Mục lục
[Dịch] Thiết Huyết Đại Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Đồng. Đại viện của Vương gia.

Vương Phác đang bàn bạc công việc với Chân Hữu Tài.

Hai hốc mắt Chân Hữu Tài hõm sâu, con ngươi hiện đầy tia máu, trên người khoác áo bông rộng thùng thình, cả người thoạt nhìn như một con quỷ đói.

Đó là do quá mệt nhọc, từ cuối tháng giêng đến đầu tháng năm thứ mười lăm niên hiệu Sùng Trinh, Chân Hữu Tài đã làm thay Vương Phác rất nhiều việc, hầu như ngoài việc cầm quân đánh giặc, những việc còn lại như chuyển lương thực từ Bắc Thông Châu về Đại Đồng, tiền tử tuất cho các chiến sĩ tử trận, đều do một tay y kết toán và cấp phát, chưa kể còn phải kinh doanh và quản lý ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược từ tay Trương Tử An.

Có rất nhiều việc cần có Chân Hữu Tài xử lý, hầu như mỗi ngày y đều bận tối mắt tối mũi từ sáng sớm đến tối mịt, có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.

Ngoại trừ trị quân và cầm binh, Vương Phác cũng giao tất cả mọi sự vụ lớn nhỏ rất nhức đầu nhức óc cho Chân Hữu Tài, một mặt là vì Vương Phác tín nhiệm y, hay nói cách khác là dùng người thì không nên nghi ngờ người, nhưng vè mặt khác, cũng là do Vương Phác thiếu người, hắn vắt kiệt sức Chân Hữu Tài như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ.

Thấy Chân Hữu Tài mệt mỏi không chịu nổi, Vương Phác nhìn y với vẻ hết sức áy náy:

- Hữu Tài, vất vả cho ngươi quá.

- Sao tướng quân lại như vậy?

Chân Hữu Tài nghiêm nghị nói:

- Được tướng quân coi trọng, giao cho tất cả mọi việc lớn nhỏ cho ty chức xử lý, chuyện khác thì ty chức không dám nói, nhưng xin tướng quân yên tâm, ty chức nhất định đem hết sức mình để xử lý tốt mọi việc, nhất định khiến trong tay tướng quân có binh tướng, có lương thực, các huynh đệ có súng có đạn.

Vừa nói, Chân Hữu Tài vừa lấy một cuốn sổ từ trong ống táy áo ra, đưa cho Vương Phác, nói;

- Tướng quân, đây là các khoản ghi chép của tiểu nhân, xin ngài xem qua.

Vương Phác đẩy sổ sách trở về trước mặt Chân Hữu Tài, nói:

- Không cần xem, ngươi chọn mấy khoản chủ yếu nói ta nghe một chút.

- Dạ.

Chân Hữu Tài cung kính đáp rồi nói:

- Đến ngày mồng một tháng tư năm thứ mười lăm niên hiệu

Sùng Trinh, mười vạn lương thực mua ở Bắc Thông Châu đã được lần lượt chuyển về Đại Đồng; xưởng binh khí chế tạo được tổng cộng một ngàn không trăm bảy mươi hai khẩu súng kiểu mới, bảy ngàn chín trăm hai mươi sáu quả Long Vương pháo lắp cán.

Vương Phác hỏi:

- Đạn vỏ giấy thì sao, sản xuất được bao nhiêu viên?

Sáng kiến của Nộn Nương đã giúp Vương Phác nhớ tới phát minh đạn vỏ giấy của người Thụy Điển, hắn liền lập tức sai người gọi Chân Hữu Tài đến, trước hết hai người suy nghĩ tìm cách cải tiến sáng kiến của Nộn Nương, cuối cùng định hình đạn vỏ giấy, rồi giao cho cục hỏa dược gấp rút sản xuất.

- Đã sản xuất hơn tám ngàn viên.

Chân Hữu Tài dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Ngoài ra, đã mua hơn sáu trăm ngàn con bò, dê và lạc đà từ tay Trương Tử An, trong đó một phần quy thành tiền trừ cho khoản mua sắt luyện, lưu huỳnh từ Thiểm Tây và kinh thành, một phần quy ra tiền trả lương cho tướng sĩ cùng với tiền tử tuất cho tướng sĩ tử trận, phần còn lại chế biến thành thịt khô, ước chừng hơn mười tám triệu cân. Năm vạn con ngựa cũng bán ra hơn ba vạn con, được hơn hai trăm ngàn lượng, trừ đi các khoản chi, trong kho còn lại một triệu năm trăm hai mươi ngàn lượng.

- Tốt.

Vương Phác không kìm được gõ nhịp, nói:

- Làm tốt lắm, ngươi đã không làm ta thất vọng.

