Mục lục
[Dịch] Thiết Huyết Đại Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Xương, hành dinh Đề đốc.

Đề đốc Hồ Quảng mới nhậm chức Triệu Tín nhìn người nam trung niên xa lạ trước mắt, cho dù có nghĩ bao nhiêu lần cũng không nhớ ra đã gặp người này ở đâu.

Người đàn ông trung niên chợt mỉm cười nói:

- Đề đốc đại nhân không cần nghĩ nữa, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Triệu Tín vẻ mặt lạnh lùng trầm giọng nói:

- Không biết vì sao ngài lại giả làm cố nhân của bản đô đốc.

- Đây cũng vì không còn cách nào khác.

Người đàn ông trung niên cười khổ nói:

- Nếu không làm như vậy tiểu nhân không có cách nào gặp được đại nhân.

Triệu Tín nghiêm trang nói:

- Ngươi là ai? Hao tâm tổn trí để được gặp bản đốc để làm gì?

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:

- Người giúp ngài hoàn thành nghiệp lớn.

- Thành nghiệp lớn?

Triệu Tín nghe vậy nghiêm nghị nói:

- Ngươi có ý gì?

Người đàn ông trung niên không đáp mà hỏi ngược lại:

- Luật Đại Minh có quy định rõ ràng, võ tướng không được tham gia vào chính sự, Tổng binh cũng không thể trở thành một đại tướng ở biên cương của triều đình. Như vậy xin hỏi đại nhân, Vương Phác chỉ là một Tổng binh Đại Đồng nhơ nhỏ lại có thể trở thành Tổng đốc năm tỉnh quyền khuynh thiên hạ là dựa vào điều gì?

Triệu Tín nghiêm trang nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Đề đốc đại nhân không muốn nói?

Người đàn ông trong niên cười nói:

- Vậy hãy để cho tiểu nhân nói thay cho ngài, Vương Phác dựa vào những tinh binh Đại Đồng dũng mãnh thiện chiến, làm việc thuận lợi. Nếu không có đội quân tinh nhuệ này, Vương Phác không thể có ngày hôm nay, như vậy Đề đốc đại nhân có nghĩ tới việc ngài cũng có thể có một đội quân tinh nhuệ như vậy, ngài cũng có khả năng trở thành một Vương Phác tiếp theo không?

Triệu Tín biến sắc, rút đao nói:

- Im miệng.

- Đề đốc đại nhân không cần kích động.

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói:

- Lời nói chơi không nên để trong lòng, nói vậy thôi, nếu Đề đốc đại nhân cảm thấy có lí thì có thể tiếp tục nghe, nếu ngài cảm thấy tiểu nhân nói không có lí vậy thì đừng nghe, không nhất thiết dùng đến đao kiếm như vậy? Đề đốc đại nhân cầm binh nhiều năm cũng sẽ không sợ một kẻ thư sinh như tiểu nhân chứ?

Triệu Tín hít sâu một hơi, ức chế sự khiếp sợ trong lòng hắng giọng nói:

- Nói, ngươi nói tiếp đi.

Người đàn ông trung niên nói:

- Đề đốc đại nhân tuy rằng xuất thân con nhà binh chắc đã từng nghe về Tam Quốc Diễn Nghĩa chứ?

- Từng nghe.

Triệu Tín gật đầu cằm:

- Thuyết thư đấy.

- Như vậy cũng hay.

Ngươi đàn ông trung niên nói:

- Nếu Đề đốc đại nhân từng nghe về thời Tam quốc, như vậy phải biết thiên hạ bây giờ cực kì giống với thiên hạ cuối thời Đông Hán, cũng có rất nhiều cuộc nổi dậy, triều đình suy tàn. Điểm khác duy nhất là Hán Mạt không có ngoại tộc xâm lấn, mà lúc này lại có Kiến Nô cướp bóc.

Triệu Tín nói:

- Nói tiếp đi.

Người đàn ông trung niên nói:

- Hán Mạt sau khi Giặc Khăn Vàng bị trấn áp, sau đó thời đại xưng hùng xưng bá bắt đầu, sau đó Tào Tháo lợi dụng Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, cuối cùng thống nhất Trung Nguyên. Mặc dù bây giờ Lưu tặc chưa tiêu diệt được nhưng thời đại xưng hùng xưng bá cũng sắp đến, Đề đốc đại nhân chẳng lẽ không muốn làm chư hầu hùng cứ một phương sao?

Triệu Tín im lặng.

Người đàn ông trung niên lại nói:

- Đề đốc đại nhân mặt mày quí khí, tư thế oai hùng, trong tay nắm giữ ba vạn lục quân tinh nhuệ nhất đất nước, trong đó có năm nghìn Hỏa thương đội kiên cố không gì phá nổi, cho dù Đề đốc đại nhân nguyện khuất phục trước người khác, vậy trước hết cũng phải suy nghĩ cho ba vạn tướng sỹ có phải không?

Triệu Tín cau mày nói:

- Lời này nói thế nào?

Người đàn ông trung niên nói:

- Chẳng nhẽ Đề đốc đại nhân không biết làm chư hầu hùng cứ một phương có thể mang lại cho các binh sĩ dưới trướng bao nhiêu vinh hoa phú quý hay sao? Nghĩ kĩ lại, ngài bây giờ cũng chỉ là một Đề đốc, thậm chí không có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm tướng lĩnh dưới quyền. Nếu ngài muốn thành chư hầu hùng cứ một phương thì có thể tùy ý bổ nhiệm miễn nhiệm tướng lĩnh dưới trướng, như vậy Đề đốc đại nhân cũng có thể giống như Vương Phác, trở thành Tổng đốc của ngũ tỉnh rồi, Thủ hạ của đại nhân cũng có thể lên làm Đề đốc rồi.

Triệu Tín nghiêm nghị nói:

- Ngươi đang xúi giục bản đốc tạo phản?

- Tạo phản?

Người đàn ông trung niên thần sắc như bình thường lắc đầu nói:

- Không, tiểu nhân không có ý này, lúc trước Vương Phác vẫn còn làm Tổng binh Đại Đồng, Đề đốc đại nhân từng đi theo hắn phải không? Những gì Vương Phác đã làm hẳn Đề đốc đại nhân rất rõ, Sùng Trinh Đế và triều đình có nói hắn tạo phản không?

Triệu Tín trầm giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Vẫn là câu trả lời kia.

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói:

- Là người giúp Đề đốc đại nhân hoàn thành nghiệp lớn.

Triệu Tín trầm ngâm một lúc đột nhiên quát:

- Người đâu?

Đội trưởng đội thân binh nghe thấy đi vào cúi chào nói:

- Tướng quân có gì phân phó?

- Dẫn người này đi.

Ánh mắt của Triệu Tín giống như đao nhìn người đàn ông trung niên, bỗng nhiên nói:

- Chiêu đãi cho tốt.

- Vâng.

Đội trưởng đội thân binh đáp lời, giơ tay về phía người đàn ông trung niên nói:

- Mời đi lối này.

Một nụ cười thản nhiên xuất hiện ở khóe miệng người đàn ông trung niên, chắp tay thi lễ với Triệu Tín rồi đi theo đội trưởng đội thân binh ra cửa.

Nam Kinh, Dinh thự Tôn Truyền Đình.

Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí đã rời khỏi, Tôn Truyền Đình sắc mặt ngưng trọng nói:

- Tiểu tử, Trương Phổ thật sự âm thầm hàng phục Cao Hoằng Đồ thì chuyện này không phải chuyện nhỏ rồi.

- Không có cách nào khác.

Vương Phác lạnh lùng nói:

- Hết thảy còn nằm trong sự khống chế của hai chúng ta.

- Tiểu tử.

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Không thể coi thường được.

Vương Phác nói:

- Lão gia tử cha nghĩ xem, sao Trương Phổ lại gặp Cao Hoằng Đồ ở một trà lâu? Điều này chứng tỏ y không muốn để người khác biết y có lui tới với Cao Hoằng Đồ, đây cũng chứng tỏ trong lòng y vẫn còn điều cố kị. Vậy y e ngại điều gì? Đương nhiên y e ngại nhược điểm của y trong tay ta, chỉ cần ta mang phong thư kia truyền ra ngoài, y nhất định thân bại danh liệt chết không có chỗ chôn.

Tôn Truyền Đình nói:

- Có sự cố kị thì thế nào?

Vương Phác nói:

- Chỉ cần trong lòng y vẫn còn điều cố kị, y sẽ không dám công khai vạch trần chúng ta, không công khai trở mặt với chúng ta, chỉ cần Phục xã không đổ, ha hả, lão Cao Hoằng Đồ cũng không làm ăn được gì. Cho nên, chỉ cần không bức y quá, không ép y đến mức chó cùng rứt giậu, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

- Cũng có lý.

Tôn Truyền Đình nói:

- Nhưng Cao Hoằng Đồ thật sự định lợi dụng chức quyền để gây chuyện, ví dụ như giáng chức Tổng đốc ngũ tỉnh của con xuống, thậm chí là điều con đi làm đốc sư Sơn Đông, con định làm thế nào?

- Làm thế nào ư?

Vương Phác lạnh lùng nói:

- Rất dễ, nên ăn, nên uống, nên ngủ chứ còn nên làm gì nữa, trong tay con vẫn còn tiền còn gạo, có binh có quân lương, Cao Hoằng Đồ có thể làm gì con được? Y để cho con đi làm Đốc sư, con có bệnh trong người, y muốn điều khiển quân Trung Ương, ha hả, được rồi, được rồi để Hộ bộ phát tiền lương thực vũ khí trước.

- Con nha..

Tôn Truyền đình lắc đầu nói:

- Đúng là giống một kẻ vô lại.

- Đây không phải là vô lại.

Vương Phác cười nói:

- Cái này gọi là trong tay có vũ khí trong lòng không hoảng hốt.

Tôn Truyền Đình trầm ngâm một lúc lại hỏi:

- Tiểu tử, con thật sự không sợ chơi với lửa, cục diện mất đi sự khống chế à?

- Cục diện mất khống chế?

Vương Phác lắc đầu, trong con ngươi lóe lên tia dữ tợn:

- Lão gia tử người yên tâm, cục diện tuyệt đối sẽ không mất khống chế, con đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, ngay cả hố dành cho bọn chúng con cũng đã chuẩn bị xong, cho vài người ra đi cùng Cao Hoằng Đồ, đường đi hoàng tuyền cũng có bạn, hừ hừ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK