Chương 70: Vạn chúng chú mục
Tử Vân phong.
Biệt viện số 69.
Thời gian này, Lý Ngọc không ra ngoài, càng không đi tham gia thí luyện, bởi vì hắn ngủ ròng rã ba ngày.
Đan dược có thể khôi phục pháp lực, nhưng không thể khôi phục tinh lực. Sau khi ngủ say ba ngày, hắn lại tràn trề tinh lực, thoải mái nằm trên ghế đu trong sân. Chu Tử Tuyền đứng phía sau bóp vai, Linh Nhi ở phía trước đấm chân, quá là dễ chịu.
Mỗi ngày một viên Khai Linh Đan, tiểu gia hỏa ngày càng có linh tính, cường độ của hai cái vuốt hổ rất vừa vặn.
Chu Tử Tuyền vừa bóp vai cho hắn vừa hỏi: "Ngươi lúc nào lại xông thí luyện huyễn cảnh, ta và Linh Nhi đi cùng."
Lý Ngọc nói: "Hai tháng nữa đi."
Xông nhiều lần như vậy, Lý Ngọc đã nắm rõ độ khó của thí luyện và thực lực của mình. Thí luyện thứ 15 chính là cực hạn hiện nay, nếu không nâng cao pháp lực, hắn không thể lên nữa.
Chẳng qua không sốt ruột, hắn tu năm linh mạch, vào top 10 thí luyện là chuyện sớm muộn.
Chu Tử Tuyền buồn cười: "Hôm qua ta dẫn Linh Nhi đi tản bộ, có sư huynh hỏi thăm, lúc nào ngươi xông thí luyện huyễn cảnh, còn nói ngươi phải dồn Lục Hành Chu xuống. Lục sư huynh hình như không được hoan nghênh lắm......"
Lý Ngọc trò chuyện với nàng một hồi, chuông nhỏ ở cửa đột nhiên vang lên ba lần.
Lý Ngọc đi ra trận pháp, nhìn thấy bên ngoài đứng ba bóng hình.
Một nam hai nữ, hắn đều không quen biết.
Nam tử ở giữa trông hơn 20, vóc dáng không cao, dung mạo tuấn tú, đang nhếch miệng cười, có cảm giác lãng tử bất cần đời. Hai cô gái bên cạnh hắn cũng có tư sắc, nhưng bất kể khuôn mặt hay dáng người và khí chất đều kém hơn Chu sư tỷ nhiều.
Hai cô gái trẻ kéo tay nam tử, cử chỉ rất thân mật.
Lý Ngọc tuy lần đầu gặp người này, lại cảm thấy khá quen. Hắn lục soát trong đầu, rất nhanh tìm thấy thân phận của y trong quyển Nhân Vật Chí ---- Lãng Tử Hoa Vân, tương tự Hứa sư tỷ và Lục Hành Chu, một trong Côn Lôn Thất Tử. Bản thân hắn ngoại trừ thực lực và thiên phú hàng đầu, nổi danh nhất chính là có bảy song tu đạo lữ, lúc ấy còn khiến Lý Ngọc hâm mộ hồi lâu.
Cho nên hắn mới có ấn tượng.
Hoa Vân nhìn Lý Ngọc, cười nói: "Nghe tiếng không bằng gặp mặt, ở Côn Lôn phái, không có mấy người đẹp hơn ta, Lý sư đệ coi như một."
Lý Ngọc khiêm tốn: "Hoa sư huynh quá khen."
Hoa Vân lấy một bình ngọc từ trong tay áo, tùy tính ném cho Lý Ngọc: "Lần đầu gặp mặt, một chút lễ vật nhỏ, không phải kính ý."
Lý Ngọc nhìn năm viên Thông Mạch Đan trong bình, nhất thời ngạc nhiên: "Hoa sư huynh, cái này......"
Hoa Vân cười nói: "Ta không thích tiểu tử họ Lục, ngươi mau nâng cao tu vi, xóa tên Lục Hành Chu khỏi Thí Luyện bia, mỗi lần thấy tấm bia đó là lại tức giận......"
Không cho Lý Ngọc cơ hội cự tuyệt, hắn ôm eo hai cô gái, quay người rời khỏi, đi mấy bước còn quay đầu nói: "Ngươi nhanh lên nhé, đừng để sư huynh thất vọng......"
Lý Ngọc nhất thời im lặng.
Trong quyển sách kia nói, Lãng Tử Hoa Vân phóng đãng bất cần đời, đúng là không viết bừa. Ném Thông Mạch Đan liền đi, không cho cơ hội cảm ơn, người bình thường không làm được loại chuyện này.
Nhưng nhân duyên của Lục Hành Chu cũng kém thật......
Chu Tử Tuyền đứng ở cửa, nhìn Hoa Vân rời khỏi, hỏi Lý Ngọc: "Người đó là ai vậy?"
Nhìn ra, nàng có ấn tượng không tốt với Hoa Vân.
Từ nhỏ ở thế gia thư hương, cha mẹ ân ái, gia đình hòa thuận, nàng chờ mong là tình yêu đẹp ---- một đôi một đời một kiếp, đương nhiên không có ấn tượng tốt với nam tử ba lòng hai ý.
Lý Ngọc thu bình thuốc: "Đó là Hoa Vân sư huynh, một trong Côn Lôn Thất Tử như Hứa sư tỷ, ta lần đầu gặp."
Chu Tử Tuyền lắc đầu: "Sư huynh này trái ôm phải ấp, hoa tâm như họ của hắn vậy. Ta thấy, đời có một bạn lữ là đủ......"
Đang nói, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lấy quan hệ của Lý Ngọc và Khương sư muội, nếu bọn hắn muốn cùng nhau, nàng không có cơ hội nào.
Không đợi Lý Ngọc nói tiếp, nàng đã vội vàng bổ sung: "Nếu thật lòng yêu nhau mà nói, hai cũng được......"
......
Hoa Vân cho hắn năm viên Thông Mạch Đan, Lý Ngọc không lập tức dùng.
Hắn đã chịu thiệt một lần, không thể ngã một chỗ hai lần.
Ngoại trừ đan dược mình luyện, hắn chỉ nhận chính phẩm trong cửa hàng của tông môn. Người khác cho, hắn đều bảo lưu cảnh giác.
Năm viên đan dược này, nhìn từ bề ngoài đều là Thông Mạch Đan thượng phẩm, chẳng qua lần trước hắn nhìn lầm, lần này cũng có thể.
Cho dù hắn và Hoa Vân không oán không thù, đối phương không có lý do hại hắn, nhưng để cho chắc, Lý Ngọc định tìm người xem.
Tuy hắn không biết nhiều người ở Côn Lôn, nhưng có thể tìm một người đáng tin cậy nghiệm đan dược.
Báo với Chu Tử Tuyền một tiếng, Lý Ngọc nhanh chóng bay khỏi Tử Vân phong.
Mấy ngày nay, không ít đệ tử Côn Lôn chú ý động tĩnh của hắn, thấy Lý Ngọc rốt cuộc rời khỏi Tử Vân phong, lập tức lên tinh thần, chạy tới Thông Thiên phong. Nhưng Lý Ngọc không bay đến Thông Thiên phong, khiến rất nhiều người thất vọng không thôi.
Cửu Hoa phong.
Lý Ngọc đứng ở cửa, sau khi đệ tử thủ phong thông báo, một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn.
Triệu Vô Lượng ngạc nhiên hỏi: "Lý sư đệ, không xông thí luyện huyễn cảnh, sao lại đến đây?"
Lý Ngọc lấy ra một cái bình, cười nói: "Xếp hạng đó là cực hạn hiện nay. Ta vừa có mấy viên Thông Mạch Đan, muốn Triệu sư huynh hỗ trợ xem có vấn đề không......"
Trong bình ngọc có năm viên Thông Mạch Đan, nói rõ không mua từ tông môn, cẩn thận một chút cũng đúng.
Triệu Vô Lượng dẫn Lý Ngọc đến Cửu Hoa phong, bảo hắn ngồi trong cung điện một lát. Lý Ngọc thưởng một chén linh trà, không bao lâu, Triệu Vô Lượng đã mang bình thuốc vào: "Ta nhờ hai sư huynh đan sư tam phẩm xem, đan dược này không có vấn đề gì."
Lý Ngọc nhận lấy đan dược: "Làm phiền Triệu sư huynh."
Triệu Vô Lượng cười một tiếng: "Tiện tay mà làm, không phiền."
Lý Ngọc đang định thu đan dược, liếc qua thì sững sờ.
Lúc hắn đưa cho Triệu Vô Lượng, trong bình chỉ có năm viên đan dược, lúc trả lại thì thành tám viên.
Lý Ngọc ngạc nhiên: "Triệu sư huynh, đây......"
Triệu Vô Lượng cười một tiếng, nói: "Tu vi của ta đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, Thông Mạch Đan chia một ít cho các sư đệ sư muội, chỉ còn ba viên này. Hi vọng Lý sư đệ có thể giết vào top 10, tranh giành cho luyện đan sư, chặn miệng đám pháp tu nói chúng ta chỉ biết luyện đan......"
Lý Ngọc không ngờ, đi Cửu Hoa phong một chuyến, hắn lại thu hoạch ba viên Thông Mạch Đan.
Như vậy hắn có tám viên, tu vi nâng cao ròng rã một tầng, chắc có thể tăng hai bậc trên Thí Luyện bảng.
Nghĩ đến Lục Hành Chu, lại nhìn mình, đây chính là cách làm người khác biệt......
Sau khi cảm ơn Triệu Vô Lượng, trở về Tử Vân phong, Lý Ngọc ăn tám viên Thông Mạch Đan. Đến nước này, hắn đã đả thông 137 huyệt vị, tương đương với Luyện Khí tầng 17, ngang ngửa Luyện Khí tầng chín đỉnh phong tu hành hai linh mạch.
Nếu chỉ là một pháp tu, thực lực này rất khó vào top 100 Thí Luyện bảng.
May mà Lý Ngọc là một chiến sĩ, ngũ hành cân đối, đối phó mỗi con yêu thú đều có một chút khắc chế. Nếu xử lý đủ tốt, giảm bớt lãng phí pháp lực, hắn thấy thứ tự có thể tăng thêm hai bậc.
Biết Lý Ngọc muốn đi xông thí luyện huyễn cảnh, Chu Tử Tuyền dắt Linh Nhi cùng hắn.
"Hắn lại ra ngoài!"
"Phương hướng này...... Là Thông Thiên phong!"
"Hắn lại muốn xông thí luyện huyễn cảnh sao!"
"Mau mau mau, đi trễ không còn vị trí!"
Xung quanh Tử Vân phong, không biết bao nhiêu ánh mắt chú ý đến Lý Ngọc. Thấy hắn rời khỏi Tử Vân phong đi Thông Thiên phong, bọn hắn cũng nhao nhao chạy đến. Không nhiều cơ hội để nhìn thấy Thí Luyện bảng đổi mới.
Trong ba ngày này, người đi Thông Thiên phong xông thí luyện huyễn cảnh gấp mười bình thường.
100 linh tệ một lần thật ra không rẻ, phần lớn đệ tử đều cách một khoảng thời gian, chờ thực lực tăng lên rồi mới tham gia thí luyện, nếu không chỉ lãng phí linh tệ mà thôi.
Ngày xưa bọn hắn gặp khó trong không gian thí luyện, biết Lý Ngọc là đệ tử mới nhập môn không đến một năm, chỉ ăn cơm chùa của thiên kiêu mà có thể đại sát tứ phương, rất nhiều đệ tử thiên tài thấy mình cũng làm được, thậm chí có kẻ cho rằng độ khó thí luyện giảm xuống.
Nhưng thí luyện tàn khốc, rất nhanh đánh đau bọn hắn.
Bị yêu thú trong không gian thí luyện chà đạp mấy lần, bọn hắn không thể không thừa nhận, thí luyện huyễn cảnh vẫn thế. Lý Ngọc tu hành năm nhánh linh mạch, ngoại trừ đẹp trai, có tài luyện đan, thực lực cũng không thể khinh thường.
Lúc Lý Ngọc tới Thông Thiên phong, nơi này đã tụ tập không ít người.
Hắn và Chu Tử Tuyền rơi trên Thông Thiên phong, một đám đệ tử Côn Lôn nhìn bọn hắn, tự động nhường ra một con đường thông hướng đại điện thí luyện.
Chu Tử Tuyền lần đầu trải qua tình cảnh như vậy, ôm Linh Nhi trong lòng, khẩn trương đứng sau lưng Lý Ngọc. Mà hắn thì lạnh nhạt, trong ánh mắt của mọi người, chậm rãi đi vào đại điện thí luyện.
Trong điện còn đông hơn quảng trường bên ngoài, chỉ có một con đường kéo dài đến trước bức tranh.
Không chờ Lý Ngọc đến phòng mua thẻ ngọc, trong đám đông có người ném ra một vật.
Một giọng nói thoải mái vang lên: "Lý sư đệ cứ xông đi, chúng ta chuẩn bị thẻ ngọc thí luyện cho ngươi!"
Lý Ngọc thuận tay nhận lấy thẻ ngọc, không già mồm, chắp tay với phương hướng đó: "Đa tạ!"
Không trì hoãn thời gian, hắn đến trước tranh cuốn, bước ra một bước, bóng hình biến mất trong bức họa.
Trên bình đài quen thuộc, thân thể khổng lồ của con hổ lần nữa hiện ra, gầm gừ vọt tới Lý Ngọc.
Lý Ngọc hoạt động cổ tay, nhếch miệng: "Lại gặp......"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK