Mục lục
[Dịch] Thiết Huyết Đại Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Truyền lệnh, Thập doanh chuẩn bị.

Vương Phác rốt cục ra lệnh, các quan quân đang đợi hắn ra lệnh lập tức truyền lệnh xuống, một nghìn tướng sĩ của thập doanh đều tiến lên đứng ở sau xa trận, một nghìn cây súng kíp giơ lên, họng súng đen ngòm đã nhắm ngay về phía kỵ binh Thát Tử đang cuốn tới.

- Rầm, rầm, rầm...

Khi kỵ binh Thát Tử còn cách vòng tròn xa trận trăm bước, Trung Ương quân của Đại Minh bắt đầu bắn.

Khoảng cách trăm bước đã rơi vào tầm bắn của súng của Trung Ương quân, mà tầm bắn cung tiễn của Thát Tử phải cách tám mươi bước mới có thể bắn đến, kỵ binh Thát Tử không thể đánh trả, trong lúc giãy chết, kỵ binh Thát Tử không hề biết trong Truy trọng doanh của quân Minh vẫn còn có một hỏa thương đội, bọn họ căn bản thiếu sự chuẩn bị tâm lí.

Hồng quang chói mắt, sau đó vang lên tiếng súng kịch liệt, kỵ binh Thát Tử đang lao về phía trước như bão táp không kịp chuẩn bị gì cả đổ xuống như ngả rạ, trước hai quân một mảnh người ngã ngựa đổ, một nghìn súng kíp đồng loạt bắn, ít nhất ba trăm kỵ binh Thát Tử trúng đạn.

Kỵ binh Thát Tử thoáng chốc bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn theo lực quán tính tiếp tục chạy về phía vòng tròn xa trận quân Minh, lại thêm một loạt đạn bắn ra, kỵ binh Thát Tử chết càng nhiều, sau khi bỏ ra một loạt sự trả giá mất tầm bảy tám trăm kỵ chết, kỵ binh Thát Tử đã hoàn toàn tan tác, kinh hoàng quên cả việc bắn tên về phía quân Minh, giục ngựa chạy chối chết.

Lúc đang lẩn trốn, lại có thêm mấy trăm kỵ binh Thát Tử bị bắn chết, cuối cùng, lúc xuất kích hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử lúc trở về còn không đến tám trăm.

Trong trận Mông Cổ.

Nghe thấy phía Đài Trang vang lên tiếng súng dày đặc, Khách Nhĩ Khách thân vương kinh ngạc, giận tím mặt nói:

- Con mẹ nó Đa Nhĩ Cổn gạt chúng ta rồi, Hỏa thương đội của Trung Ương quân làm gì đến Tế Ninh, rõ ràng vẫn ở đây, nghe tiếng súng dày đặc như vậy ít nhất có hơn vạn người.

Sát Cáp Nhĩ thân vương bĩu môi, cười lạnh nói:

- Bổn vương đã nói rồi, lời của Đa Nhĩ Cổn không thể tin được.

- Con mẹ nó.

Khách Nhĩ Khách thân vương mắng:

- Chúng ta đều bị Đa Nhĩ Cổn đùa bỡn, làm thế nào bây giờ?

Thổ Tạ Đồ thân vương và Khách Nhĩ Khách thân vương đều đưa mắt nhìn Sát Cáp Nhĩ thân vương, tuy hiện tại trong ba người địa vị của Sát Cáp Nhĩ thân vương là thấp nhất, nhưng trong ba người thì người mưu trí nhất lại là Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết, hơn nữa Ngạch Triết còn là con trưởng của Đại Hãn Lâm Đan Hãn – vị Đại Hãn cuối cùng của đế quốc Mông Cổ ngày xưa.

Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết nói:

- Đa Nhĩ Cổn muốn chiếm Mông Cổ nên lời nói của y không thể tin, nhưng thực lực của Nữ Chân Kiến Châu mạnh hơn Mông Cổ chúng ta rất nhiều, hơn nữa còn có thêm Khoa Nhĩ Thấm là cánh tay đắc lực, lúc này chúng ta không thể trực tiếp phản kháng cho nên Đa Nhĩ Cổn khiến cho chúng ta muốn hay không cũng phải phục tùng.

- Hắc.

Thổ Tạ Đồ Hãn tán thành, nói:

- Nói đi nói lại vẫn là phải đánh Đài Trang hay sao?

- Hẳn rồi.

Thân vương Sát Cáp Nhĩ Ngạch Triết nói:

- Đa Nhĩ Cổn muốn chúng ta chặn đường cướp lương thảo của quân Minh thì điều kiện cần có phải là quân Minh trúng kế, khiến cho Hỏa thương đội chủ lực chạy tới Tế Ninh. Nhưng mà quân Minh không trúng kế, vậy chúng ta cũng không nhất thiết phải làm theo lệnh của Đa Nhĩ Cổn, bỏi vậy, chúng ta hoàn toàn có thể bao vây Đài Trang.

- Hả?

- Bao vây Đài Trang?

Thổ Tạ Đồ thân vương và Khách Nhĩ Khách thân vương trao đổi ánh mắt, thấp giọng hỏi:

- Như vậy được không?

- Đây là kết quả tốt nhất rồi.

Ngạch Triết trầm giọng nói:

- Nếu bổn vương đoán không sai, kết quả này chính kết quả Đa Nhĩ Cổn muốn, dù sao chỉ cần quân Tương Minh chia ra bao vây hai nơi là Đài Trang và Tế Ninh, không cho quân Minh kết hợp lại, muốn đối phó với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.

Thổ Tạ Đồ thân vương nói:

- Quân Minh có thủy quân, bọn họ có thể đi đường thủy đi Tế Ninh, vậy phải làm sao?

Ngạch Triết lạnh lùng nói:

- Đó là chuyện của Đa Nhĩ Cổn, không phải là chuyện của chúng ta.

Khách Nhĩ Khách thân vương nói:

- Nếu quân Minh cố phá vòng vây tiến lên phía Bắc thì sao?

Ngạch Triết nói:

- Từ Đài Trang đi về phía bắc đến Tế Ninh, dọc đường có hơn mười nhánh sông cắt ngang qua, mấy con sông đó tuy rằng không rộng nhưng đủ để ngăn quân Minh tiến về phía Bắc. Chúng ta chỉ cần đốt cháy mấy cây cầu ở mấy con sông này là có thể ngăn Truy trọng doanh và pháo đội của quân Minh qua sông, chỉ cần Truy trọng doanh và pháo đội không qua được sông, quân Minh sẽ không thể làm được gì rồi.

- Được, cứ làm như vậy đi.

- Chúng ta chia nhau đem quân đi thiêu hủy mấy cây cầu ở mấy con sông ven đường.

Đài Trang, trận địa Trung Ương quân.

Vương Phác mặt mày nhăn lại, nhìn qua kính viễn vọng, hắn kinh ngạc phát hiện Thát Tử Mông Cổ không ngờ lui binh rồi, sau khi tấn công để dò xét thất bại, không ngờ quân Thát Tử liền lui binh.

Không biết Liễu Như Thị đi đến bên cạnh Vương Phác từ lúc nào, trầm giọng hỏi:

- Kì quái, quân Thát Tử Mông Cổ sao đã lui binh rồi?

Vương Phác nhíu mày không nói, lâm vào trầm tư.

Liễu Như thì thào nói nhỏ:

- Nếu ý đồ của Đa Nhĩ Cổn chính là Truy trọng doanh của ta, như vậy quân Thát Tử phải liều mạng tấn công mới đúng, nhưng bọn họ sau khi tấn công dò xét liền lui binh? Chẳng lẽ chiến lược của Đa Nhĩ Cổn không phải là Truy trọng doanh của ta?

- Báo...

Lúc Vương Phác và Liễu Như Thị đang hoang mang khó hiểu, Tĩnh Hải bá Hoàng Đắc Công đột nhiên thở hồng hộc chạy vào nói:

- Hầu gia, không xong rồi, việc lớn không xong rồi.

- Sao vậy?

Vương Phác giật mình trầm giọng nói:

- Nói từ từ, có chuyện gì xảy ra?

Hoàng Đắc Công nuốt nước miếng một phát, khó khăn nói:

- Từ Đài Trang đi về phía trước hơn mười dặm, kênh đào Hàn Trang đều cạn rồi.

-Ngươi nói cái gì?

Vương Phác kích động, không thể tin được thất thanh nói:

- Kênh đào cạn? Sao có thể?

- Hắc..

Hoàng Đắc Công chán nản nói:

- Lúc ty chức phát hiện kênh đào cạn đã cho người đi điều tra mới biết được, hóa ra địa thế của Hàn Trang cao hơn, trước kia có sông Hàn vắt ngang qua giữa kênh đào và sông Hoàng Hà. Sau khi kênh đào hoàn thành, vì để đảm bảo mực nước của kênh đào, sông Hàn bị đắp lại thành đê, mấy ngày trước, không biết ai khơi thông sông Hàn, kết quả khiến cho mực nước ở đoạn kênh đào Hàn Trang giảm mạnh, bây giờ không thể đi thuyền được.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Kiến Nô, đây nhất định do Kiến Nô gây ra.

- Kiến Nô?

Liễu Như Thị bối rối nói:

- Kiến Nô có thể biết địa hình sông ở Sơn Đông sao?

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Kiến Nô đương nhiên không thể biết địa hình sông ngòi ở Sơn Đông, nhưng ở Bắc Kinh có không ít hàng quan Tiền Minh đợt trước làm ở Sơn Đông, những đám Hán gian chết tiệt đó biết là đủ rồi.

Liễu Như Thị nghĩ một chút, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi:

- Hầu gia, nếu kênh đào thật sự khô cạn, vậy chúng ta sẽ mất đi lợi thế về đường thủy, đội quân nhu và đội pháo cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tuy rằng ở Duyện Châu cũng không có nhiều sông lớn, nhưng lại có vô số sông nhỏ, những sông này có thể ảnh hưởng đến việc chúng ta di chuyển.

Có một câu Liễu Như vẫn chưa nói ra, nhưng Vương Phác đã hiểu, kênh đào là tuyến đường an toàn bị cắt đứt, như vậy Trung Ương quân ở Tế Ninh và ở Đài Trang bị Kiến Nô và Mông Cổ chia nhau bao vây vô cùng nguy hiểm, nhất là Trung Ương quân ở Tế Ninh, sẽ hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK