Mục lục
[Dịch] Thiết Huyết Đại Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Kinh, hành dinh Tổng đốc Chiết Trực.

Hai phong đường báo bày trên bàn, Tôn Truyền Đình, hai cha con Vương Phác ngồi đối diện nhau, sắc mặt ngưng trọng.

Trong thâm tâm, Vương Phác rất muốn phát binh đi Quan Ngoại chống lại Kiến Nô, nếu thậ khiến Kiến Nô tiến vào, gặp họa chính là dân chúng năm tỉnh phía bắc Đại minh, chứ không phỉa là Sùng Trinh Đế hay triều Đại Minh. Vì trăm họ năm tỉnh phía bắc Vương Phác cũng nên phát binh đi cứu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, bởi vì tân binh còn chưa luyện thành!

Nếu bây giờ vội vàng phát binh đi cứu, một khi chiến bại, cuối cùng gặp họa không chỉ có dân chúng năm tỉnh phía bắc Đại Minh, chỉ sợ toàn bộ dân chúng Đại Minh cũng đều biến thành nô lệ của Kiến Nô, bởi cái gọi là có nặng có nhẹ ấy, để kéo dại quốc tộ Đại Minh, kéo dại văn minh Hoàng Hán, Vương Phác chỉ có thể án binh bất động.

- Ôi.

Tôn Truyền Đình thở dài, chán nản nói:

- Con à, thật sự không thể xuất binh ư?

- Cha.

Vương Phác cười khổ nói:

- Cha cho rằng bây giờ chúng ta có thể xuất binh ư?

Tôn Truyền Đình không nói, Vương Phác nói rất đúng. Bây giờ quả thật không thể xuất binh, bởi vì tân quân còn chưa luyện thành, hơn nữa trang bị cũng vô cùng thiếu thốn, nếu đưa một đội quân thiếu huấn luyện lại thiếu trang bị ra Quan Ngoại giao chiến với Kiến Nô đã có kinh nghiệm chinh chiến, kết quả có thể đoán được.

- Ôi.

Tôn Truyền Đình lại thở dài, chán nản nói:

- Có thể tưởng tượng ra, bây giờ Vạn tuế gia nhất định rất tức giận. Cha con ta trong lòng y sợ là đã thành loạn thần tặc tử rồi! Vi phụ không sợ Vạn tuế gia trách oan, nhưng trơ mắt nhìn quốc thổ triều Đại Minh bị Kiến Nô từng bước xâm chiếm, trong lòng ta đây thật không thể chịu đựng được.

Nói tới Phục Xã, Vương Phác lại nghĩ tới một đại sự khác, đại sự này thật sự liên quan đến hưng suy vinh nhục của Đại Minh sau này.

Vương Phác nói:

- Cha, chuyện mộ binh phải khẩn trương, nhưng mặt khác có một đại sự cha cũng nên bắt tay vào làm rồi.

Tôn Truyền Đình nói:

- Ý con là thư viện Dương Minh?

- Đúng ạ. – Vương Phác nói:

- Lập tức xây dựng thư viện Dương Minh tại quê hương của Dương Minh tiên sinh Dư Diêu Long núi Long Tuyền, lại mời Bác học hồng nho thờ phụng Dương Minh tâm học thường trú dạy học, phát dương quang đại tâm học của Dương Minh tiên sinh.

-Ừ.

Tôn Truyền Đình gật đầu nói:

- Việc này để Tri phủ Thiệu Hưng Hoàng Quýnh đi làm.

Vương Phác nói:

- Cha, khởi đầu thư viện Dương Minh chính là việc lớn, nhất định phải làm nó trở thành đại sự giống như việc biên luyện lính mới, không thể chỉ làm đơn giản là xong! Cha nói Tri phủ Thiệu Hưng Hoàng Quýnh này là người ra sao, nhân phẩm thế nào?

Tôn Truyền Đình nói:

- Hoàng Quýnh này là con trai bạn cũ của lão phu, nhân phẩm không tệ, khó có được chính là y cũng tín phụng Dương Minh tâm học.

- Vậy là tốt rồi.

Vương Phác nói:

- Trước tiên giao 50 vạn lượng bạc cho Hoàng Quýnh, bảo y phụ trách thư viện Dương Minh.

- Cái gì, con nói cái gì?

Tôn Truyền Đình cao giọng:

- Năm mươi vạn lượng bạc? Con không nói nhầm đấy chứ? Không nói trước đi đâu mà có nhiều bạc như vậy, cho dù là thật sự có được nhiều bạc như vậy, xây dựng thư viện Dương Minh phải dùng tới nhiều bạc như vậy hay sao? Không phải chỉ bố trí mấy gian phòng ốc, mời vài vị tiên sinh thôi sao, một vạn lượng là đủ rồi.

- Một vạn lượng? – Vương Phác phản bác lại:

- Cha nghĩ như vậy là đủ ư?

Tôn Truyền Đình nói:

- Thư viện Dương Minh dù không phải là tư thục, nhiều lắm cũng chỉ là một học phủ, không phải con định xây dựng nó thành Quốc tử giám đấy chứ?

- Hứ.

Vương Phác cười lạnh nói:

- Quốc tử giám có là cái đếch gì!

- Cái gì?

Tôn Truyền Đình nói:

- Tiểu tử ngươi khẩu khí cũng không nhỏ nha.

- Cha, trước tiên chúng ta không nói cái này nữa.

Vương Phác nói:

- Tần quốc biến pháp Thương Ưởng, đời Tống Vương An Thạch biến pháp cùng với biến pháp triều đại Trương Cư Chính, có thể nói là ba đại biến cách, vì sao biến pháp Thương Ưởng lại có thể kéo dài nhiều thế hệ, mà biến pháp Vương An Thạch và biến pháp Trương Cư Chính lại là nhân tử chính phế? Cha có thể nói nguyên nhân vì sao không?

Tôn Truyền Đình nói:

- Sao đột nhiên lại hỏi cái này?

Vương Phác nói:

- Đừng nói sang chuyện khác, cha hãy nói vì sao?

Tôn Truyền Đình nói:

- Nguyên nhân trong đó rất nhiều cũng rất phức tạp, tuy nhiên lão phu nghĩ nguyên nhân chủ yếu là biến pháp Thương Ưởng chiếm được đại đa số người ủng hộ, mà biến pháp của Vương An Thạch, Trương Cư Chính tuy rằng lợi nước lợi dân, lại tổn hại tuyệt đại đa số lợi ích của huân thích cường hào, cho nên sau khi hai người đó chết đi, tân pháp liền bị phế trừ.

- Chỉ nói đúng phân nửa.

Vương Phác nói:

- Biến pháp Thương Ưởng có thể thành công nguyên nhân là Thương Ưởng nuôi trồng một tập đoàn có được lợi ích đủ hùng mạnh, cho nên dù Thương Ưởng chết rồi, nhưng tân pháp của ông ta cũng được ủng hộ đầy đủ hùng mạnh, cho nên mới có thể kéo dài, cuối cùng trợ giúp Tần quốc quét ngang sáu nước Quan Đông.

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Tập đoàn đạt được lợi ích.

Vương Phác nói:

- Cái gọi là tập đoàn được lợi ích chính là nói một nhóm người từ trong tân pháp thu được lợi ích lớn hơn nữa thân ngồi vị trí cao có thể ảnh hưởng đến phương lược chính sách quan trọng của một quốc gia, Thương Ưởng lại để cho tập đoàn thượng khanh sĩ phu của Tần quốc lấy được đầy đủ lợi ích, cho nên cho dù Thương Ưởng bị ngũ xa phanh thây (hình phạt xé xác thời xưa), nhưng tân pháp của ông ta vẫn có thể tiếp tục được phổ biến.

Tôn Truyền Đình nói:

- Vậy Vương An Thạch và Trương Cư Chính thì sao?

Vương Phác nói:

- Vương An Thạch và Trương Cư Chính không hề làm được điểm này, ước nguyện ban đầu khi bọn họ thi hành tân pháp chính là vì giang sơn xã tắc, nhưng trong quá trình thi hành thực tế, tân chính lại trở thành công cụ đả kích đối thủ của họ, là công cụ để họ nắm giữ triều đình, họ cũng không hề tận sức để nuôi trồng một tập đoàn được lợi ích hùng mạnh, mà là hứng thú bài xích đối lập, lật đổ lẫn nhau, cho nên sau khi họ chết, tân chính bởi vì mất đi lực ủng hộ lớn mạnh liền dễ dàng bị phế trừ.

- Con nói dường như cũng có lý.

Tôn Truyền Đình gật đầu nói:

- Tuy nhiên chi phí 50 vạn lượng bạc để xây dựng thư viện Dương Minh thì có quan hệ gì?

- Đương nhiên là có quan hệ.

Vương Phác nói:

- Hơn nữa quan hệ rất lớn.

- Hả? Vậy lão phu phải chăm chú lắng nghe rồi.

Trong con ngươi của Tôn Truyền Đình không khỏi xẹt qua một tia sắc bén kỳ lạ, ông kinh ngạc về giải thích kỳ lại này của Vương Phác, tên tiểu tử thối này luôn đưa ra một vài quan điểm cổ quái đến kinh ngạc, có một số ý tưởng khiến Tôn Truyền Đình không thể chấp nhận, tuy nhiên phải thừa nhận, quan điểm của Vương Phác thật sự có chút có lý.

Vương Phác nói:

- Bây giờ thi hành tân chính ở hai tỉnh Chiết Trực chỉ là tạm thời, đúng không?

- Ừ.

Tôn Truyền Đình gật đầu:

- Đợi trong tay chúng ta có quân đội, thực lực cũng đủ hùng mạnh, sẽ tất yếu cưỡng ép thi hành tân chính, đây là chắc chắn.

Vương Phác nói:

- Vậy cha có nghĩ tới, bởi vì cha con ta nắm giữ quân đội hùng mạnh trong tay, cho nên tân chính chỉ có thể cưỡng ép thi hành ở hai tỉnh Chiết Trực, nhưng nếu một ngày cha con ta chết rồi, hoặc là quân đội phản bội rồi đầu nhập vào đối thủ của chúng, kết quả sẽ như thế nào?

Tôn Truyền Đình nói:

- Việc này...

Vương Phác nói:

- Kết quả hiển nhiên giống như Trương Cư Chính, nhân tử chính phế đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK