Tiêu Phá Giáp cau mày nói:
- Bệ hạ, bộ tộc Ô Lạp có lòng làm loạn, nên chỉ sợ trên đường tới Phục Hổ Lâm sẽ bố trí quân mai phục. Trước mắt chúng ta chỉ có chừng trăm dũng sĩ tộc Bá Đức hộ tống, nếu gặp phải đại quân thì e là toàn quân sẽ bị diệt. Nên bây giờ chúng ta cải trang hành sự, lẳng lặng đi tới, cũng xem như là một kế hay.
Gia Luật Tông Chân giận dữ, quát:
- Tộc Ô Lạp dám vô lễ với trẫm, trẫm đã thấy rất mất mặt rồi. Nếu lần này cải trang đi, về sau trẫm còn mặt mũi nào đứng trước mặt thần tử nữa? Không được, lần này trẫm phải quang minh chính đại đến Phục Hổ Lâm, xem ai dám cản ta!
Địch Thanh nhíu mày, nhận thấy mọi việc không ổn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhiều lời.
Tiêu Phá Giáp thấy Gia Luật Tông Chân lòng đã quyết, đành nói:
- Nếu bệ hạ không muốn lẳng lặng tới, theo như thần được biết, cách tộc Bá Đức hai trăm dặm về phía đông bắc có Quốc cữu Tiêu Thất Địch dẫn người trong tộc đến đấy đóng quân. Nếu có sự giúp đỡ của Quốc cữu thì có thể bảo vệ Thánh thượng an toàn đến nơi.
Ánh mắt Gia Luật Tông Chân sáng lên, vui mừng nói:
- Đúng vậy, làm sao trẫm có thể quên được chuyện này chứ?
Trong lòng thầm nghĩ:
“Con người Quốc cữu Tiêu Thất Địch dũng mãnh thiện chiến, xưa nay bất hòa với thái hậu Pháp Thiên. Trước kia khi Pháp Thiên Thái hậu giam cầm mẹ nuôi của ta Tề Thiên thái hậu, đã vu oan Quốc cữu tạo phản, kết quả là vẫn sợ thế lực của Quốc cữu, nên không giam Quốc Cữu. Hôm nay Quốc cữu lại đem người trong tộc đến đó tránh nạn, nếu ta đến cầu cứu thì nhất định y sẽ ra tay giúp đỡ. Có quốc cữu phái binh hộ tống, trẫm có thể bình an đến Phục Hổ Lâm.”
Nghĩ đến đây, Gia Luật Tông Chân lập tức hạ lệnh nói:
- Được, lập tức xuất phát tìm Quốc cữu!
Lúc này tộc trưởng tộc Bá Đức đã sớm chiêu tập được dũng sĩ trong tộc. Trong khi đó, hơn mười cấm quân của đại Tống dưới sự dẫn dắt của Phú Bật cũng đã đuổi đến. Địch Thanh chỉ nhắc đến việc Tộc Ô Lạp tạo phản, nói hắn quyết định sẽ hộ tống Gia Luật Tông Chân, có điều hắn không hề nhắc tới chuyện của Tiêu thái hậu.
Phú Bật nghe Địch Thanh hạ giọng nói về những trải nghiệm của mình, không biết là sợ hay mừng nữa. Im lặng một hồi lâu mới nói:
- Địch tướng quân, việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Tộc Ô Lạp ở Khiết Đan chỉ là một tộc nhỏ, bọn họ lại dám tập kích quốc chủ Khiết Đan, trong này nhất định có nguyên nhân không muốn người khác biết. Nếu chúng ta liên lụy vào, lành dữ thế nào còn chưa rõ.
Địch Thanh có chút khâm phục tài phán đoán của Phú Bật, nhưng vẫn nói:
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Chúng ta nếu đã biết việc này mà không giúp đỡ chỉ e sau này khi Gia Luật Tông Chân bình định phản loạn, sẽ ghi hận chúng ta trong lòng, dẫn tới giận lây triều đình ta. Chúng ta giúp y cũng chính là đang giúp mình!
Phú Bật biết Địch Thanh nói có lý, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi theo y được rồi.
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Phú đại nhân, hành động lần này cực kỳ nguy hiểm. Ta đem theo những cấm quân này đi cùng Gia Luật Tông Chân, ngài tạm thời ở lại đây chờ tin tức được rồi. Ta sẽ lệnh cho Hàn Tiếu thông báo với ngài.
Phú Bật do dự một lát, hiểu rằng Địch Thanh chỉ là muốn tốt cho y, nên ân cần nói:
- Vậy ngươi bảo trọng!
Địch Thanh thừa lúc không có người, kéo Hàn Tiếu lại gần bên cạnh, hạ giọng nói:
- Việc giúp đỡ Gia Luật Tông Chân lần này có thể nói là một lần đánh cược lớn. Nếu thắng, không những người Khiết Đan không xuất quân tới triều đình của ta nữa. Nếu Gia Luật Tông Chân lên cầm quyền, nói không chừng chúng ta còn có thể thuyết phục y cùng nhau xuất quân tấn công Nguyên Hạo.
Hàn Tiếu nhìn bốn xung quanh một lượt, mỉm cười nói:
- Gia Luật Tông Chân đã biết người sớm nhận ra y hay chưa?
Thì ra nhân việc Gia Luật Tông Chân bị truy sát, Địch Thanh sớm đã nhận ra thân phận của y. Trước khi xuất hiện, Hàn Tiếu đã sớm thu thập thông tin khắp nơi của Khiết Đan, nghĩ cách làm được bức họa vẽ Gia Luật Tông Chân. Địch Thanh nhận ra Gia Luật Tông Chân nên mới quyết định nhanh chóng lao vào cứu Gia Luật Tông Chân. Còn về sau lúc gặp gỡ, Địch Thanh ra vẻ không biết Gia Luật Tông Chân chẳng qua là hắn đang diễn trò.
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Y không hề biết, sau này cũng sẽ không biết, thời kỳ phi thường sử dụng thủ đoạn phi thường. Chỉ là ta thấy có chút kỳ lạ, tại sao y phải gióng trống khua chiêng tới Phục Hổ Lâm, cứ như thế chỉ e là nguy hiểm càng nhiều.
Hàn Tiếu trầm ngâm nói:
- Người Khiết Đan hung hãn hiếu thắng, kỳ thực không khác người Đảng Hạng là mấy. Ta nghĩ Gia Luật Tông Chân chỉ sợ sau khi bị tập kích nếu lẳng lặng mà đến, bị người ta truyền tin nói y đã chết. Vậy không phải là Tiêu Thái hậu sẽ mượn cơ hội này lập Gia Luật Tông Nguyên làm vua sao?
Địch Thanh ngầm đồng thuận, không khỏi bùi ngùi nghĩ về sự hiểm ác của cuộc tranh quyền đoạt vị này. Lúc này mọi người đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Gia Luật Tông Chân lo lắng, lập tức lệnh cho mọi người nhân lúc đêm tối xuất phát, cấp bách đi về phía đông bắc. Gia Luật Tông Chân không muốn giao nhiệm vụ thống lĩnh mọi người cho Tuyên Huy sử, ngược lại mời Địch Thanh đảm đương nó.
Địch Thanh cũng thấy bất ngờ nhưng không thoái thác, giống như hành quân vậy, hắn lệnh cho người đi trước thám thính tình hình, người sau tiến lên, có trước có sau, trật tự đâu vào đấy. Hắn đã thống soái cả nghìn quân vạn mã, cũng đã thống lĩnh qua đội ngũ quân đội cả trăm người, bất cứ lần nào cũng đều rất điềm tĩnh tỏ ra lão luyện, không vội vàng nôn nóng. Tuy nhiên không hiểu tại sao trong lòng vẫn thấy có gì đó tức cười. Hắn vốn là tướng lĩnh của đại Tống, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại thống lĩnh dũng sĩ của Khiết Đan.
Gia Luật Tông Chân thấy Địch Thanh chỉ huy quân đội bình tĩnh, trong lòng thầm khen, cũng thầm nghĩ tuy nói rằng người Khiết Đan lập quốc trên yên ngựa, chiến tướng vô số nhưng từ sau vị tướng đầu tiên là Gia Luật Hưu Ca qua đời, rất ít người có thể so sánh với nhân vật kiệt xuất này. Cũng câu nói này, Địch Thanh là vị danh tướng đầu tiên của triều đình nhà Tống từ thời Tào Vĩ đại Tống đến nay, ít nhất là từ góc độ của Gia Luật Tông Chân. Lời này quyết không nói ngoa.
Cây cỏ mùa thu, xanh như tuổi thanh xuân.
Sau khi cả đoàn người thúc ngựa chạy được hai trăm dặm, mới sáng sớm không chút hiểm nguy đã chạy tới chỗ ở của Tiêu Thất Địch. Nơi ở của tộc người Tiêu Thất Địch được dựng lên dựa vào núi. Tuy trên thảo nguyên nhưng được dựng lên như sừng hươu câu lan, đối xứng trong ngoài, ẩn hiện linh hoạt.
Địch Thanh trông thấy, thầm nghĩ trên đường đi đã nghe Gia Luật Tông Chân nói bảy tám phần, Tiêu Thất Địch trước nay bất hòa với Pháp Thiên Thái hậu, nói vậy hẳn là cũng vẫn lo sợ Pháp Thiên Thái hậu sẽ gây bất lợi cho mình, chính là ở thảo nguyên du mục này, cũng là một sự đề phòng.
Gia Luật Tông Chân bị một lần thất bại, phái Tiêu Phá Giáp vào trong tộc thám thính tình hình trước. Không lâu sau, trong tộc có tiếng kèn nổi lên, Tiêu Phá Giáp cùng người đàn ông song song chạy tới. Theo sau hai người, có mấy chục người cưỡi ngựa, đến khi cách Gia Luật Tông Chân một khoảng cách tương đối, người đàn ông này mới xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới trước. Những thủ hạ kia cũng lần lượt xuống ngựa, vẻ mặt cung kính.
Người đàn ông này kia vai rộng, tóc đã bạc quá nửa đầu, nhưng tư thế vẫn rất oai hùng, không giảm đi sự nhanh nhẹn, hùng dũng. Ông bước nhanh tới trước người của Gia Luật Tông Chân, quỳ một gối xuống, đặt tay lên trán nói:
- Thần Tiêu Thất Địch, tham kiến bệ hạ.
Tiêu Thất Địch là anh trai của Tề Thiên Thái hậu, Gia Luật Tông Chân là con nuôi của Tề Thiên Thái hậu. Nhưng Gia Luật Tông Chân thân thiết với vị cữu cữu (cậu) này hơn rất nhiều so với mẹ đẻ Pháp Thiên Thái hậu.
Xoay người xuống ngựa, Gia Luật Tông Chân đỡ Tiêu Thất Địch dậy nói:
- Quốc cữu, lần này nhờ cả vào người rồi.
Ngay sau đó lại giới thiệu Địch Thanh với Tiêu Thất Địch.
Từ miệng của Tiêu Phá Giáp, Tiêu Thất Địch đã biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cũng biết Địch Thanh đã cứu Gia Luật Tông Chân. Nhưng chính vào lúc gặp Địch Thanh, Tiêu Thất Địch lại thấy rất lạ. Y không ngờ chiến thần uy chấn tây bắc của đại Tống lại khôi ngô như vậy, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ:
“Đối với danh tiếng lừng lẫy ấy, thật ra không cân xứng. Đại Tống thật sự đã không còn người nữa sao, mà để cho người trẻ tuổi có bản lĩnh thông thiên như vậy sao? Ôi... bệ hạ lúc cấp bách lại nhờ Địch Thanh giúp đỡ, việc này mà truyền ra bên ngoài thì còn mặt mũi nào nữa.”
Giữa lúc đang lẩm bẩm, Tiêu Thất Địch nói với Gia Luật Tông Chân:
- Bệ hạ không cần lo lắng, thần thông qua Tuyên Huy phó sứ đã biết hết rồi. Hừ, Tộc Ô Lạp quả thật liều lĩnh, sớm muộn gì ta cũng cho bọn chúng đẹp mặt. Thần đã lệnh cho người chuẩn bị, trước mắt ít nhất có thể điều được hơn nghìn người, đến lúc đó có thể hộ tống bệ hạ tới Phục Hổ Lâm. Còn về việc tiêu diệt tộc Ô Lạp, Thánh thượng tạm thời không cần để ý tới, ắt có người làm cho bọn chúng biết được hậu quả!
Tiêu Thất Địch nhìn thì có chút lỗ mãng, kỳ thực y không hồ đồ chút nào, y cũng biết việc này chắc hẳn có liên quan tới Thái hậu. Y cũng hiểu trước mắt số quân không đủ, việc cấp bách bây giờ là đến Phục Hổ Lâm triệu tập quần thần và thần phục binh sĩ, chứ không phải tiêu diệt phản nghịch. Tiêu Thất Địch nói như vậy chẳng qua là giữ thể diện cho Gia Luật Tông Chân.
Gia Luật Tông Chân ngầm hiểu nói:
- Như thế cũng tốt.