Mục lục
[Dịch] Sáp Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Hạo sắc mặt bình tĩnh, quay nhìn Dã Lợi Ngộ Khất nói:

- Thiên Đô Vương, ngươi cảm thấy yêu cầu của Cốc Tư La có hợp lý không?

Thiện Vô Ý chỉ là chuyển lời, đề ra yêu cầu này đương nhiên vẫn là Cốc Tư La.

Dã Lợi Ngộ Khất ngẩn ra, không ngờ vấn đề lại rơi lên đầu lão. Nhìn thấy mọi người đều nhìn qua, Dã Lợi Ngộ Khất hơi có quẫn ý, nhưng không thể không đứng ra nói:

- Từ xưa đất đai, nhân tài có năng lực có thể chiếm hữu. Hai vùng đất Qua, Sa vốn thuộc hậu nhân nghĩa quân hiến cho Ngột Tốt, làm sao có thể nói là lãnh thổ của Tây Tạng được?

Thiện Vô Úy nói:

- Nhưng trước khi thuộc nghĩa quân, đất này là người Thổ Phiên sở hữu.

Dã Lợi Ngộ Khất lặng lẽ cười nói:

- Nếu nói trước kia nữa, đất này vốn thược Đại Đường sở hữu chứ? Đất thiên hạ vốn là người chiếm ở, cho dù truy tầm duyên trước, cũng không tới lượt người Thổ Phiên sở hữu.

Thiện Vô Úy nhất thời không nói trả lại, kỳ thực lão đến đây cũng không có dự tính dùng lý lẽ thuyết phục Nguyên Hạo cắt nhượng Qua, Sa cho lão!

Trên đời này, rất nhiều lý lẽ vẫn cần thực lực để nói chuyện.

Sắc mặt Thiện Vô Úy không hờn giận, liếc nhìn Da Luật Hỉ Tôn, rồi nhìn Địch Thanh, trong nhất thời không lấy được chủ ý. Lần này lão phụng lệnh Phật tử đến đã có thương nghị với Da Luật Hỉ Tôn. Gần đây Nguyên Hạo binh phong ngày càng mạnh, không những nhiều lần tấn công Đại Tống, mấy năm trước còn khai chiến với Thổ Phiên, còn trước đây không lâu đại bại quân Khiết Đan. Nếu mặc cho Nguyên Hạo tiếp tục như vậy, Thổ Phiên, Khiết Đan cững là trong lòng tồn tại nguy cơ. Do đó Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn từng thương nghị riêng, cảnh cáo Nguyên Hạo đừng khởi qua binh nữa, bằng không Khiết Đan, Thổ Phiên sẽ hai đường tiến công!

Cốc Tư La lệnh Thiện Vô Úy đề xuất kiến nghị này, một mặt là bảo vệ quốc thổ, ngoài ra ý nghĩ càng thâm sâu, chính là muốn mượn cơ hội này đoạt lại Sa Châu!

Thiện Vô Úy và Da Luật Hỉ Tôn thực hiện thương nghị đã định, chuyện này đã là tình thế bắt buộc, cũng không phải đến nói đạo lý.

Nguyên Hạo thấy ý sầu khổ trên mặt Thiện Vô Úy dần nặng nề, đột nhiên nói:

- Thiên Đô Vương nói không sai, hai châu Qua, Sa vốn là lãnh thỗ của Đại Hạ ta. Cái gọi là trả lại cho Thổ Phiên tuyệt không thể.

Thấy sắc mặt trắng bệch của Thiện Vô Úy càng nghiêm lạnh, Nguyên Hạo chậm rãi nói:

- Nhưng hai châu Qua, Sa vốn là chỗ xa xôi, đất đai cằn cỗi, tuy nhiên cho dù là con đường tơ lụa, nhưng trước mắt Tán Phổ rõ ràng không phải vì mục đích này. Đại sư có thể chuyển lời cho Cốc Tư La, đất ông ấy muốn là không có. Nhưng nếu thật muốn đi Hương Ba Lạp, ta ngược lại có thể mở ra một con đường, cung thỉnh Thổ Phiên phái người vào trong.

Biểu hiện của Thiện Vô Úy vừa mừng vừa sợ, rõ ràng chưa từng nghĩ tới kết quả này. Dụng ý thực sự của lão và Cốc Tư La chính là vì Hương Ba Lạp, nếu Nguyên Hạo nhất định để bọn họ đi vào, vậy bọn họ được đền bù như ý nguyện, ngược lại cũng không muốn động can qua nữa.

Da Luật Hỉ Tôn nghe tới đây, sắc mặt hơi thay đổi, Dã Lợi Ngộ Khất thì thần sắc kích động, muốn nói lại thôi.

Nguyên Hạo thoáng nhìn thần sắc hai người, mỉm cười nói:

- Không biết thần tăng ý định thế nào?

Thiện Vô Úy có chút do dự, lúc không cầm được chủ ý, Da Luật Hỉ Tôn đột nhiên nói:

- Nghĩ Ngột Tốt mấy đời cùng Đại Tống định qua nhiều lần minh ước? Nhưng tới bây giờ, vẫn nói đánh là đánh đấy thôi?

Da Luật Hỉ Tôn thấy thái độ Thiện Vô Úy không kiên định, biết Nguyên Hạo đã cảm giác được mục đích bọn họ đến, dùng kế chia rẽ, không kìm được cảnh báo Thiện Vô Úy. Ý của lời nói chính là, lời của Nguyên Hạo nói không đáng tin theo!

Nguyên Hạo vừa xoay chuyển tầm nhìn, nhìn lên người Da Luật Hỉ Tôn, hỏi:

- Nếu là như vậy, vậy Đô điểm kiểm phụng lệnh quốc chủ đến khuyên ta đừng dụng binh với Tống quốc. Nếu minh ước vô dụng, vậy lần này người đến có dụng ý gì?

Da Luật Hỉ Tôn hơi do dự, chậm rãi nói:

- Ngột Tốt, quốc chủ nước ta từ khi đăng cơ, tuy không thích dụng binh, nhưng cũng chưa từng sợ dụng binh. Ngài tuy thắng qua một lần, nhưng Khiết Đan ta đánh thắng nhiều, đất đai mở mang, chưa từng sợ khai chiến.

Nguyên Hạo mỉm cười, quay đầu nhìn một người, nói:

- Bàn Nhược Vương, ý ngươi thế nào?

Một Tàng Ngộ Đạo bước lên, trầm giọng nói:

- Thần đã theo sự căn dặn của Ngột Tốt, chuyển binh hai trăm ngàn lên phía bắc, chờ Ngột Tốt hạ lệnh một tiếng.

Quần thần kinh loạn, Da Luật Hỉ Tôn cũng biến sắc.

Nếu Một Tàng Ngộ Đạo nói là thật, vậy thì rõ ràng Nguyên Hạo không đợi Khiết Đan biến sắc sớm có ý dụng binh với Khiết Đan. Nếu đánh một trận, kết quả thế nào, không có ai nào biết.

Sắc mặt Da Luật Hỉ Tôn âm tình bất định, đã cảm nhận được tiếng binh qua trong điện Thiên Hòa, thở dài nói:

- Nói như vậy, Ngột Tốt muốn khai chiến với Khiết Đan ta?

Năm ngón tay Nguyên Hạo hơi xòe, trong mắt tựa hồ cũng có quang mang khó nắm bắt:

- Vậy cũng nói không chừng.

Da Luật Hỉ Tôn đối với lời nói này có chút bất ngờ, thoạt nhìn cũng không thật sự muốn dụng binh.

Quần thần đều nghĩ, Khiết Đan tuy đất đai rộng lớn, nhưng vừa mới trải qua nội loạn, trăm thứ suy tàn chờ xây dựng lại, nếu thật dụng binh, cũng không có nắm chắc năm phần thắng lợi. Càng huống hồ Khiết Đan hòa bình đã lâu, bá tính đều ghét chiến tranh, Da Luật Hỉ Tôn thật cố ý xuất binh, chỉ sợ trong triều rất nhiều người phản đối. Nếu đã như vậy, Da Luật Hỉ Tôn nói muốn dụng binh, chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Chỉ sợ gã thấy Nguyên Hạo cho một bậc thang, thì có thể thay đổi ý.

Quả nhiên, Da Luật Hỉ Tôn hỏi:

- Tại sao nói không chắc chứ?

Nguyên Hạo nhẹ giọng nói:

- Nếu quốc chủ quý quốc không dụng binh với Đại Hạ ta, ta cũng không muốn khinh động can qua.

Da Luật Hỉ Tôn cười có chút miễn cưỡng, nói:

- Quốc chủ nước ta cũng không muốn can thiệp quá mức chuyện của nước Hạ. Chỉ là Khiết Đan ta và triều Tống là huynh đệ chi bang, lại cùng quý quốc có quan hệ thông gia, không đành lòng chém giết liên tục, làm bá tính sống khổ sở mà thôi. Vẫn xin Ngột Tốt đứng trên thân phận của bá tính, đừng khởi binh đao nữa.

Nguyên Hạo mỉm cười, nói:

- Nếu Đô điểm kiểm sớm nói như vậy, ta cũng sẽ không phản đối. Trước mắt lòng dân an bình, ta cũng không muốn dụng binh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK