Mục lục
[Dịch] Sáp Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt đầy rã rời, Địch Thanh buồn bã nói:

- Trong rượu có độc, trong lòng càng độc. Ngài chỉ nhìn quyền vị, nhưng không biết trong lòng thần chỉ có Vũ Thường. Trong lòng ngài có lẽ cái gì cũng không bằng giang sơn, nhưng không biết cả giang sơn trong mắt Địch Thanh cũng không bằng Vũ Thường mở mắt nhìn.

Trên mặt Triệu Trinh cuối cùng có ý hổ thẹn, muốn nói cái gì, nhưng môi lay lay động cuối cùng không có nói gì.

- Thần chỉ là thiếu niên nhà nông, gặp gỡ ngẫu nhiên, tới chức tướng vị hôm nay, trong mắt ngài và những bá quan đó, thần không có lý do tiến bước nữa. Do đó các người trước sau nghĩ thần giống như các người, đạt được giang sơn có tác dụng gì chứ?

Trong mắt Địch Thanh đầy là cảm thán, nhìn Triệu Trinh nói:

- Còn không phải giống ngươi? Hay giống Nguyên Hạo? Giang sơn càng nặng, cũng không bằng một Vũ Thường. Ngài có biết tại sao Trương mỹ nhân muốn hại thần?

Triệu Trinh cắn răng nói:

- Trương mỹ nhân không có lỗi.

- Cuối cùng ngài vẫn không tin thần.

Địch Thanh phiền muộn nói:

- Nhưng thần vẫn muốn nói, con gái của Bát vương gia không phải Dương Vũ Thường mà là Trương mỹ nhân!

Một lời vừa rơi, điện im lặng không tiếng động. Triệu Trinh lảo đảo về phía sau mấy bước, thất thần nói:

- Cái gì? Không thể, không thể. Ngươi gạt ta!

Đột nhiên khàn giọng quát:

- Địch Thanh, ngươi gạt ta! Bây giờ cô ấy chết rồi, ngươi đương nhiên nói cái gì cũng được.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Tại sao thần phải gạt ngài? Bây giờ thần hà tất gạt ngài? Địch Thanh ta nếu giết ngài, mười Triệu Trinh cũng giết được.

Triệu Trinh trong lòng hơi run, lúc này mới ý thức được nguy hiểm của Địch Thanh trước mặt, y trước đây chưa từng nghĩ qua.

Địch Thanh trong lòng nghĩ tới, nói cho ta cái bí mật này là Tào hoàng hậu, làm sao cô ấy biết tin tức này chứ? Ôi, hơn phân nửa là cô ấy thấy Triệu Trinh quá mức thân thiết với Trương mỹ nhân, lo lắng vị trí Hoàng hậu khó giữ. Cô ấy ngoài sáng làm bộ tương xưng tỷ muội với Trương mỹ nhân, nhưng âm thầm đi điều tra xuất thân của Trương mỹ nhân, hy vọng mượn nó để tạo chuyện. Tào hoàng hậu vốn là hậu nhân của quân Quy Nghĩa Tào gia, còn điều tra ra Bát vương gia vẫn đang tìm Hương Ba Lạp, cũng điều tra ra thân thế thật sự của Trương mỹ nhân.

Thì ra Trương mỹ nhân mới là con gái của Bát vương gia.

Khó trách sau khi Bát vương gia giả chết sắc mặt Trương mỹ nhân không bình thường, lập tức muốn hại Địch Thanh hắn. Chẳng trách Trương mỹ nhân cho dù chết, cũng không tha Địch Thanh hắn.

Địch Thanh trong vô ý phá hủy đại kế của Bát vương gia.

Vừa nghĩ tới đây, trong trái tim băng giá của Địch Thanh lại mang lòng chua xót. Lòng chua xót là cuối cùng hắn vẫn không có giúp Dương Vũ Thường tìm ra tung tích của cha đẻ, trái tim băng giá là Bát vương gia rõ ràng cũng có âm mưu rất lâu. Ông ta sớm điều ra ra con gái ở đâu, đánh tráo con gái đưa tới nhà khác, lại cố làm không biết tung tích của con gái. Sau đó nhận Dương Vũ Thường làm con gái, lừa gạt Thái hậu, rõ ràng là rắp tâm hại người.

Còn tại sao Trương mỹ nhân có cách cư xử như Vương Ngọc Yên, không cần hỏi, nhất định là Bát vương gia từ lâu dạy dỗ tốt đứa con gái này, nhưng ném cho Triệu Trinh.

Bát vương gia khổ tâm chuẩn bị kỹ, tuy nói nhìn như không để ý thế sự, rõ ràng cũng muốn mưu đồ giang sơn. Chỉ đáng tiếc... Triệu Trinh từ lâu đối với Bát vương gia lòng có nghi kỵ.

Thì ra trước đây rất lâu rất lâu, đã có người gây chuyện trong này, nhưng Địch Thanh hắn mãi tới bây giờ mới phát hiện.

Địch Thanh lại nghĩ:

- Tại sao Tào hoàng hậu muốn nói chuyện này cho ta biết chứ? Phải rồi, cô ấy biết ta nhất định sẽ gặp mặt Triệu Trinh, cũng nhất định sẽ nói chuyện này cho Triệu Trinh. Sau khi Triệu Trinh biết, tình cảm đối với Trương mỹ nhân nhất đị sẽ phai nhạt, vậy vị trí Hoàng hậu của cô ấy tự nhiên giữ vững rồi. Nói như vậy, Thường Ninh cũng là cô ấy tìm đến, nhưng Thường Ninh không biết những cái này.

