Đế quốc Đại Minh, tháng giêng năm Long Vũ thứ hai. Lưu tặc Thiểm Tây Lý Tự Thành, lưu tặc Tứ Xuyên Trương Hiến Trung và đại Hán gian Ngô Tam Quế gây áp lực mạnh mẽ lên quân Trung Ương, cuối cùng đã xóa đi hiềm khích lúc trước, kết thành đồng minh chiến lược. Ba bên ước định bất kỳ bên nào bị quân Trung Ương công kích, hai bên còn lại đều phải xuất binh tương cứu.
Cùng tháng, vì giảm thiểu nạn đói ở Quan Trung, lưu tặc Thiểm Tây Lý Tự Thành cho Lý Song Hỷ làm chủ tướng, Lưu Tông Mẫn làm phó tướng, khởi binh mười tám vạn nam hạ. Vì phối hợp với quân Đại Thuận của Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung cũng cho nghĩa tử Tôn Khả Vọng làm chủ tướng, Lý Định Quốc làm phó tướng, khởi binh tám vạn đông chinh. Hai quân gặp mặt ở phủ Huân Dương, Thanh Đồng quan.
Bởi vì lưu tặc xâm chiếm, nên Vương Phác bị ép phải hủy bỏ kế hoách tiến công Sơn Tây, mà đổi lại lệnh cho Hồng nương tử dẫn hai vạn kỵ binh nam hạ Hồ Quảng, hiệp đồng Triệu Tín chống lại sự xâm chiếm của lưu tặc. Đồng thời Vương Phác lại thiết lập bộ Tư Lệnh mặt trận lâm thời, bổ nhiệm Liễu Như Thị làm quan Tư lệnh, thống nhất chỉ huy quân Trung Ương các doanh sở bộ và tạm trú Hà Nam của Triệu Tín, Hồng nương tử, Trương Hòa Thượng.
An bài xong xuôi tất cả, Vương Phác bí mật trở về Nam Kinh.
Đối với Vương Phác mà nói, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung xâm chiếm căn bản không tính là gì. Dưới trướng Liễu Như Thị có ba Hỏa Thương doanh cộng thêm Pháo doanh. Dưới trướng Triệu Tín có ba Hỗn Thành doanh. Dưới trướng Hồng nương tử và Trương Tòa Thượng có sáu Kỵ Binh doanh. Bởi vì hậu cần tiếp viện của quân Trung Ương không được đảm bảo, nên chủ động tiến công đương nhiên là không đủ sức, nhưng dùng đề phòng ngự lại dư dả.
Hơn nữa hiện tại cũng là lúc để cho Liễu Như Thị độc chắn một phương rồi. Vương Phác có thể thì Lệ gia cũng không thể một mình giải quyết vấn đề đang có, đã là lúc tìm người chia sẽ áp lực. Hơn nữa Liễu Như Thị đã là người đàn bà của hắn, về mặt trung thành thì không có vấn đề gì, giao chủ lực quân Trung Ương cho Liễu Như Thị, Vương Phác hoàn toàn không cần lo lắng nàng sẽ trở thành cát cứ quân phiệt.
Đương nhiên, Vương Phác vội vã trở về Nam Kinh còn có một nguyên nhanh quan trọng hơn, đó chính là máy hơi nước!
Những cỗ máy bằng sắt của công binh xưởng Kiến Đức đã làm xong, hơn nữa độ chính xác khi gia công đã được nâng cao so với máy bằng gỗ. Vương Phác gấp rút muốn biết máy doa của công binh xưởng Kiến Đức có thể doa ra được xi-lanh đủ bóng loáng hay không?
Vốn dĩ máy hơi nước rất đơn giản, linh kiện mấu chốt chính là xi-lanh. Nếu độ chính xác của máy doa không thể đảm bảo, thì không doa ra được xi lanh có độ bóng cao, thì máy hơi nước chỉ là trăng trong nước. Chỉ có độ chính xác của máy doa đủ tốt, có thể tạo ra được xi-lanh đủ độ bóng, máy hơi nước mới có thể xuất hiện.
Tầm quan trọng của máy hơi nước không cần nói nhiều, đây chính là cột mốc của cách mạng công nghiệp!
Có được máy hơi nước, Đế quốc Đại Minh sẽ phát sinh sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đến lúc đó trên đất bằng sẽ xuất hiện xe lửa, trên biển sẽ xuất hiện tàu bọc thép, các thành phố lớn sẽ xuất hiện số lượng lớn công xưởng, còn có máy nổ. Nếu Đế quốc Đại Minh có thể ủng hộ hết sức đối với viện Khoa học Quân sự, cộng thêm sự dẫn dắt của Vương Phác, thậm chí Đế quốc Đại Minh có thể bước vào thời đại điện khí trong thời gian cực kỳ ngắn!
Tất cả những việc này, nghĩ đi nghĩ lại đều khiến cho Vương Phác kích động không ngủ được. Hắn hận không thể chấp cánh bay đến Chiết Giang ngay. Vì vậy, sau khi vội vã giao lại nhiệm vụ chủ yếu của bộ Tư Lệnh Mặt Trận, Vương Phác liền dẫn theo hai đại đội thân binh gấp rút khởi hành.
Sơn Tây Thái Nguyên, phủ đệ của Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Phượng thần sắc vội vàng đi vào noãn các, nói với Ngô Tam Quế:
- Nhị đệ, nghe nói Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung đã động thủ?
- Ừm.
Ngô Tam Quế khẽ vuốt cằm nói:
- Đã động thủ rồi.
- Hả?
Ngô Tam Phượng nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung xuất ra bao nhiêu quân đội?
Ngô Tam Quế nói:
- Lần này Lý Tự Thành xuất ra gần hai mươi vạn đại quân. Quận đội vốn dĩ dùng để đề phong quân đội của chúng ta ở phủ Diên An gần như được điều động đi không còn gì, còn có Bát Đại Vương Trương Hiến Trung cũng điều động gần mười vạn đại quân. Gần ba mươi vạn đại quân tập hợp ở Huân Dương, lúc này đang giằng co với Triệu Tín ở Thanh Đồng quan.
- Ồ, ba mươi vạn đại quân?
Ngô Tam Phượng líu lưỡi nói:
- Thế này thì đủ để Triệu Tín mệt nghỉ rồi.
Ngô Tam Quế lạnh đạm nói:
- Hừ hừ, ba mươi vạn đại quân nghe ra có vẻ không ít, nhưng đó cũng cũng có thể gọi là quân đội ư?
Ngô Tam Phượng nói:
- Bất luận là nói như thế nào, việc Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung khai chiến với triều đình, đối với chúng ta chỉ có lợi.
- Đúng là như thế.
Ngô Tam Quế nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung khởi binh ba mươi vạn tiến công Hồ Quảng. Biến cố này đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Vương Phác. Mật thám hồi báo, ít nhất hai vạn kỵ binh Hà Nam đã nam hạ Hồ Quảng, hiệp đồng với Triệu Tín tác chiến rồi. Ngoài ra chủ lực quân Trung Ương của Vương Phác cũng đã đi chuyển đến Nam Dương, tùy thời có thể chuẩn bị phối hợp tác cùng Triệu Tín.
Ngô Tam Phượng nói:
- Nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn quân Trung Ương không thể tái tiến công Sơn Tây rồi sao?
Ngô Tam Quế nói:
- Tiểu đệ sớm đã nói, ít nhất là trước lập xuân năm sau, quân Trung Ương không thể tiến công Sơn Tây nữa.
Trong con ngươi của Ngô Tam Phượng lóe ra một tia âm tàn, ngưng trọng nói:
- Nhị đề, không bằng thừa dịp quân Minh ác chiến với Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung mà tiến công Hà Nam, chơi Vương Phác và Minh đình một vố được chứ? Thứ nhất có thể luyện binh, thứ hai có thể thu thập được một ít lương thảo tiếp tế, ngoài ra cũng có thể báo thù cho cái chết của tam đệ.
Ngô Tam Quế cau mày nói:
- Đại ca, huynh hồ đồ mất rồi sao?
Ngô Tam Phượng ngạc nhiên nói:
- Nhị đệ, ý đệ là sao?
Ngô Tam Quế hỏi ngược lại:
- Quân Quan Ninh chúng ta cần luyện binh, nhưng quân Trung Ương Đại Minh là đối tượng luyện binh lý tưởng sao?
Ngô Tam Phượng lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không phải.
Ngô Tam Quế lại nói:
- Quân Quan Ninh chúng ta thiếu lương thảo sao?
Ngô Tam Phượng nói:
- Cũng không phải là quá thiếu.
Ngô Tam Quế lại nói:
- Vậy thì chúng ta đi tấn công Hà Nam có thể giết được Hồng nương tử và Vương Phác sao?
Ngô Tam Phượng nói:
- Điều này đương nhiên là không thể.
Ngô Tam Quế nói:
- Nếu đã là như vậy, thì chúng ta xuất binh tiến công Hà Nam không tốt lãnh gì, ngược lại còn có thể không không mà mất đi binh lực quý báu, như một vụ buôn bán không lời, chúng ta sao có thể làm?
Ngô Tam Phượng toát mồ hôi:
- Ngu huynh thiếu suy xét.
Ngô Tam Quế thờ dài, chán nản nói:
- Đại ca, tam đệ bị giết, trong lòng ai cũng sẽ không dễ chịu, nhưng thay tam đệ báo thù là chuyện nhỏ, sinh tử tồn vong của Ngô gia ta mới là chuyện lớn. Trước mắt quân Quan Ninh của Sơn Tây là căn bản của Ngô gia chúng ta, chúng ta không thể mang bọn họ đi sống mái với quân Minh
Nam Dương, bộ Tư Lệnh Mặt Trận.
Liễu Khinh Yên cầm tình báo của giáo đường Bạch Liên giáo các nơi truyền đến đi vào phòng của Liễu Như Thị, nói:
- Như Thị muội, tình báo của đường khẩu các nơi Sơn Tây, Thiểm Tây, Tứ Xuyên đều đã tập hợp lại rồi.
Liễu Như Thị đang nhìn bản đồ, ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:
- Ồ, có tình báo của nơi nào?
Liễu Khinh Yên nói:
- Ngô Tam Quế ở Sơn Tây án binh bất động, xem ra cũng không định thừa cơ hội này xuất binh.
- Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Liễu Như Thị khẽ vuốt cằm nói:
- So với hai tên thảo khấu Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung này, Ngô Tam Quế là xuất thân con nhà tướng, vừa giảo hoạt vừa không dễ đối phó. Tên này dù sao cũng từng là quan Tổng binh của triều đình, năm xưa lúc trấn thủ Liêu Tây là chướng ngại Kiến Nô khó có thể vượt qua.
Liễu Khinh Yên nói:
- Lại nói đến Lý Tự Thành. Lần này Lý Tự Thành xuất ra khoảng hai mươi vạn quân, chủ tướng lãnh quân là cháu của Lý Tự Thành Lý Song Hỷ, còn có đại tướng Lưu Tông Mẫn, Điền Kiến Tú cũng xuất chinh theo.
- Hai mươi vạn?
Liễu Như Thị nói:
- Tổng binh lực lưu tặc Lý Tự Thành cũng không quá ba mươi vạn. Xem ra nạn đói ở Thiểm Tây đã rất nghiêm trọng rồi, bằng không Lý Tự Thành cũng không thể được ăn cả ngã về không như vậy.
- Còn có Trương Hiến Trung.
Liễu Khinh Yên lại nói:
- Ngoại trừ Tần Lương Ngọc khốn thủ Thạch Trụ, thì quan quân các bộ ở Tứ Xuyên căn bản đều đã bị Trương Hiến Trung đánh tan. Lần này xuất chinh, Trương Hiến Trung phái nghĩa tử của y là Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc làm tướng, lãnh binh khoảng tám vạn. Như thế thê vào cả nhân mã của Lý Tự Thành, tổng binh lực của quân giặc có gần ba mươi vạn. Áp lực của Triệu Tín tướng quân và Thanh Đồng quan không nhẹ đâu.
Liễu Như Thị trầm ngâm một lát, khẽ vuốt cằm nói:
- Không nhất thiết.
Liễu Khinh Yên nói:
- Như Thị muội nói vậy là sao?
Liễu Như Thị nói:
- Tuy rằng quân giặc có gần ba mươi vạn, nhưng phần lớn lại là lũ ô hợp, số có sức chiến đấu thật sự nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua mười vạn người. Hơn nữa, quân giặc còn có một nhược điểm trí mạng.
Liễu Khinh Yên nói:
- Nhược điểm gì?
Liễu Như Thị nói:
- Quân giặc thiếu đi sự chỉ huy thống nhất! Bởi vì không có chỉ huy thống nhất, hai lộ quân giặc khó tránh khỏi bằng mặt mà không bằng lòng. Tính tới tính lui, quân Thiểm Tây hy vọng quân Tứ Xuyên đánh xung phong, quân Tứ Xuyên cũng hy vọng quân Thiểm Tây đánh xung phong, hai bên đều muốn chiếm tiện nghi. Kết quả chính là nghi kỵ nhau, cấu xé nhau. Thế cục Thanh Đồng quanh nhìn có vẻ nguy hiệm, nhưng kỳ thực lại không đáng lo.
Liễu Khinh Yên thở phào một hơi, thoải mái nói:
- Hóa ra là như vậy.
Huyện Huân Dương, Thanh Đồng quan.
Triệu Tín đích thân dẫn một Hỗn Thành doanh của quân Trung Ương đóng ở Thanh Đồng quan, chặt chẽ ngăn chặn đường tiến công của quân Tứ Xuyên, Thiểm Tây. Trước khi chưa công chiếm được Thanh Đồng quan, quân giặc không dám tùy tiện đông chinh. Dù sao bây giờ quân giặc đã không còn là lưu tặc trước kia, bọn họ cũng đá có lương thảo quân như, mà không giống trước đi đánh đến đâu thì ăn đến đấy.
Tuy nhiên, việc một toán quân giặc đánh vu hồi ra sau lưng Thanh Đồng quan lại xảy ra, mang đến tai họa cho bách tính phủ Huân Dương.
Mãi đến khi Hồng nương tử suất lĩnh ba Kỵ Binh doanh của quân Trung Ương đến, cục diện mới có thay đổi. Ba Kỵ Binh doanh này đến sẽ tạo nên uy hiếp trí mạng đối với quân giặc. Quân giặc bị ép thành một cục, không dám đưa những tốp nhỏ ra xung quanh cướp bóc nữa, nếu không rất dễ dàng bị Kỵ Binh doanh của quân Trung Ương bao vây tiêu diệt.
Cứ thế sẽ khiến cho quân giặc lâm vào thế cục họa vô đơn chí.
Vốn dĩ, vì không tín nhiệm lẫn nhau, quân Thiểm Tây và quân Tứ Xuyên không chịu xuất ra lực lượng lớn để tiến công Thanh Đồng quan. Vì vậy đại quân đồn trú ở Thanh Đồng quan hơn nửa tháng, nhưng lại không phát động một lần tấn công nào cho ra hồn! Nhưng gần ba mươi vạn đại quân đóng quân ở Thanh Đồng quan, số lượng lương thảo mỗi ngày đều tiêu hao cũng không phải là một con số nhỏ!
Lúc đầu, dựa vào những toán quân giặc được phái đi bốn phía cướp bóc, còn có thể miễn cương duy trì được lương thảo cho đại quân, dẫu sao thì bách tính huyện Huân Dương cũng trồng giống khoai lang tốt, mỗi nhà đều cất giữ mấy trăm đến cả ngàn cân khoai lang. Nhưng hiện tại Kỵ Binh doanh của quân Trung Ương đã đến, những toán quân giặc nhỏ lẻ không dám cướp bóc xung quanh nữa, lương thực của quân giặc lập tức bắt đầu lâm vào nguy khốn.
Ngoài Thanh Đồng quan, đại doanh quân giặc.
Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc nhận lời mời vào hành trướng của Lý Song Hỷ tham gia hội nghị quân sự. Lý Song Hỷ ngồi vào ghế soái, quân sư Ngưu Kim Tinh và đại tướng Lưu Tông Mẫn, Điền Kiến Tú ngồi bên trái, Tôn Khả Vong, Lý Định Quốc ngồi bên phải.
Ánh mắt sáng quắc của Lý Song Hỷ liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chư vị, đại quân đóng quân ở ngoài Thanh Đồng quan cũng đã hơn nửa tháng, nhưng chiến sự lại không hề tiến triển, Vạn Tuế đã đưa chiếu thư đến, chất vấn bổn soái vì sao chậm chạp không hành động? Không biết chư vị có cảm tưởng gì đối với việc này?
- Mạt tướng vẫn nói câu đó.
Lý Song Hỷ đang nói giữa chừng, Tông Mẫn liền chen vào:
- Không giải quyết vấn đề thống nhất chỉ huy, cuộc chiến này không có cách nào đánh được.
Khóe miệng Tôn Khả Vọng lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, thống nhất chỉ huy? Nói dễ nghe nhỉ, còn không phải là muốn mượn cơ hội thâu tóm quân đội của Đại Tây quốc hay sao? Dựa vào cái gì mà quân đội của Đại Tây quốc phải nghe lời chỉ huy của Đại Thuận quốc chứ? Luận kinh nghiệm lý lịch, luận năng lực, Tôn Khả Vọng y có điểm nào kém hơn Lý Song Hỷ?
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lý Song Hỷ đã nhìn về phía Tôn Khả Vọng, ngưng trọng hỏi:
- Tôn tướng quân cảm thấy việc này thế nào?
Tôn Khả Vọng lạnh đạm nói:
- Bổn soái vẫn nói câu đó, quân đội của Đại Tây quốc chỉ có thể do tướng lĩnh của Đại Tây quốc chỉ huy, tuyệt không thể giao cho tướng lĩnh nước khác chỉ huy.
Điền Kiến Tú khiêu khích:
- Giờ đã là lúc nào rồi mà vẫn còn hẹp hòi như vậy? Chỉ là thống nhất chỉ huy, không phải là mượn cớ thâu tóm quân đội của Đại Tây quốc các ngươi! Chẳng lẽ ngài muốn chờ đến lúc lương thảo trong doanh cạn kiệt, rồi hai nhà bị ép phải triệt binh sao? Tôn Khả Vọng, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?
- Hẹp hòi?
Tôn Khả Vọng phản đối:
- Đại Thuận quốc các người đã đại nhân độ lượng như vậy, chẳng bằng giao cho bổn soái thống nhất chỉ huy đi.
- Thối lắm!
Lưu Tông Mẫn hét to:
- Quân Đại Thuận chúng ta có hai mươi vạn, mà quân Đại Tây các ngươi lại chỉ có khoảng tám vạn, nào có cái đạo lý tám vạn người chỉ huy hai mươi vạn người chứ?
- Ha ha.
Tôn Khả Vọng cười lạnh nói:
- Sức chiến đấu của một đội quân không phải là dựa vào binh lực nhiều hay ít để quyết định! Nếu bổn soái nhớ không lầm, năm ngoái Lưu tướng quân từng dẫn mười vạn quân xâm chiếm Hán Trung, lại bị nhị đệ ta dùng không đến hai vạn quân mà đánh lui, bản thân Lưu tướng quân cũng bị trọng thương, lời này không phải là giả chứ?
- Ngươi!?
Lưu Tông Mẫn giận tím mặt, nhảy dựng lên giống như con chó bị giẫm phải đuôi, lạnh lùng nói:
- Tôn Khả Vọng, có dám đấu tay đôi!
- Đấu tay đôi thì đấu tay đôi.
Tôn Khả Vọng hô lên một tiếng trầm dục, lãnh đạm nói:
- Bổn soái sợ ngươi sao?
Nhìn thấy Tôn Khả Vọng và Lưu Tông Mẫn giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, Lý Định Quốc ở bên cạnh đã sớm cau mày.
Mắt thấy thế cục sắp mất đi khống chế, Ngưu Kim Tinh đành phải ra mặt can ngăn:
- Đủ rồi, Lưu tướng quân, Tôn tướng quân, đối đầu với cường địch các ngài không lo nghĩ làm sao để giết địch, lại nghĩ đến việc đánh nhau, đây là việc làm gì hả?
- Ngưu quân sư, chư vị tướng quân.
Lý Định Quốc không kìm nổi bước ra khỏi hàng ôm quyền nói:
- Mạt tướng phụng quân lệnh của nghĩa phụ suất quân đến đây, thật sự là đến để trợ chiến, không phải đến để cãi nhau. Nếu hai quân Đại Thuận, Đại Tây đã vì một chuyện thống nhất chỉ huy mà không thể nhất trí, mạt tướng có một đề nghị, không biết có nên nói ra hay không?
Tôn Khả Vọng thoáng chốc cau mày, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lý Định Quốc, hiển nhiên là trách Lý Định Quốc nhiều chuyện.
Lần xuất chinh này mặc dù Lý Song Hỷ là chủ soái trên danh nghĩa, nhưng ai cũng biết Ngưu Kim Tinh có địa vị rất cao trong quân Đại Thuận, có lúc vẫn phải nhờ lời nói của Ngưu Kim Tinh định đoạt, lập tức Ngưu Kim Tinh hỏi:
- Không biết Lý tướng quân có cao kiến chi?