Chân Hữu Tài khiêm tốn nói:

- Ty chức chỉ làm một số việc trong khả năng của mình thôi.

- Những việc đó rất quan trọng.

Vương Phác nghiêm nghị nói:

- Bây giờ đã đầu tháng tư rồi, đoàn quân thiết kỵ Bát Kỳ (1) của Kiến Nô bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới Đại Đồng, nếu như chúng ta không chuẩn bị sẵn sàng trước, đợi đến lúc Kiến Nô tới trước mũi thì sẽ thiệt thòi lớn!

Hai người đang nói chuyện, bỗng Lã Lục đi vào bẩm:

- Tướng quân, Nhị gia ở ngoài viện muốn gặp.

- Nhị ca?

Vương Phác gãi gãi đầu:

- Ông ấy tìm ta làm cái gì?

Như đã nói, theo lệ, Phò mã Đô úy Đại Minh không được phép làm quan cũng không được cầm quân, hơn nữa, khi một người làm tới Phò mã Đô úy, cả gia tộc của người đó cũng không thể làm quan. Nhưng trên thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy, các vương triều Minh cũng không triệt để thực hiện quy định này của tổ tiên, vẫn có rất nhiều Phò mã Đô úy từng cầm quân và trấn giữa một vùng.

Đến triều Sùng Trinh, vương triều Đại Minh ở trong tình trạng không ổn định, lại càng không coi trọng lễ nghi phiền phức này, cho nên Nhị ca Vương Hoa của Vương Phác cũng không phải tuân theo quy chế, vẫn ở lại làm chức thôi quan ở phủ Đại Đồng.

Lã Lục đáp:

- Nhị gia nói có tin quan trọng về quân sự.

- Tin quan trọng về quân sự?

Vương Phác thầm giật mình, vội kêu lên:

- Mau, mau mời Nhị ca ta vào.

Lã Lục nhận lệnh đi, chẳng bao lâu sau Vương Hoa hùng hùng hổ hổ đi vào phòng, nói với vẻ không vui:

- Lão Tam này, bây giờ muốn gặp mặt ngươi thật sự là càng ngày càng khó! Hừm, đây có còn là đại viện của Vương gia không? Có còn là sản nghiệp của Vương gia chúng ta không vậy? Sao bản thân ta là Nhị gia của Vương gia mà muốn gặp ngươi còn khó như thế?

- Nhị ca bớt giận, Nhị ca bớt giận.

Vương Phác vội vàng đứng dậy, kéo Vương Hoa ngồi xuống ghế, cười làm lành, nói:

- Chỗ này đương nhiên là đại viện của Vương gia, dĩ nhiên Nhị ca muốn tới thì tới, nhưng lúc này tiểu đệ đang giả bệnh mà? Bởi vì đề phòng bị lộ, tiểu đệ đã bảo bọn Lã Lục cẩn thận một chút, thật sự không ngờ là ngay cả Nhị ca mà thằng nhãi Lã Lục kia cũng không cho vào. Tiểu đệ xin thề, chuyện này cũng không phải do tiểu đệ bảo làm như vậy.

- Được rồi, được rồi, còn ai không biết đệ là người cẩn thận chứ?

Vương Hoa nói:

- Anh em sống gần nhau mấy chục năm nay rồi, tính cách của đệ như thế nào ta còn không biết hay sao? Được rồi, không cần nói thêm về chuyện này nữa, hôm nay ta tới tìm đệ là có việc quan trọng. Công văn từ Thiểm Tây vừa gửi tới, có một đám giặc cỏ chạy về Mễ Chi, hiện giờ phủ Duyên An, phủ Khánh Dương và phủ Bình Lương đều đã làm phản rồi, trong công văn còn nói, kế tiếp bọn giặc cỏ này còn tiến về hướng đông, xâm chiếm Sơn Tây, bảo các phủ các châu ở Sơn Tây chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Phác nghe vậy mừng rỡ, nói:

- Nhị ca, thật sự là ba phủ của Thiểm Tây làm phản rồi?

- Đúng vậy.

Vương Hoa tức giận nói:

- Ta biết đệ quan tâm tới chuyện này, cho nên ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới nói cho đệ biết. Bây giờ đệ cũng không cần phải giả bệnh nữa, ba phủ Thiểm Tây làm phản, theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong quan trường của ta, e rằng lần này Tổng đốc tam biên Thiểm Tây Phó Tông Long khó thoát khỏi cái chết, đám giá áo túi cơm Sơn Tây, Thiểm Tây này không phải là đối thủ của Lưu tặc, trước mắt Hồng Thừa Trù lại đang đối phó với Lý Tự Thành ở Hà Nam, trong triều không còn ai có thể dùng được, cho nên Vạn tuế gia vẫn phải dùng lão Tam thôi.

Chân Hữu Tài nói:

- Nhi gia phân tích rất có lý, ty chức cũng cho là chẳng bao lâu nữa tướng quân có thể nhận chức tổng binh Đại Đồng.

- Có là tổng binh Đại Đồng hay không, không quan trọng, quan trọng là...rốt cuộc không cần trở về kinh!

Vương Phác cười ha hả, nói:

- Không phải đệ nói khoác, với thế lực hiện giờ của Vương gia chúng ta ở Đại Đồng, cho dù đệ không nhận chức tổng binh trấn Đại Đồng, thì quân đội trấn Đại Đồng vẫn là do đệ chỉ huy. Ha ha!

Chân Hữu Tài tán thành:

- Đúng vậy.

- Lão Tam, ta khuyên đệ nên kiềm chế một chút, làm người không nên bộc lộ sự sắc sảo quá mức.

Vương Hoa khuyên nhủ:

- Tuy Vương gia chúng ta co chút thế lực ở Đại Đồng, người bình thường ta không cần để vào mắt, ngay cả Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản và Tuần phủ Sơn Tây Uông Kiều Niên cũng phải tỏ ra kính cẩn đối với ta, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà không biết trời cao đất rộng là gì, đừng quên đại vương cũng ở Đại Đồng.

Vương Phác nói;

- Nhị ca, tiểu đệ biết rồi, tiểu đệ sẽ có chừng mực.

- Ừ.

Vương Hoa gật đầu, đứng dậy nói:

- Vậy được rồi, Nhị ca còn có việc phải đi trước.

Vương Phác nói:

- Dạ, Nhị ca cứ lo việc của mình.

Vương Hoa đi tới cửa, chợt quay đầu lại nói:

- Này, lão Tam, sao Nhị ca càng lúc càng cảm thấy đệ giống như là gia chủ của Vương gia vậy? Gần đây Đại ca cũng không lo làm ăn buôn bán, cứ chạy đông chạy tây, hết mua sắt luyện lại mua lưu huỳnh này nọ cho đệ, còn ta thì hình như đã thành tai mắt của đệ trong quan trường Đại Đồng mất rồi!

- Đây gọi là người biết nhiều thì vất vả.

Vương Phác cười xòa:

- Ai bảo Đại ca biết cách kinh doanh, Nhị ca biết cách làm quan nào?

- Hừ, coi như là tiểu tử nhà ngươi có lương tâm.

Vương Hoa hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi.

(1) Bát Kỳ hay Bát kỳ Mãn Châu là một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh sau này, đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám "Kỳ", đứng đầu là một kỳ chủ và tư lệnh tối cao là Đại Hãn, đó vừa là các đơn vị dân sự vừa mang tính chất quân sự. Về sau, nhà thanh còn tổ chức Bát kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Hán tộc. Tám kỳ đó theo thứ tự từ cao đến thấp là: Chính Hoàng kỳ (Cờ Vàng chính), Tương Hoàng kỳ (Cờ vàng nhạt hay Cờ Vàng có viền, ví dụ: Vàng viền đỏ), Chính Bạch kỳ (Cờ Trắng chính), Chính Hồng kỳ (Cờ Đỏ chính), Tương Bạch kỳ (Cờ màu Sữa hay Cờ Trắng viền), Tương Hồng kỳ (Cờ Hồng hay Cờ Đỏ viền), Chính Lam kỳ (Cơ Xanh chính) và thấp nhất là Tương Lam kỳ (Cờ màu Xanh lơ hay Cờ Xanh viền) (theo Wikipedia)

Chờ Vương hoa đi xa, Vương Phác mới nhìn Lã Lục, nói:

- Lục nhi, ngươi lập tức đi một chuyến tới Khảo Lão Sơn, bảo Triệu Tín, Đường Thắng và hòa thượng đến đây.

- Dạ.

Lã Lục đáp, nhận lệnh rời đi.

...

Huyện Mễ Chi, bây giờ đã trở thành đại bản doanh của quân khởi nghĩa.

Nửa tháng nay, mỗi ngày đều có cả ngàn nghĩa quân từ khắp nơi liên tục đổ về huyện Mễ Chi, quy mô của quân khởi nghĩa đang tăng lên với tốc độ kinh người, đám Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu và Lận Dưỡng Thành đều hết sức vui mừng, nhưng riêng người cầm đầu là Lý Nham thì lại không vui nổi.

Có gì đáng để vui mừng chứ?

Đại đa số nhưng người trong quân khởi nghĩa đến đây tìm nơi nương dựa đều là những người nghèo khổ, dắt díu lẫn nhau mà đến.

Trai tráng khỏe mạnh thật sự có thể ra chiến trường cũng không nhiều, hơn nữa điều làm Lý Nham càng lo lắng hơn là, làm thế nào giải quyết vấn đề ăn uống cho đoàn quân khởi nghĩa khổng lồ đang ngày càng tăng lên? Các đội nghĩa quân đến đây đều là tay không, hiện giờ họ đã thành thuộc hạ của Lý Nham, cho nên Lý Nham phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề ăn uống cho họ.

Lương thực đoạt được từ các kho lương của các huyện ở phủ Duyên An cũng không cầm cự được bao nhiêu ngày, một khi ăn hết số lương thực đó rồi, biết phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ để cho tướng sĩ quân khởi nghĩa cũng bắt chước dân tị nạn đi gặm vỏ cây, ăn cỏ ư?

Vì vấn đề này, suốt ba ngày nay, Lý Nham ăn không ngon, ngủ không yên.

Lý Nham như vậy, Hồng Nương Tử cũng sốt ruột theo, nhưng nàng cũng không có cách gì.

Hôm nay Hồng Nương Tử dẫn theo mười mấy kỵ thân binh đi tới núi Lão Nha cách đó mấy chục dặm để săn thú. Nàng vốn định bắn vài con gà rừng chưng cách thủy cho Lý Nham bồi bổ, nhưng rốt cuộc gà rừng đã không tìm được, lại gặp phải thổ phỉ. Khi đoàn người vừa mới vượt qua một chỗ đất trũng, bỗng nghe phía trước có tiếng hô vang, hai bên triền núi lập tức xông ra mấy trăm thổ phỉ.

Hồng Nương Tử là người tài cao, gan lớn, hoàn toàn không coi bọn thổ phỉ này vào đâu, liền dẫn mười mấy kỵ thân binh mạnh mẽ phá vòng vây. Đương nhiên đám thổ phỉ không dễ bỏ qua miếng thịt béo đến miệng, sau tiếng hô vang liền từ triền núi lao xuống, một tên đầu mục thổ phỉ giục ngựa vung đao lao thẳng tới Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử định giơ trường kiếm đón đánh, gã đầu mục kia chợt kêu lên:

- Sư muội, là muội sao?

Hồng Nương Tử nghe vậy chấn động, ghìm chặt ngựa, cảnh giác hỏi:

- Ngươi là ai?

Gã đầu mục thổ phỉ kia cho ngựa đi vòng quanh Hồng Nương Tử hai lượt, kích động kêu lên:

- Sư muội không nhận ra ta sao? Ta là sư huynh của muội, Kinh Mậu Thành đây!

- A?

Hồng Nương Tử nghe vậy mừng rỡ hỏi:

- Huynh là Kinh sư huynh?

- Là ta.

Kinh Mậu Thành cười ha hả đáp:

- Ha ha ha, không ngờ lại gặp sư muội ở chỗ này.

Dứt lời, Kinh Mậu Thành hướng bốn phía xung quanh quát lo:

- Dừng tay, tất cả dừng tay, đều là người trong nhà!

Hồng Nương Tử cũng vội vàng thét gọi mười mấy kỵ thân binh của mình dừng tay, may là hai người ngăn kịp thời, cho nên không có ai chết, chỉ có hai thổ phỉ bị thương nhẹ.

Hồng Nương Tử giục ngựa tiến lên, hỏi:

- Kinh sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?

- Đừng hỏi nữa.

Kinh Mậu Thành cười khổ nói:

- Lúc đầu, sau khi rời khỏi Hà Nam, ta đến Cửu Biên đầu quân, thầm nghĩ dựa vào một thân võ nghệ, thế nào cũng có thể làm được đến bách hộ, thiên hộ này nọ, cho dù không thể làm rạng rỡ tổ tiên, thì ít ra cũng không phải lo chuyện cơm áo, nhưng ai ngờ, mới đi lính mấy ngày đã đắc tội với một tướng quân, suýt nữa đã không còn mạng.

Hồng Nương Tử căng thẳng hỏi:

- Sau thế nào?

- Sau đó, trong cơn nóng giận, ta đã giết tướng quân kia, rồi bỏ chạy đến núi Lão Nha, vào rừng làm cướp, dến giờ đã lôi kéo được mấy trăm huynh đệ.

Kinh Mậu Thành đáp, rồi hỏi lại Hồng Nương Tử:

- Không phải sư muội và Lý Nhâm theo Sấm Vương ở Hà Nam sao?

-

- Chuyện này nói ra hơi dài, trong nhất thời tiểu muội cũng nói không hết được.

Đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử vừa chuyển, chợt nhớ nếu như có thể kéo Kinh Mậu Thành và đám thổ phỉ về dưới trướng của tướng công, sẽ được thêm một đội quân không thể xem thường, bèn nói:

- Sư huynh, có câu này tiểu muội không biết có nên nói hay không?

Kinh Mậu Thành nói:

- Sư muội cứ nói.

Hồng Nương Tử nói:

- Dù sao sư huynh ở lại núi Lão Nha này cản đường cướp bóc cũng không phải là kế lâu dài, hơn nữa, một thân võ nghệ của sư huynh cũng bị mai một. Trước mắt, triều Đại Minh đã thối nát đến cùng cực, Sấm vương là người tài trí mưu lược, một ngày nào đó sẽ lên thay Đại Minh, sao sư huynh không tìm đến dưới trướng Sấm vương, bắt đầu xây dựng công danh sự nghiệp?

Kinh Mậu Thành nói:

- Sư huynh cũng muốn như vậy, nhưng Sấm vương ở Hà Nam, cách quá xa.

Hồng Nương Tử nói:

- Sư huynh muốn về dưới trướng Sấm vương, cần gì đi Hà Nam, Mễ Chi cũng có quân của Sấm vương mà.

Kinh Mậu Thành mỉm cười đầy ẩn ý, nói:

- Nói tới nói lui, rốt cuộc là sư muội muốn ta dẫn người đến nương tựa tướng công của sư muội chứ gì?

Nhắc lại, việc Kinh Mậu Thành đến Cửu Biên hoàn toàn là bởi vì Lý Nham.

Trước kia, ai cũng đều cho rằng Kinh Mậu Thành và Hồng Nương Tử là một đôi trời sinh, Kinh Mậu Thành cũng nghĩ như thế. Y từng mơ ước một ngày nào đó có thể lấy Hồng Nương Tử, rồi sẽ nhận lấy chức trại chủ từ phụ thân của nàng, nhưng thực tế đã đánh tan mộng đẹp của y. Có lần, Hồng Nương Tử dẫn người đi đánh cướp huyện Kỷ, kết quả là gặp được Lý Nham, sau đó tất cả đều thay đổi.

Về sau Hồng Nương Tử thành trại chủ, Lý Nham thành tướng công của nàng, còn Kinh Mậu Thành thì bỏ đến Cửu Biên.

Mặc dù chuyện xảy ra đã hơn hai năm, nhưng Kinh Mậu Thành vẫn không thể nào quên được Hồng Nương Tử, không đủ dũng khí để ngày nào cũng nhìn thấy Lý Nham và Hồng Nương Tử ân ân ái ái.

Hồng Nương Tử cũng không vờ ra vẻ ngượng nghịu, thoải mái thừa nhận, nói:

- Không sai, tiểu muội làm như vậy là vì tướng công của mình, nhưng cũng là vì chính bản thân sư huynh.

Kinh Mậu Thành cười khổ nói:

- Sư muội, chuyện này sư huynh phải bàn bạc với các huynh đệ một chút.

Hồng Nương Tử thoải mái nói:

- Tốt, tiểu muội chờ huynh dưới chân núi. Nếu các huynh đệ đồng ý, thì sư huynh dẫn theo bọn họ cùng tiểu muội trở về đại doanh, nếu họ không đồng ý, sư huynh phái người xuống núi nói một tiếng với tiểu muội là được, tiểu muội tuyệt đối sẽ không làm khó sư huynh.

Đại Đồng, đại viện của Vương gia.

Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng đã từ núi Khảo Lão chạy tới đại viện của Vương gia, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử cũng từ đại doanh trên núi Lôi Công chạy tới. Hơn hai tháng gần đây, Triệu Tín, Đường Thắng và Trương hòa thượng dẫn theo hơn hai ngàn bốn trăm huynh đệ ẩn núp trên núi Khảo Lão làm thổ phỉ, Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm cũng ở tại núi Lôi Công huấn luyện hơn hai ngàn gia đinh mới chiêu mộ được.

Với hơn hai ngàn gia đinh mới chiêu mộ trên núi Lôi Công, cộng với hơn hai ngàn binh sĩ cũ làm hậu thuẫn, trong tay lại có số bạc lớn, Vương Phác đã nghiễm nhiên trở thành bá chủ ở Đại Đồng, làm chuyện vì cũng gọn gàng dứt khoát, căn bản không cần phải trông chừng ý tứ của ai nữa, việc chiêu mộ binh lính cũng không cần phải lén lén lút lút.

Năm người đang hăng say trò chuyện trong sảnh, chợt ngoài cửa vang lên giọng nói ồm ồm của Lã Lục:

- Tướng quân đến!

Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm, Triệu Tín, Đường Thắng và Trương hòa thượng đồng loạt đứng phắt dậy, lưng thẳng tắp, năm đôi mắt đồng thời nhìn ra phía cửa. Ngoài cửa bóng người chợt xuất hiện, với sự vây quanh bởi Chân Hữu Tài, Tiểu Thất và Lã Lục, Vương Phác hiên ngang bước vào.

- Ty chức tham kiến tướng quân.

Năm người cùng hô lên chào.

Vương Phác bước tới ngồi vào vị trí chủ tọa, khoát tay nói:

- Cũng ngồi đi.

- Cảm tạ tướng quân.

Năm người cùng hô lên, rồi đồng loạt ngồi xuống. Tiểu Thất và Lã Lục tới đứng hầu phía sau Vương Phác, tựa như hai pho tượng thần.

Vương Phác nhìn Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm, hỏi;

- Việc huấn luyện gia binh mới tuyển mộ thế nào rồi?

Đại Hồ Tử đứng dậy đáp:

- Bẩm tướng quân, thoạt nhìn thì họ rất xuất sắc, tuy nhiên những tiểu tử đó chưa từng ra chiến trường, đến khi nào ra chiến trường thật sự thì không tránh khỏi có người sợ té đái ra quần.

Vương Phác suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Đã không còn nhiều thời gian, cho nên cứ để bọn họ tiếp tục được huấn luyện trong thực chiến đi. Vậy thì hơn hai ngàn lão binh trên núi Khảo Lão phải lập tức kéo về đại doanh trên núi Lôi Công, pha trộn với hơn hai ngàn tân binh, mỗi đội một trăm người gồm một nửa lão binh, một nửa tân binh, mỗi lão binh dẫn dắt một tân binh, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên tương đối nhanh.

- Dạ.

Đám Triệu Tín, Đường Thắng đồng loạt đứng dậy hô lên nhận lệnh.

Câu nói của Vương Phác “tiếp tục được huấn luyện trong thực chiến” khiến bọn họ rất kích động, xem ra đang rất nôn nóng được đánh trận. Nên biết, không năm thiên tổng bọn họ chờ đợi chiến tranh, mà các lão binh ẩn nấp trên núi Lôi Công gần hai tháng nay đều mong đợi diều đó, thậm chí ngay cả các tân binh vừa được tuyển mộ không lâu trên núi Lôi Công cũng mong sớm được ra chiến trường.

Chế độ trọng thưởng bằng tiền mặt của Vương Phác đã bắt đầu phát huy sức mạnh của nó.

Chế độ trọng thưởng này có một đặc điểm, đó là tiền lương hàng tháng rất ít, không chênh lệch lắm so với biên quân, chỉ đến khi thắng trận mới được thưởng nhiều tiền bạc, đối với tướng sĩ chết trận, thì bất kể là thắng trận hay thua trận, số tiền tử vẫn cao như nhau.

Nếu như tướng sĩ tử trận có đóng góp quan trọng hoặc tỏ ra đặc biệt anh dũng trong quá trình chiến đấu, số tiền tử lại càng cao đến mức đủ để người ta phát cuồng, chẳng hạn như năm mươi huynh đệ theo Đại Hồ Tử bị chết trận ở Liêu Đông, tiền tử của mỗi người là hai ngàn lượng bạc ròng. Hai ngàn lượng bạc lớn đến mức nào? Theo thời giá lúc đó, số tiền đó đủ mua hơn trăm mẫu ruộng và biến người mua trở thành một địa chủ nhỏ!

Cho nên, binh lính trong những đội quân khác không có động lực, không có lý tưởng, còn binh lính của Vương Phác đều chỉ nghĩ tới đánh trận, chỉ có đánh trận họ mới có thể được thưởng nhiều bạc, mới có thể phát tài. Cho dù chẳng may chết trận, ít ra vẫn có thể giúp cho người nhà của mình được sống một cuộc sống no đủ không lo lắng về vấn đề cơm áo.

Vương Phác khoát tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nói tiếp:

- Sự việc trước kia đã qua rồi, sau này không cần phải lén lén lút lút nữa. Tuy nhiên, dể tránh trường hợp có những kẻ dư thừa sức lực rồi gây chuyện thị phi ở bên ngoài, sau này, các mục huấn luyện phải lặp đi lặp lại mỗi ngày, cho binh lính mang võ trang đầy đủ hành quân gấp trên hai mươi dặm đường!

- Ồ?

Đại Hồ Tử kêu lên:

- Mỗi ngày chạy hai mươi dặm?

- Sao?

Vương Phác hỏi ngược lại:

- Có phải là ngươi cảm thấy hơi ít?

- Không có, không có!

Đại Hồ Tử vội vàng lắc đầu:

- Không ít, không ít đâu!

- Vậy quyết định như vậy đi.

Vương Phác nói, lại bổ sung một câu:

- Năm thiên tổng các ngươi cũng không ngoại lệ, các ngươi đều phải chạy, hơn nữa là phải dẫn đầu.

- Hả?

- Hơ!

Năm người Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng, Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm, đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám có ý kiến, nếu tướng quân đã nói như vậy, còn cãi được sao? Chạy thì cũng được thôi, nhưng nghĩ tới mỗi ngày phải chạy hai mươi dặm, trên mặt mọi người đều lộ vẻ đau khổ.

Mễ Chi, trong doanh trướng của Lý Nham.

Lý Hổ đang báo cáo tình hình quân sự với Lý Nham. Ly Hổ là em họ của Lý Nham. Lý Nham là một bạch diện thư sinh ốm yếu, nhưng Ly Hổ thì người giống như tên, hình dáng thô kệch, hung hãn, hơn nữa đã học được một thân võ nghệ từ Thiếu Lâm, là một mãnh tướng hiếm có. Xưa nay, Lý Hổ luôn một lòng trung thành với Lý Nham, Lý Nham cũng xem Lý Hổ là tâm phúc của mình.

Lý Hổ đang nói về việc bọn Mã Thủ Ứng phân chia tráng đinh.

- Đại ca, năm tên dân tộc Hồi Hột bọn họ thật là quá đáng, bọn họ bố trí tất cả tráng đinh vào Cách Tả Ngũ Doanh của mình, còn lại người già yếu thì ném cho chúng ta, đây không phải rõ ràng là kết bè sao? Trong con mắt của bọn họ có còn Đại ca hay không? Lúc đầu, trước khi xuất binh, Sấm vương đã nói rõ, đại ca mới là chủ tướng, năm người bọn họ chẳng qua là phó tướng. Đại ca, anh không thể tiếp tục nương tay.

- Nhị đệ, tình huống ngươi nói, đại ca biết rồi.

Lý Nham nói với giọng nghiêm nghị:

- Bọn Mã Thủ Ứng không nên làm như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là người có vai vế trong nghĩa quân, nếu giết bọn họ, sẽ khó ăn nói với Sấm vương, cũng khó ăn nói trước mặt các huynh đệ nghĩa quân, mà quan trọng hơn nữa là, chúng ta tự giết lẫn nhau, chỉ khiến quan quân Đại Minh không công hưởng lợi, loại chuyện trở mặt thành thù này, chúng ta tuyệt đối không thể làm.

- Nhưng mà đại ca...

Lý Hổ kêu lên:

- Nếu anh không trị bọn họ, bọn họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

- Bọn họ còn chưa có gan làm như vậy đâu.

Trên khuôn mặt nho nhã của Lý Nham chợt thoáng hiện một tia sát khí, thấp giọng nói:

- Nhị đệ, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, sau khi ngươi trở về, tuyệt đối không được nói gì với người khác. Tóm lại, chuyện này ta nắm chắc, đại ca biết nên làm như thế nào.

- Dạ.

Lý Hổ cung kính đáp:

- Nếu đại ca không có gì căn dặn, tiểu đệ xin cáo từ trước.

- Đi đi.

Lý Nham dứt lời, không kiềm được lại dặn dò:

- Đừng quên quản lý chặt các huynh đệ, tuyệt đối không được gây ra xung đột với người của Cách Tả Ngũ Doanh.

- Dạ.

Lý Hổ đáp, rồi xoay người rời đi.

Lý Hổ vừa rời đi không lâu, Hồng Nương Tử nhanh chóng bước vào doanh trướng, nhìn Lý Nham vui vẻ nói:

- Tướng công, chàng đoán xem thiếp đi đâu, gặp được ai nào?

- Còn nói nữa chứ!

Lý Nham bĩu môi, tức giận nói:

- Cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả!

Mặc dù Lý Nham nói một cách tức giận, nhưng từ giọng nói của y, Hồng Nương Tử nhận ra rất nhiều sự quan tâm lo lắng, trong lòng ngọt ngào như được rót mật. Nàng liền dụi đầu vào ngực Lý Nham, uốn éo eo thon làm nũng:

- Tướng công, không phải là thiếp thấy chàng mệt nhọc, muốn đi săn mấy con gà rừng chưng cách thủy cho chàng tẩm bổ hay sao?