Nghĩ tới đây, Địch Thanh nhớ tới Tào hoàng hậu ngoài điện, không biết trong lòng là mùi vị gì.

- Ngài tin hay không cũng không quan trọng, nhưng thần muốn nói, đã nói xong.

Địch Thanh nhìn Triệu Trinh sắc mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi, bi ai nói:

- Thật ra ngài muốn thần bỏ đi, nói một một tiếng thì được rồi, hà tất dùng tâm cơ như vậy? Địch Thanh thần lần này về kinh một chuyến, không vì giang sơn, không vì Triệu Trinh ngài, chỉ vì thần vẫn là Địch Thanh. Nhưng cuối cùng Địch Thanh chỉ là Địch Thanh, sẽ không là Hoắc Khứ Bệnh. Có lẽ Địch Thanh thần nợ Chủng Thế Hành, nợ Phạm Trọng Yêm, nợ Quách đại ca, nợ huynh đệ Tây Bắc rất nhiều, nhưng thần duy nhất không nợ Triệu Trinh ngài cái gì. Đồ của ngài cho thần, hôm nay thần đều trả lại ngài, ngài cần giang sơn, thần cần Vũ Thường, từ nay về sau, thần và ngài đoạn nghĩa tuyệt ân, không nợ nhau.

Giữa lúc nói, Địch Thanh vừa vỗ vỏ đao, trường đao sáng choang vọt ra lóe lên không trung, đột nhiên thành hai đoạn.

Còn Địch Thanh sớm quay người đi, trước khi ra khỏi điện nói một câu cuối cùng:

- Sau này Địch Thanh đã chết, ngài cũng không cần lo lắng chuyện giang sơn nữa, ngài thắng rồi!

Âm thanh đó mang âm cuối, bay ra khỏi đại điện.

Bọn thị vệ thấy Địch Thanh ra điện, không hẹn mà cùng xông tới bên cạnh. Thường Ninh chẳng biết lúc nào sớm tới gần trước điện nghe được hãi hồn, hai mắt đẫm lệ sương mù.

Thấy Địch Thanh nghiêng người qua, cô mới định đuổi theo, lại bị Tào hoàng hậu nắm lại.

Chỉ thấy bóng hình đó chỉ là thoáng trong đêm tối thì đã biến mất không thấy. Thường Ninh nghĩ tới trước đây không lâu mới nói:

- Nếu thật có duyên, chỉ mong đời này thường thấy, nhưng hôm nay vừa biệt, chỉ sợ đời này không gặp nữa.

Vừa nghĩ tới đây, không kìm được trống trải trong lòng, lệ ướt vạt áo.

Có ánh trăng lơ lửng treo, rải ra ánh sáng lạnh lùng, chiếu lên người của cô gái mặc áo dài màu vàng. Có tịnh mịch cô đơn nói không ra, sắc trăng lan khắp, nhưng rắc không tới phía đại điện đèn đuốc sáng trưng.

Ở đại điện, chỗ ngọn đèn chiếu rọi, Triệu Trinh đứng ở đó, trên mặt có ảm đạm giống như bóng cây trong mặt trăng.

***

Phát huy lực lượng Tích Lệ ra.

Thời điểm Địch Thanh nghe được câu này lập tức nhớ ra đã từng thấy vật đó ở lăng Vĩnh Định. Hắn lập tức lẻn vào Lăng Vĩnh Định lấy ra vật ấy. Mà trước đó, Vũ Thường đã sớm được đưa đến Đôn Hoàng. Khi tiếp tục tiến vào lăng Vĩnh Định, đột nhiên Địch Thanh nghĩ đến, rốt cuộc Triệu Trinh biết bao nhiêu về Hương Ba Lạp? Triệu Trinh có biết về Ngũ Long hay không? Triệu Trinh chưa từng hỏi về chuyện Ngũ Long, hay là giống như Lưu Thái hậu đem cất Ngũ Long vào Đại Tướng Quốc Tự, vốn cũng không muốn Triệu Hằng tỉnh lại?

Chuyện cũ khó theo, cũng không muốn nghĩ...

Hàn Tiếu thấy Địch Thanh vẫn nhíu mày, liền an ủi:

- Địch tướng quân, trời xanh có mắt, chắc chắn Dương cô nương sẽ tỉnh lại.

Y an ủi như vậy, nhưng cũng không biết tự bao giờ sự tự tin trong lòng cũng vơi đi.

Địch Thanh vẫn đang suy nghĩ chuyện khác đến thất thần. Lúc này hai người đi ngang qua dãy núi dài, chợt nghe có tiếng Khương địch du dương...

Tiếng Khương địch kia tràn đầy rả rích mênh mông, trong đó còn có cảm thán sầu khổ, một khúc thong thả mà vút tận thiên cổ, thê lương thế gian.

Địch Thanh nghe tiếng sáo kia, vẻ mặt bất chợt khác thường.

Hàn Tiếu thấy vậy có chút khó hiểu, thầm nghĩ tiếng sáo này mặc dù hay, mà Địch Thanh lại không phải là người phong nhã, vì sao nghe tiếng sáo thì dừng bước chân.

Địch Thanh có chút do dự, rồi giục ngựa đến chỗ tiếng sáo vọng tới. Hàn Tiếu khó hiểu, những vẫn đi theo sát.

Một góc sơn lĩnh kia có một ông lão đang thổi Khương địch. Ánh nắng vàng rực rỡ rơi xuống chiếu vào trên khuôn mặt tràn đầy tang thương kia, còn có chút ưu sầu cảm khái, trên mặt ông lão kia sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK