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ sẽ có người yên tâm đi cùng ngươi?
Ánh mắt Phi Ưng sắc bén như kim châm, âm u lạnh lẽo nhìn Địch Thanh, hồi lâu mới cười cười, hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta chính là Quách Mạc Sơn? Câu vừa hỏi như vậy của y, trong vô hình đã thừa nhận thân phận của mình.
Địch Thanh giọng mỉa mai nói:
- Lúc ta và ngươi gặp mặt lần đầu tiên, thì cố làm ra vẻ huyền bí, nói rằng đã từng gặp ta , muốn báo thù cho Quách đại ca. Ngươi cho rằng ta sớm quên ngươi rồi, nhưng trận chiến thung lũng Phi Long, người trải qua làm sao quên? Sau trận thung lũng Phi Long năm đó, ngươi và Vương Tắc, Trương Hải ba người mất tích ly kỳ, lại không có tung tích. Nhưng mấy năm sau, các ngươi lại bái giáo Di Lặc, trong giáo bí mật tu luyện Ngũ long, giọt lệ đắng trải qua, cổ mê lòng người...
Địch Thanh một mạch nói ra những cái này, trong lòng lại nhớ tới lời Quách Quỳ năm đó:
- Quách Mạc Sơn và Trương Hải tạo phản ở Thiểm Tây. Hiện tại bọn họ thanh thế không nhỏ, đã là mầm móng tai họa của triều đình. Đại ca biết được bọn Quách Mạc Sơn tạo phản, lập tức xin lệnh tới bình định Thiểm Tây.
Chuyện cũ như khói, tan thành mây khói, người cũ đã qua đời như dòng nước chảy nhưng câu chuyện lại khắc vào tim...
Ánh mắt Phi Ưng càng lạnh, đã dần nắm chặt hai nắm tay.
Địch Thanh dường như không nhìn thấy sát khí của Phi Ưng, tiếp tục nói:
- Sau đó thế lực các ngươi lớn dần, ngang nhiên tập hợp lưu dân tạo phản. Quách Tuân Quách đại ca tới bình định, Quách Mạc Sơn ngươi tuy không tệ nhưng vẫn không địch lại Quách đại ca! Ngươi tuy binh bại, nhưng giảo quyệt đa đoan, thoát được tính mạng.
Phi Ưng thở dài một hơi nói:
- Ngươi nói không sai, ta không địch lại Quách Tuân. Đáng tiếc y đã chết rồi.
Trong mắt y nhắc tới Quách Tuân không hề có thương nhớ cảm kích, ngược lại có phần thoải mái.
- Quách đại ca chết rồi, nhưng Địch Thanh ta vẫn còn.