- Tôn ái khanh, ngươi bệnh nặng, cũng đừng cố gắng vào triều.
Khuôn mặt hoàng đế Long Vũ đã lộ vẻ không nén được giận, Tôn Truyền Đình phụng chỉ cáo bệnh, bây giờ lại mạnh mẽ tới đây, như thế không phải là tát vào mặt hoàng đế sao?
- Vạn tuế, lão thần không sao.
Tôn Truyền Đình dập đầu rồi đứng dậy, nện bước khoan thai đi về phía vị trí đầu hàng quan văn, nhưng Cao Hoằng Đồ đã đứng đó, Tôn Truyền Đình chợt trợn mắt, trầm giọng nói:
- Cao đại nhân, xin tự trọng!
Giống như ma xui quỷ khiến, Cao Hoằng Đồ lui lại một bước.
Lúc này Tôn Truyền Đình mới hừ một tiếng, đứng vào đầu hàng. Cao Hoằng Đồ bình tĩnh lại, xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí và các quan viên đảng Đông Lâm quỳ lạy xong, lần lượt đứng vào hàng, chỉ riêng Vương Phác không đứng vào hàng võ tướng, mà lại ngang nhiên đi thẳng lên thềm điện. Lúc này, hoàng đế Long Vũ và các địa thần mới phát hiện trên lưng Vương Phác đeo bảo kiếm, tay hắn đè ở chuôi kiếm, đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt đầy sát khí.
Hoàng đế Long Vũ chợt giật mình kinh hãi, theo phản xạ đứng dậy khỏi ngai vàng, run giọng nói:
- Ngươi...ngươi...Ngươi muốn gì?
Thái giám Trương Tử An không dám chậm trễ, vội vàng bước tới, dùng thân thể gầy còm của mình chắn trước mặt hoàng đế Long Vũ.
Ánh mắt linh hoạt, sắc như dao của Vương Phác dừng trên khuôn mặt non nớt của hoàng đế Long Vũ, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười khinh thường, vượt qua bậc thềm cuối cùng, chợt xoay người nhìn xuống đại điện nguy nga lộng lẫy, quát lớn:
- Người đâu!
Tiếng quát của hắn làm hoàng đế Long vĩ giật mình, màng nhĩ của đám Cao Hoằng Đồ cũng kêu ong ong.
- Giết, giết, giết!
Trong thoáng chốc, bên ngoài đại điện vang lên những bước chân đều đặn, đó là lớp lớp tiếng giày da bò chạm mạnh xuống mặt gạch lát đường. Vừa nghe tiếng chân đầy khí thế này, hoàng đế Long Vũ và đám Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng, Vương Đạc bị dọa cho mặt mày tái mét, đây rõ ràng là tiếng chân của các quân sĩ Trung ương quân đang chạy tới.
Chẳng lẽ Vương Phác thật sự muốn làm phản?
Hoàng đế Long Vũ kinh hãi, nhìn ra ngoài điện, tiếng bước chân đều nhịp càng lúc càng vang to, hoàng đế Long Vũ cảm thấy mặt đất dưới chân mình cũng khẽ rung lên, bỗng chốc, hai đội Trung ương quân võ trang đầy đủ đã chạy tới trước đại điện.
- Nghiêm!
Hai viên quan quân chạy đầu tiên đồng thanh ra lệnh, hai hàng binh sĩ Trung ương quân dừng bước, đứng nghiêm.
- Nghiêm!
- Bên trái, bên phải, thẳng!
- Đằng trước thẳng!
- Nghỉ!
- Nghiêm!
Hai trung đội Trung ương quân biến điện Kim Loan trở thành giáo trường, thao diễn nghi thức quân ngũ như giữa chốn không người. Cảnh tượng này khiến hoàng đế Long Vũ và đám Cao Hoằng Đồ sợ gần chết, có mấy viên quan văn nhát gan đã run cầm cập, toát mồ hôi lạnh.
Sử Khả Pháp rốt cuộc cũng thấy chướng mắt, bước khỏi hàng tức giận nói:
- Vương Phác, ngươi diệu võ giương oai trên kim điện là muốn làm gì?
- Sử đại nhân!
Vương Phác hung dữ nói:
- Bổn hầu biết ngươi là thanh quan, là người kiên cường, nhưng bổn hầu cảnh cáo ngươi, chớ nên ngăn cản bổn hầu bắt người!
- Bắt người?
Sử Khả Pháp càng tức giận nói:
- Bắt ai?- Hừ!
Vương Phác hừ một tiếng trầm đục, không để ý tới Sử Khả Pháp nữa, hung dữ quát lên:
- Bắt người!
- Dạ!
Hai viên quan quân ra lệnh một tiếng, hai đội binh lính đã như lang như hổ lao tới, đè Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng, Vương Đạc ngã xuống đất, mười mấy quan viên đảng Đông Lâm cũng bị đè ngã, bao gồm cả người có danh tiếng lẫy lừng Phục xã minh chủ Trương Phổ và một trong Phục xã tứ công tử là Trần Trinh Tuệ.
- Vương Phác, ngươi làm phản sao?
Cao Hoằng Đồ giận tím mặt nói:
- Lão phu đường đường là Nội các Thủ phụ, trọng thần triều đình, ngươi chỉ là một tổng đốc Ngũ tỉnh nhỏ nhoi, có tư cách gì bắt người? Trong mắt có còn luật Đại Minh hay không? Có còn Vạn tuế gia hay không? Ngươi là tên loạn thần tặc tử, ngươi là đồ không biết kỷ cương!
Vương Phác vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Giật trật khớp hàm của hắn cho ta!
- Dạ!
Một tên lính hô lên đáp ứng, lập tức giật trật khớp hàm của Cao Hoằng Đồ.
Sử Khả Pháp lại không nhịn được, tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, quát lớn:
- Vương Phác, dù sao Cao các lão cũng là Nội các Thủ phụ do thánh thượng lựa chọn, cho dù có đúng là hắn vi phạm kỷ cương phép nước, cũng cần thẩm tra vụ án trước mặt thánh thượng rồi mới định tội, ngươi chỉ là một tổng đốc Ngũ tỉnh nho nhỏ, tại sao nói bắt người là liền bắt?
- Soạt!
Tiếng kim khí ma sát vang lên, Vương Phác trở tay rút bội kiếm ra, chỉ vào Sử Khả Pháp:
- Sử đại nhân, ngươi có biết kiếm này là kiếm gì không? Là kiếm của ai không?
Sử Khả Pháp nghiêm nghị nói:
- Kiếm gì?
- Là bảo kiếm Long Tuyền của tiên đế!
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Đêm đó ở thành Bắc Kinh, bổn hầu từng vào cung cứu giá, tiên đế cho rằng kinh thành bị thất thủ, làm vua phải đi cứu quốc, nhất định không chịu lưu vong đến Nam Kinh, bèn ban thanh bảo kiếm Long Tuyền vẫn thường dùng cho bổn hầu. Trương công công, ngươi là người trong cung, xem thử thanh kiếm này có phải là kiếm của tiên đế từng dùng?
Trương Tử An không dám chậm trễ, vội tiến lên mấy bước, nhìn kỹ càng, rồi hoảng sợ nói:
- Đây đúng là bảo kiếm Long Tuyền của tiên đế ngự dụng.
Sử Khả Pháp không đồng ý:
- Ngay cả đây là kiếm của tiên đế, thì có thể nói lên điều gì?
- Sử đại nhân, lúc tiên đế ban bảo kiếm Long Tuyền cho bổn hầu, còn ban cho ta đại quyền sinh sát trong tay, có thể chém gian thần, giết hôn quân! Đừng nói chỉ là Cao Hoằng Đồ...
Vương Phác nói tới đây, đột nhiên quay đầu lại hung dữ nhìn chằm chằm hoàng đế Long Vũ, đằng đằng sát khí quát lên:
- Mà ngay cả Vạn tuế gia nếu phạm sai lầm, bổn hầu cũng có quyền trảm dưới kiếm này!
- A!
Hoàng đế Long Vũ khẽ kêu lên, nếu không nhờ Trương Tử An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhất định vị hoàng đế đã té xuống đất rồi.
Vương Phác nói như vậy là nửa thật nửa giả, kiếm này quả thật là bảo kiếm Long Tuyền của hoàng đế Sùng Trinh, vào đêm thành Bắc Kinh bị phá, hoàng đế Sùng Trinh từng dùng kiếm này giết chết Điền quý phi và công chua Chiêu Nhân, nhưng khi muốn giết Công chúa Trường Bình, lại không thể ra tay, bèn quẳng kiếm đi, rốt cuộc Vương Phác lại nhặt được.
Về chuyện quyền sinh sát chém gian thần, giết hôn quân, thì hoàn toàn do Vương Phác nói hươu nói vượn, nhưng bọn Sử Khả Pháp lại không biết lúc đó thành Bắc Kinh xảy ra chuyện gì, đành tạm thời tin theo.