Dù sao Lý Nham cũng là một nho sinh từng đọc sách thánh hiền, tuy đã thành vợ chồng với Hồng Nương Tử, những vẫn không chịu nổi trước cử chỉ nồng nàn thân mật của Hồng Nương Tử, liền ho khan hai tiếng, nghiêng đầu tránh đi, nghiêm trang nhắc nhở:

- Nương tử, nơi đây là đại doanh nghĩa quân, đừng để các huynh đệ nhìn thấy chê cười.

- Ai thích chê cười cứ việc chê cười.

Hồng Nương Tử cụt hứng nói:

- Vợ chồng với nhau mà còn e ngại ai chứ?

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Hồng Nương Tử vẫn rời khỏi Lý Nham, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đỏ au chu lên cả thước, hầu như có thể treo vào đó nửa cân dầu được.

- Khụ.

Lý Nham vội ho một tiếng, hỏi:

- Nương tử vừa nói gặp được người nào vậy?

Hồng Nương Tử ngúng nguẩy, không bằng lòng, nói:

- Không nói.

Lý Nham cau mày:

- Nương tử, đừng làm rộn.

Hồng Nương Tử nói với vẻ tủi thân:

- Thiếp gặp Kinh sư huynh.

- Kinh sư huynh?

Lý Nham ngạc nhiên:

- Nàng nói Kinh Mậu Thành sao?

- Dạ.

Hồng Nương Tử gật đầu, nói:

- Sau khi rời khỏi Hà Nam, Kinh sư huynh đi Cửu Biên xin vào quân đội, rốt cuộc bị người ta hãm hại, phải đến vùng phụ cận núi Lão Nha làm cướp, trong thời gian hai năm chiêu mộ được hơn năm trăm huynh đệ. Hiện giờ thiếp đã dẫn tất cả bọn họ về đây, bọn họ muốn gia nhập nghĩa quân.

- Thật không?

Lý Nham nghe vậy mừng rỡ nói;

- Chuyện này thật sự quá tốt. Nếu Kinh sư huynh đã làm đại vương hơn hai năm trên núi Lão Nha, vậy nhất định hắn biết rất nhiều bằng hữu, đối với tình hình Thiểm Tây, Sươn Tây hẳn là hiểu rõ tương đối toàn diện, vừa vặn dễ dàng giúp chúng ta nghĩ biện pháp, xem làm cách nào xoay xở đáp ứng nhu cầu lương thực cấp bách của nghĩa quân.

Mặc dù Lý Nham là thư sinh nho nhã, nhưng từ trong xương tủy lại lộ ra khí phách to lớn, y biết rõ chuyện trước kia giữa Kinh Mậu Thành và Hồng Nương Tử, nhưng cũng không vì chuyện này mà có thành kiến đối với Kinh Mậu Thành, càng không vì Hồng Nương Tử thuyết phục Kinh Mậu Thành gia nhập quân ngũ Đại Minh mà hiểu lầm nàng.

- Dạ, Kinh sư huynh nhất định biết có thể tìm được lương thực ở nơi nào.

Hồng Nương Tử vui mừng gật đầu lia lịa, kể từ khi hai người kết làm vợ chồng tới nay, chỉ cần Lý Nham vui vẻ là nàng vui vẻ, hôm nay thấy Lý Nham vui mừng như vậy, Hồng Nương Tử lại càng vui từ tận đáy lòng.

- Mau đi.

Lý Nham kêu lên:

- Nương tử, mau dẫn ta đi nghênh đón Kinh sư huynh.

Hồng Nương Tử dẫn Lý Nham ra ngoài viên môn, Kinh Mậu Thành và hơn năm trăm thủ hạ thổ phỉ đang yên lặng chờ đợi.

Lý Nham đích thân ra ngoài viên môn nghênh đón khiến Kinh Mậu Thành cảm thấy thật sự bất ngờ, vốn Kinh Mậu Thành cho là bởi vì mình đến, khiến Lý Nham không vui, thậm chí đã chuẩn bị trước đối sách nếu không được hoan nghênh, nhưng kết quả là ngược lại, Lý Nham tỏ vẻ rất hoan nghênh y.

Chuyện này khiến Kinh Mậu Thành nhìn Lý Nham bằng một con mắt khác, xem ra Lý Nham cũng không phải chỉ là một bạch diện thư sinh khiến phụ nữ ưa thích, hẳn là người này cũng có một chút bản lãnh, bằng không Sấm vương Lý Tự Thành cũng không phái y đến Thiểm Tây một mình cáng đáng một phương thế này.

Lập tức hai người hành lễ, Lý Nham gọi Kinh Mậu Thành là sư huynh, đón y vào doanh trướng, lại sai Lý Hổ bố trí ổn thỏa cho hơn năm trăm thủ hạ huynh đệ của Kinh Mậu Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK