Vương Phác nói:
- Cha đừng vội hỏi con muốn dùng thủy quân để làm gì? Con chỉ muốn hỏi cha đã từng nghe hai cái tên Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam chưa?
- Đương nhiên là ta đã từng nghe rồi.
Tôn Truyền Đình nói:
- Nói đến Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam, bách tính ở Giang Nam không ai là không biết, không ai là không hay. Lão phu lần này đi tuần, nghe thấy hai cái tên này cũng rất nhiều, có thể nói là như sấm dậy bên tai.
Vương Phác lại hỏi tiếp:
- Vậy cha có biết Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam hiện đang ở đâu không?
Thần sắc của Tôn Truyền Đình khẽ thay đổi, trầm giọng nói:
- Chắc là không phải ở Nam Kinh chứ?
Vương Phác đáp:
- Chúng chính xác là đang ở Nam Kinh, hơn nữa còn ở ngay trong nội thành!
- Vậy còn chờ gì nữa?
Tôn Truyền Đình nói:
- Vậy chúng ta phải mau chóng tập hợp binh lính, phong tỏa thành bắt người!
- Bắt người?
Vương Phác không cho đây là một ý kiến đúng:
- Tại sao phải bắt người?
Tôn Truyền Đình nói:
- Bọn chúng chính là đầu mục hải tặc gian ác nhất Giang Nam, nếu bắt được bọn chúng chính là trừ họa cho dân.
Vương Phác cười khẩy nói:
- Con nói Tôn lão đầu này, cha đã đánh trận cả một đời rồi, tại sao lại có thể suy nghĩ đơn gian như vậy? Bắt được Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam là có thể giải quyết được hết vấn đề sao? Nhầm rồi, cha bắt được Cố Tam Ma Tử thì sẽ xuất hiện Cố Tứ Ma Tử, cha bắt được Xích Cước Trương Tam thì sẽ lại có thêm Xích Cước Trương Ngũ.
Tôn Truyền Đình đùng đùng nổi giận:
- Khốn kiếp! sao con có thể nói với ta những lời như vậy được?
- Cha đừng có nóng quá, con vẫn còn chưa nói hết cơ mà!
Vương Phác nói tiếp:
- Cái gì gọi là trừ hại cho dân? Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam cướp thương thuyền, ngư thuyền là không giả, nhưng bọn chúng chưa bao giờ gây hại cho lão bách tính, không tin cha có thể đi xung quanh vùng Thái Hồ để biết thêm thông tin, hoặc cũng có thể đi hỏi những ngư dân vùng duyên hải.
Tôn Truyền Đình cả giận nói:
- Nhưng dù sao đi chăng nữa thì chúng vẫn là hải tặc, hơn nữa bây giờ là chúng đi tới nộp mạng, lẽ nào chúng ta lại không bắt chúng?
- Không thể bắt!
Vương Phác lắc đầu nói:
- Cha, con hỏi cha câu này, ngoài Vạn Tuế Gia giàu có tứ hải ra thì trên đời này loại người nào là giàu có nhất?
Tôn Truyền Đình nói:
- Chuyện này còn phải nói nữa sao, đương nhiên là Hoàng thân quốc thích rồi.
- Nhầm to!
Vương Phác nói:
- Người giàu có nhất trên đời này chính là hải tặc, bởi vì chúng làm kinh doanh một đồng vốn mà vạn đồng lời.
Trong lòng Tôn Truyền Đình khẽ dao động, nói:
- Tểu tử thối! Ý của con là…
- Haha !
Vương Phác đắc ý cười lớn:
- Tôn lão đầu, cuối cùng thì người cũng hiểu ra vấn đề rồi đó!
Tôn Truyền Đình ngẫm nghĩ một chút, trầm ngâm nói:
- Đây cũng là một cách hay, nhưng… con có nắm chắc không vậy?
Vương Phác nói:
- Nắm chắc cả mười phần thì không có nhưng năm phần thì được.
Tôn Truyền Đình nói:
- Chỉ có nắm chắc năm phần thôi sao? Như vậy thì khác gì là chúng ta đang đánh bạc?
Vương Phác nói:
- Bạc không bao giờ có chuyện từ trên trời rơi xuống, không mạo hiểm thì không làm nên chuyện.
- Đúng vậy.
Tôn Truyền Đình nói:
- Sự việc trọng đại, lần này lão phu sẽ đích thân dẫn binh mở đường.
- Cha không cần phải đi, việc nên làm bây giờ là cha hãy ở trấn Nam Kinh chiêu mộ tân binh.
Vương Phác nói:
- Đây cũng là việc lớn cấp bách, Lưu Tặc cũng đã tấn công và chiếm được toàn bộ tỉnh Hà Nam, sau thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh binh mã thì nhất định chúng sẽ vòng lại tấn công mấy tỉnh xung quanh. Phượng Dương mặc dù là có Mã Sĩ Anh trấn thủ, như nếu Sấm tặc thực sự đích thân dẫn đại quân tiến công đến thì con e rằng cũng sẽ không trụ được vài ngày. Ngộ nhỡ đại quân của Lưu tặc đánh đến bờ bắc Trường Giang, chỉ dựa vào hơn một vạn tinh binh Đại Đồng thì rất khó có thể chống đỡ được.
Điều mà Vương Phác lo lắng không phải là không có căn cứ.
Sau khi Lý Tự Thành công chiếm được Hà Nam rất có thể là sẽ trực tiếp chỉ huy tấn công Giang Nam, bởi vì sau khi chiếm được Giang Nam giàu có, đội quân nông dân sẽ thu được rất nhiều lương thực, trái lại triều Đại Minh sẽ bị mất đi sự ủng hộ to lớn về thuế phú của Giang Nam. Với những tai họa cứ liên tiếp xảy ra như vậy, tốc độ diệt vong càng nhanh hơn.
Trên thực tế những lo lắng này của hắn đúng là có thật.
Trong thành Khai Phong lúc này, một trận tranh cãi đang diễn ra nảy lửa với hai luồng ý kiến trái chiều.
Chủ tọa quân sư Ngưu Kim Tinh và tâm phúc phụ tá Cố Quân Ân đề nghị Lý Tự Thành giữ đại tướng trấn giữ Hà Nam, sau đó thống lĩnh nghĩa quân chủ lực đánh hạ Đồng Quan thẳng tiến tới Quan Trung. Sau đó lấy Quan Trung làm căn cứ chỉ huy, tiến thẳng đến U Yến, sau đó lệnh cho thượng tướng đuổi từ Hà Nam đuổi theo quân Bắc Thượng, hai đường giáp công, một đòn đánh hạ Bắc Kinh, tiêu diệt Đại Minh.
Quân sư Tống Hiến Sách và đại tướng Lý Nham lại chủ trương Nam thì lấy Giang Đông, cho rằng chiếm được Giang Đông sẽ có hai cái lợi lớn: thứ nhất là lương bổng sung túc, thứ hai là sẽ cắt đứt được nguồn viện trợ thuế phú của Đại Minh, theo đó có thể đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt Đại Minh.
Lý Song Hỷ và Điền Kiến Tú và rất nhiều tướng dưới trướng của Lý Tự Thành lại ủng hộ lấy Quan Trung làm trọng. Lý do rất đơn giản, bọn họ đều là đại tướng tâm phúc theo chân Lý Tự Thành từ Thiểm Tây đi chinh chiến khắp nơi, họ đương nhiên là hi vọng có thể sớm điều quân trở về Quan Trung, sau đó với tư cách là những người chiến thắng xuất hiện trước mặt bọn cường hào đã từng ức hiếp họ.
Có thể nói là, ý kiến của Ngưu Kim Tinh và Cố Quân Ân chiếm được ưu thế hơn.
Nhưng Lý Tự Thành lại cứ do dự mãi chưa đưa ra quyết định, phải đến hai tháng sau Lý Tự Thành mới đưa ra quyết định, hạ lệnh cho Lý Quá, Lý Nham và Tống Hiến Sách ở lại trấn giữ Hà Nam, sau đó đích thân thống lĩnh năm mươi vạn đại quân hùng hậu giết đến Đồng Quan. Người thúc đẩy Lý Tự Thành đưa ra quyết định cuối cùng này không phải là do những lời khuyên can khổ đắng của Ngưu Kim Tinh, càng không phải là không tin tưởng Lý Nham mà là vì Lưu Tông Mẫn.
Sau khi Lý Nham có được thêm 8 nghìn kỵ binh trong tổng số gần 3 vạn quân tinh binh thì dã tâm của Lưu Tông Mẫn càng ngày càng lớn, dần dần y không còn quá nghe theo Lý Tự Thành sai khiến nữa. Sau khi đánh hạ Khai Phong, Lý Tự Thành đã lệnh cho Lưu Tông Mẫn thống lĩnh quân xuất quân đi tiên phong đến Phổ Thành, uy hiếp sườn Đồng Quan, nhưng Lưu Tông Mẫn lại lấy lí do đại quân của Hạ Nhất Long, Mãnh Như Hổ áp sát mà từ chối.
Lý Tự Thành đương nhiên là không thể dễ dàng bỏ qua cho Lưu Tông Mẫn dám ngang nhiên khiêu khích quyền uy của y, thế nên mới quyết định điều quân trở về Quan Trung, thứ nhất là có thể lấy Quan Trung là căn cứ nghĩa quân, thứ hai là có thể thu phục loạn thần tặc tử Lưu Tông Mẫn.
Nhưng đây đều là sự việc xảy ra vào cuối năm thứ 15 đầu năm thứ 16 của vua Sùng Trinh. Khai Phong của hiện tại thì đang là nơi xảy ra những trận tranh luận hết sức căng thẳng, còn Lý Tự Thành vẫn cứ do dự chưa quyết.
Thái Bình Môn - Nam Kinh
Đội gia đinh kia từ ngõ Điếu Ngư đi đón Đổng Tiểu Uyển đã đến cổng nội thành.
Bả tổng giữ cổng thành vừa nhìn thấy cảnh tượng vội vàng hấp tấp của hơn mười tên gia đinh này rất khả nghi nên vội chặn đường lại hỏi:
- Đi đâu? Ai ở trong kiệu?
- Mắt chó ngươi bị mù à!
Đầu lĩnh gia đinh tát cho Bả tổng giữ cổng thành một cái, hung tợn mắng:
- Có biết chúng ta là ai không? Đến người của Đề đốc nha môn mà ngươi cũng dám chặn đường, ngươi ăn gan trời hả? Có tin là ta đây đạp cho ngươi một cái không?
Tên Bả thủ này cũng là một kẻ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, tự dưng lại bị ăn một cái tát như vậy lập tức bụm mặt không dám lên tiếng nữa. Mấy tên lính đằng sau vốn là cũng định lên giúp một tay nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi lập tức rụt trở về.
Những người đi đường và bách tính gần đó thì trợn mắt há hốc mồm.
Từ đời Tống Minh đến nay, Giang Nam văn phong cường thịnh, tôn trọng lễ nghi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà sau khi Hồng Thừa Trù hàng Thanh nói Giang Nam dân phong ảm đạm yếu đuối, truyền hịch có thể bình ổn được.
Ở Giang Nam, không những những thương nhân nhỏ cũng đối xử nho nhã, lịch sự với bách tính, mà ngay cả cường hào ở đây cũng không giống như ở những nơi khác, họ không hề dám trêu ghẹo phụ nữ. Bởi ở phong tục, tập lệ của Giang Nam không cho phép, phàm là người thì ai cũng cần sĩ diện, nếu ai đó dám làm những chuyện như là dọa nam nạt nữ thì sẽ bị mọi người chỉ trỏ, bàn tán, cuối cùng sẽ là những trận đòn của mọi người.
Cho nên, những hành động không nói đạo lý của đám gia đinh này lúc nãy là rất hiếm thấy ở Giang Nam, nên mọi người đi qua ai nấy cũng chỉ trò, bàn tán.
Đầu lĩnh gia đinh lại không để ý đến, hừ một tiếng, quát:
- Đi!
Tay y khẽ vẫy, hơn mười tên gia đinh còn lại nhanh nhẹn đưa kiệu nghênh ngang ra khỏi thành.
Về phần Đổng Tiểu Uyển, nàng ngồi trong kiệu, càng nghĩ thì càng cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, thầm nghĩ Vương Phác sẽ không phải là người lỗ mãng, thô tục, gia đinh của nhà hắn lại vô lễ và không nói đạo lý như vậy? Ngồi trong kiệu nhẫn nhịn cũng khá lâu, cuối cùng không nén nổi tò mò, Đổng Tiểu Uyển vém tấm rèm kiệu lên, định là sẽ hỏi vài câu, nhưng cảnh vật bên ngoài đã khiến nàng giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy đoàn người đã đi vào một con đường nhỏ bên bờ sông hoang vắng, cỏ lau hai bên héo úa, nào có phải đại lộ đi vào dinh của Đề đốc Yên Tử Cơ.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Nàng liền la hỏi:
- cCó phải là mấy người đang đi nhầm đường rồi không?
- Không sai được.
Tên gia đinh cầm đầu ở phía trước quay đầu lại, cười ha hả, nói:
- Chính là con đường này.
- Các người…các người không phải là gia đinh của Phò Mã gia!
Đổng Tiểu Uyển đã ý thức sự việc không ổn, vội la lên:
- Rốt cuộc là các ngươi là ai?
- Chúng ta là ai?
Thủ lĩnh gia đinh cười cợt:
- Các ông đây là đàn ông, nếu như là giả nam, hề hề hề, tiểu nương tử, nàng có muốn thử hay không?
Tên này vừa dứt lời, đám gia đinh còn lại phá lên cười.
- Thả ta xuống!
Đổng Tiểu Uyển lo lắng đến mức sắp khóc lên:
- Các ngươi mau thả ta xuống!
- Xuống kiệu?
Thủ lĩnh gia đinh cười nói:
- Lên kiệu của ta thì dễ, chứ còn xuống kiệu thì không đơn giản như vậy đâu.
- Có ai không, cứu người.
Đổng Tiểu Uyển gấp gáp kêu lớn:
- Cứu tôi với!
- Lão Cửu, mau bịt miệng cô ta lại!
Thủ lĩnh gia đinh vội la lên:
- Đừng để cho nó hô loạn lên, các huynh đệ, nhanh chân lên, đừng để Đại Đương gia sốt ruột!
- Cửu ca! huynh mau bịt miệng con nhỏ này lại. Đừng quên là cái miệng bên dưới cũng phải bịt lại đó! Ha ha !
Những gia đinh chung quanh kiệu hoa lại bật lên những tràng cười khả ố.
Trong tiếng cười hả hê, một tên xông đến trước kiệu, nhanh chóng trói chặt hai tay của Đổng Tiểu Uyển, rồi nhanh chóng lấy một miếng vải bố nhét vào miệng nàng. Đổng Tiểu Uyển ra sức lắc đầu, nhìn gã này bằng ánh mắt khổ sở, hai hàng nước mắt cứ thi nhau lan dài trên má nàng.
Hành dinh Đề đốc, Yên Tử Cơ.
Một người đám ông trung niên đứng núp ở đằng sau cái cây đại thụ cách cửa lớn không xa, lén lén lút lút nhòm vào bên trong hành dinh Đề đốc. Một tên gác cổng rất nhanh đã phát hiện ra hành vi lén lút, mờ ám của gã, liền nhanh chóng kéo gã từ sau cây đại thụ ra, quát hỏi:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Nói thật.
Một tên lính gác cổng khác thấy vậy cũng rào rào rút đao đặt lên cổ gã, quát:
- Dám nói dối, ta chém chết ngươi!
- Ai gia, đừng mà quân gia!
Nam tử trung niên kia vội la lên:
- Tiểu nhân là chân sai vặt của Hàn Tú Trai, phụng mệnh của Trần ma ma đến hành dinh đô đốc tìm người.
- Hàn Tú Trai?
Lính canh gác hỏi:
- Ngươi định tìm ai?
Người đàn ông trung niên nói:
- Tiểu nhân có việc gấp muốn gặp phu nhân.
- Chờ ở đây!
Một gã canh gác hừ một tiếng, nói với gã canh gác còn lại:
- Ngươi trông chừng hắn, ta đi bẩm báo với Lục ca!
Lã Lục tỉ mỉ hỏi nguyên do, mới dám dẫn người đàn ông trung niên này vào gặp Trần Viên Viên.
Người đàn ông trung niên này vừa nhìn thấy Trần Viên Viên, liền khẩn trương quỳ xuống dập đầu hành lễ:
- Tiểu nhân Trần Phúc khấu kiến phu nhân.
- Phúc bá?
Trần Viên Viên vội vàng tiến lên đỡ người này đứng dậy, hỏi thăm:
- Phúc bá, sao người lại tới đây?
Trần Phúc này là chủ quản của Hàn Tú Trai, Trần Viên Viên khi còn ở Giang Nam đã không ít lần lui tới Hàn Tú Trai, nên cũng quen mặt ông ta.
Trần Phúc đứng dậy nói:
- Phu nhân, sáng nay Phò mã gia có phái người đến Hàn Tú Trai đón Tiểu Uyển cô nương nhà ta không vậy?
- Tiểu Uyển muội muội?
Trần Viên Viên ngạc nhiên nói:
- Không có! Tướng công đến hành dinh tổng đốc gặp Tôn đại soái mà, cũng định là buổi chiều sẽ qua Hàn Tú Trai, nhưng không hề phái người đến đón Tiểu Uyển muội muội.
- Hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi!
Trần Phúc dậm chân nói:
- Sáng nay, có một đám người tự dưng là người của Phò mã gia, hung hăng đến Hàn Tứ Trai muốn đón Tiểu Uyển cô nương đi. Ma Ma tuy là có chút nghi ngờ nhưng bà ấy cũng không biết thật giả ra sao, nên chỉ còn cách sai tiểu nhân đến đây báo tin tức, thực không ngờ là đã xảy ra chuyện rồi.
Trần Viên Viên thất thanh hỏi:
- Hả? Nói như vậy là Tiểu Uyển muội muội đã bị kẻ xấu bắt đi rồi?
- Phu nhân!
Trần phúc vội la lên:
- Cô nương nhà ta e rằng đang gặp phải chuyện chẳng lành, xin hãy mau chóng bẩm báo với Phò mã gia.
Trần Viên Viên vội quay người lại nói với Lã Lục:
- Lục Nhi, ngươi khẩn trương đi đến nha môn Tổng đốc, đem tin tức Tiểu Uyển cô nương gặp chuyện không may bẩm báo cho tướng quân!
- Vâng!
Lã Lục cung kính chắp tay nói:
- Tiểu nhân lập tức đi ngay!
Trần Phúc vội vàng ngăn lại:
- Vị quân gia này, lão nô xin cùng đi với ngài
Rừng rậm phía đông thành.
Hồng Nương Tử và Cố Tam Ma Tử lại gặp nhau, nhưng lần này thì Hồng Nương Tử chỉ mang theo hai thị nữ đi cùng, nàng là một người tài cao chí lớn, cơ bản không hề sợ đối phương sẽ giở trò gì, trên thực tế thì người trong giang hồ luôn trọng nghĩa khí, những chuyện bỉ ổi trên giang hồ thật sự là hiếm thấy.
Hồng Nương Tử chắp tay hành lễ với Cố Tam Ma Tử:
- Cố Đại Đương Gia, có thể lên đường được chưa?
Cố Tam Ma Tử đáp:
- Mời Hồng đại đương gia đợi thêm chút nữa, đợi Lão Nhị của chúng tôi trở về thì chúng ta lập tức xuất phát!
Vừa dứt lời, một người đàn ông khá trẻ mặt đen, từ phía con đường nhỏ chạy thẳng vào trong rừng chạy ra, thở dốc nói:
- Bẩm Đại Đương Gia, Nhị Đương Gia đã trở về, ngài ấy còn mang về hai tên công tử bột và một cô nương.
- Cái gì?
Cố Tam Ma chau mày hỏi:
- Tại sao lại còn có một cô nương nữa hả?
Vừa dứt lời thì, Xích Cước Trương Tam và hơn hai mươi tên hải tặc áp tải Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương và Đổng Tiểu Uyển bước vào.
Xích Cước Trương Tam vốn là vốn là Đại Giang Bá Tử của 36 trại ở Thái Hồ, nhưng từ khi Hoàng Đắc Công mang binh tiêu diệt thủy trại của gã, gã không còn chỗ trú thân nữa, đành phải mang theo hơn 500 huynh đệ đầu nhập Cố Tam Ma Tử ở ngoài biển Đông Hải. Cố Tam Ma Tử rất trọng dụng gã, nên mới cho gã ngồi ở vị trí thứ hai trong trại.
Cố Tam Ma Tử chỉ vào Xích Cước Trương Tam, giới thiệu với Hồng Nương Tử:
- Hồng Đại Đương Gia, đây là Lão Nhị của chúng ta.
Rồi quay lại nói với Xích Cước Trương Tam:
- Lão Nhị, đây là Hồng Đại đương gia, là hậu nhân của Hồng lão anh hùng - Đại biểu bả tử Bắc Ngũ tỉnh.
Xích Cước Trương Tam liền chắp tay hành lễ:
- Xích Cước Trương Tam đây bái kiến Hồng Đại đương gia.
Hồng Nương Tử cũng chắp tay đáp lại:
- Xin bái kiến Nhị Đương gia.
Cố Tam Ma Tử lúc này mới chỉ về Đổng Tiểu Uyển đang bị trói chặt hai tay, miệng bị nhét vải bố, hỏi Xích Cước Trương Tam:
- Lão Nhị, cô nương này là sao?
Cố Tam Ma Tử mặc dù là hải tặc nhưng có rất quy củ, tuyệt đối không làm cái chuyện cướp đoạt dân nữ đáng xấu hổ này.
Xích Cước Trương Tam khẽ kéo tay áo Cố Tam Ma Tử, hạ thấp giọng nói:
- Đại ca, ra đây đệ sẽ giải thích.
Cố Tam Ma Tử đi theo Xích Cước Trương Tam đi đến một chỗ yên tĩnh, nhíu mày hỏi:
- Lão Nhị, rốt cuộc chuyện này là sao?
Xích Cước Trương Tam nói:
- Không phải là tiểu đệ muốn phá hỏng quy tắc của đại ca, nhưng hai tên mặt trắng kia cứ ép tiểu đệ bắt cóc cô nương này, bằng không bọn chúng sẽ không chịu nghe lời chúng ta, hơn nữa vị cô nương kia cũng không phải là con gái nhà lành gì hết, ả chẳng qua cũng chỉ là kỹ nữ ở kỹ viện bên sông Tần Hoài, nên không tính là phá hỏng quy củ.
Cố Tam Ma Tử vần cứ hoài nghi:
- Có thật là kỹ nữ thanh lâu.
Trương tam chân trần khẳng định lại một lần nữa:
- Chính là tiểu đệ dẫn theo các anh em khác cướp từ Hàn Tú Trai về, giả được sao?
- Thế thì được.
Cố Tam Ma Tử thở phào một cái:
- Bằng không, chuyện này lại xảy ra trước mặt Hồng Đại Đương Gia, thì đúng là không biết phải giải thích ra làm sao, nhưng là kỹ nữ thanh lâu thì ổn rồi.
Hai người lập tức ra khỏi rừng rậm, Cố Tam Ma Tử chỉ tay vào Đổng Tiểu Uyển nói với Hồng Nương Tử:
- Hồng Đại Đương fia, cô cũng thấy đó, chúng tôi đều là nam nhân, không biết cách chăm sóc nữ nhân, hơn nữa đường đi lại vất vả, vị cô nương này, vẫn phải phiền Hồng Đại Đương gia thay anh em chúng tôi chăm sóc vậy.
Hồng Nương Tử lạnh nhạt nói:
- Cũng chỉ là thuận tay tương trợ thôi mà, nhưng cả gan xin hỏi Cố Tam Đương gia một câu, lai lịch của vị cô nương này là như thế nào?
- Haha!
Cố Tam Ma Tử cười to nói:
- Sớm đã được danh tiếng của Hồng Đại Đương gia coi việc ác như kẻ thù, trong mắt không ưng chuyện phi nghĩa, đúng là danh bất hư truyền. Hồng Đại Đương gia xin hãy yên tâm, vị cô nương này không phải là con gái nhà lành, đàng hoàng gì hết, cô ta là một Diêu Tỷ tên sông Tần Hoài.
- Hóa ra là như vậy.
Hồng Nương Tử thoải mái nói:
- Là tiểu nữ tử hơi đa nghi, xin Cố Tam Đương gia thứ lỗi.
- Không có gì!
Cố Tam Ma Tử lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, đi nào!
Nha môn Tổng đốc, phía đông thành Nam Kinh.
Tôn Truyền Đình đang phác thảo công văn mộ binh, chợt có gia tướng thân tín Tôn Mậu Thành chạy vào bẩm báo:
- Đại soái, thân binh đội trưởng của Phò Mã gia là Lã Lục xin cầu kiến.
- Lã Lục?
Tôn Truyền Đình nói:
- Cho hắn vào!
Tôn Mậu Thành nhận lệnh rồi đi ra ngoài, ngay sau đó thì dẫn Lã Lục vào đại sảnh.
Vừa hành lễ xong, Lã Lục vội la lên:
- Đại soái, ngài có gặp Tướng quân không vậy?
Tôn Truyền Đình nói:
- Hắn đã đi khỏi đây lâu rồi, nhưng bây giờ đang đi đến đại doanh thủy quân hồ Huyền Vũ.
- Ai nha, hỏng thật rồi!
Lã Lục dậm chân xoay người bước đi.
Tôn Truyền Đinh vội hỏi:
- Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Lã Lục không quay đầu lại, đáp luôn:
- Tiểu Uyển cô nương nhà ta bị bắt cóc rồi
- Tiểu Uyển cô nương?
Tôn Truyền Đình lắc đầu thầm nghĩ:
- Đổng Tiểu Uyển không phải là danh viện Nam Khúc trên sông Tần Hoài hay sao? Tên tiểu tử thối này, còn đi trêu hoa gheo nguyệt nữa, nhưng mà tại sao lại không tìm những tiểu thư khuê các cơ chứ lại đi tìm những cô nương phong trần. Tuy nhiên danh viện Nam Khúc này cũng không gì không tốt, tốt nhất có thể sinh cho tên tiểu tử thối đó vài thằng cu mập mạp kháu khỉnh, giúp Tôn gia nhà ta có người nối tiếp hương hỏa, hừ hừ...
Hồ Huyền Vũ, trên đường dẫn vào đại doanh thủy quân.
Vương Phác cùng với Nộn Nương mặc nhung trang đang thúc ngựa chạy nhanh, Nộn Nương giục ngựa đuổi theo Vương Phác nũng nịu nói:
- Tướng quân, chàng thực sự tin lời của con yêu nữ kia sao?
Vương Phác không cần nghĩ ngợi đáp:
- Ta tin.
Nộn Nương cong cái miệng nhỏ nhắn:
- Nhưng thiếp cảm thấy lời cô ta không được đáng tin cho lắm.
Vương Phác hỏi ngược lại:
- Vì sao?
Đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển:
- Nếu chẳng may yêu nữ kia và tên Cố Tam Ma Tử thông đồng với nhau? Chàng mang theo thủy quân ra biển có khi nào là trúng kế của bọn họ?
- Ừ!
Vương Phác quay đầu lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Nọn Nương, nói:
- Phân tích của nàng rất có lý nhưng nàng lại quên mất một điểm quan trọng.
Nộn Nương không phục hỏi:
- Thiếp quên điều gì?
Vương Phác nói:
- Nếu Bạch Liên Giáo và Cố Tam Ma Tử muốn hợp sức hại ta, Cố Tam Ma Tử cần gì phải đến Nam Kinh? Ngộ nhỡ bị quan quân bắt được, chẳng phải là kế hoạch hợp tác của bọn chúng sẽ thất bại hay sao?
Nộn Nương nói:
- Tướng quân, sao chàng có thể khẳng định được rằng Cố Tam Ma Tử sẽ đến Nam Kinh? Ngộ nhỡ yêu nữ kia nói bừa thì sao?
- Vậy càng không đúng.
Vương Phác mỉm cười đáp lại:
- Nếu Bạch Liên Giáo và Cố Tam Ma Tử muốn hợp sức hại bản tướng quân thì Bạch Liên giáo chủ tội gì phải bịa ra chuyện Cố Tam Ma Tử đến Nam Kinh làm gì? Huống hồ… ta đã sai Cẩm Y vệ đến đó xác nhận thông tin, Hồng Nương Tử đích xác đã đến Nam Kinh rồi.
Nói xong, hai người thúc ngựa chạy về phía viên môn. Binh lính giữ cửa khóa đao ngăn lại, lớn tiếng hỏi:
- Ai mà dám to gan xông vào đại doanh thủy quân?
Nộn Nương rút ra tấm lệnh bài, quát lớn:
- Đề đốc Nam Kinh Vương Phác tướng quân, còn không mau tránh ra.
Binh lính thủ vệ nhìn chăm chú vào tấm lệnh bài, đúng là lệnh bài của Đề đốc Nam Kinh liền vội vàng nên tránh ra. Vương Phác và Nộn Nương xuống ngựa, đi thẳng vào hành dinh của Hoàng Đắc Công.