• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Những lời này của Ngô trưởng lão vừa nói ra, hai người còn lại cũng đều biến sắc.

Đinh Hạo lúc này liền cảm thấy đau đầu, trước khi Vô Cực ma công đại thành thì bí mật này tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt người khác. Nếu không với sự trác tuyệt của Vô Cực ma công, bị người khác biết được thì khẳng định là sẽ bị đối phương toàn lực xuất thủ cướp đoạt. Với tu vi của Đinh Hạo lúc này căn bản là chẳng thể tự bảo vệ mình được, nhất định sẽ rơi vào tình cảnh chưa kịp xuất sư đã chết rồi!

Đau đầu dù sao cũng chỉ là đau đầu, câu này vẫn nhất định phải trả lời:
- Mấy vị trưởng lão đa nghĩ rồi, thứ mà tiểu tử tu luyện cũng chẳng phi thường đến vậy đâu, chỉ là tại hạ đã dừng ở Khai Quang hậu kỳ nhiều năm, sớm tới thời điểm đột phá từ lâu, chỉ là vì nguyên nhân nào đó nên vẫn luôn đình trệ ở kỳ này. Lần này là bởi vì bị thương quá nặng, bất đắc dĩ mới phải sử dụng bí pháp lợi dụng người này để chữa trị thương thế, chẳng biết sao lại đột phá được mà thôi chứ chẳng phải thực sự là trong vài ngày tu luyện được đến Dung Hợp kỳ, tiểu tử ngay lúc đó nghĩ lại cũng có cảm giác không thể tưởng tượng được, không ngờ giờ lại khiến cho mấy vị trưởng lão hiểu nhầm nữa. Mấy vị trưởng lão kiến thức phi phàm, chẳng lẽ đã nghe qua có công pháp nào tu luyện nhanh như vậy sao?

Mấy người kia vốn cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, bây giờ nghe Đinh Hạo giải thích như vậy, cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy lời hắn nói có chút đạo lý, cũng không truy vấn thêm nữa, nhưng lại vẫn như cũ, đối với Đinh Hạo cảm thấy bán tín bán nghi, dù sao thì trên người Đinh Hạo này cũng có quá nhiều chỗ thần bí!

Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo với ánh mắt vô cùng kỳ quái, Đinh Hạo biết bởi vì nguyên nhân lúc trước cho nên nàng đối với mấy lời quỷ thoại của hắn không còn tin tưởng nữa, trong lòng liền cảm thấy cố kị nữ nhân này nhất, nhưng cũng may nàng không nói toẹt ra, Đinh Hạo đương nhiên cũng vui vẻ giả làm kẻ ngốc.

Mấy người thấy Đinh Hạo đã chuẩn bị xong, cũng không nói thêm nữa. Phùng Tinh Nhiên phân phó Ngô trưởng lão mang theo Đinh Hạo, hắn vốn định tự mình ngự Nghịch Thiên ma kiếm mà bay, nhưng nghĩ đến công dụng này của Nghịch Thiên ma kiếm sẽ bị bọn họ biết được, có thể không bại lộ thì tốt nhất là đừng để lộ ra.

Bây giờ mặc dù có vẻ như mấy người này đối với hắn cũng không có ác ý, nhưng tác phong hành sự của người trong ma đạo vồn là không giống lẽ thường, chẳng biết khi nào thì đột nhiên trở mặt, lưu lại bí mật này đối với hắn cũng chỉ có lợi, lại có thể nhân tiện nhàn nhã, để cho hắn mang mình phi hành.

Bản thân Cú Khúc sơn cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, núi này linh khí so với Đoạn Hồn sơn thì còn lâu mới bằng, diện tích cũng chỉ khoảng chừng ngàn dặm, nhưng danh khí của núi này tại tu chân giới so với Đoạn Hồn sơn lại không kém hơn chút nào, chỉ vì tông phái Tụ Bảo tông đang tu luyện ở núi này.

Nói Tụ Bảo tông là một tông phái thì chẳng bằng nói nó là một đại thương đoàn đi. Thiên Huyền đại lục diện tích rộng lớn, vô bờ vô bến, tu chân giả trong đó thì chỉ có thể lấy ức mà tính, các môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ cũng lên tới cả ngàn ngàn vạn vạn. Chỗ nào có người thì cũng sẽ tồn tại giao dịch, mà Tụ Bảo tông chính là nơi chuyên môn giao dịch của tu chân giả.

Tất cả các tu chân giả bất kể là giàu có như thế nào cũng đều cần phải giao dịch, bởi vì Tụ Bảo tông thân phận đặc thù, bất luận là tu đạo giả hay là tu ma giả đều nể mặt nó một phần. Mà các đời tông chủ của Tụ Bảo tông mặc dù tu vi cao thấp khác nhau rất nhiều, nhưng lại có chung một điểm giống nhau, đó là mỗi đời tông chủ đều vô cùng khéo đưa đẩy, gần như là cùng với tất cả tông chủ của các tông phái tại Thiên Huyền đại lục này đều giữ được quan hệ tốt đẹp, hơn nữa mỗi người của Tụ Bảo tông đều không thích cùng với người khác tranh cường đấu thắng, bởi vậy Tụ Bảo tông trong tu chân giới trở thành một dị loại, còn môn nhân của Tụ Bảo tông cũng tự xưng là người làm ăn của tu chân giới.

Chính bởi vì cách làm đặc thù này của bọn họ, tông phái này cứ cách một trăm năm lại cử hành một lần đại hội giao dịch, cũng là một đại thịnh sự của tu chân giới. Bất luận là tu ma giả hay tu đạo giả cũng đều có thể tham dự kỳ giao dịch này, hơn nữa trong khi tham gia giao dịch tất cả mọi người đều sẽ tạm thời gác lại ân oán cá nhân, nếu trong khi giao dịch có người dám đả đấu, y sẽ khiến cho tất cả các môn phái trong tu chân giới công phẫn. Bởi vậy có những người vì tránh né cừu gia đuổi giết mà đã lũ lượt đi tới, chỉ cần tới được Cú Khúc sơn là coi như an toàn rồi.

Sau khi Đinh Hạo nghe Phùng Tinh Nhiên kể cho chuyện này, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tài liệu pháp bảo mà tông phái này cất giữ tuyệt đối thuộc vào hàng đầu của tu chân giới, sớm muôn gì cũng phải đó kiếm một mẻ, nếu không làm sao xứng với hùng tâm tráng chí của bản thân chứ, quan tâm cái gì mà công địch của tu chân giới, đến lúc đó ai dám nói một chữ không ta sẽ diệt hắn cả môn phái hắn.

Tụ Bảo tông có thể đứng chân được ở tu chân giới nhiều năm như vậy khẳng định là do các tông phái thực lực tương đương, kiềm chế lẫn nhau, không ai dám xuất đầu trước. Đinh Hạo không tin là mấy tông phái kia đối với Tụ Bảo tông lại có thiện ý như vậy!

Khi đi tới sơn môn, Đinh Hạo thấy mấy người kia đều thở phào một hơi, biết là bởi vì nguyên do trên đường họ gặp phải tập kích!

Tại cửa sơn môn, Phùng Tinh Nhiên vừa báo lên danh hiệu Luyện Ngục ma tông liền được người ta mời đến một gian biệt viện an tĩnh để nghỉ ngơi. Đinh Hạo trong lòng thầm nói danh khí lớn quả nhiên là có lợi a, rất nhiều người gặp phải tình cảnh cả chỗ ở cũng không có, chỉ đành vứt cái thảo bồ tùy thân xuống mà ngồi nhắm mắt dưỡng thần!

Mà Đinh Hạo nhờ nương chút hương hoa của Phùng Tinh Nhiên mà cũng được phân cho một phòng, mặc dù so với nơi ở của hắn tại Vô Cực ma tông còn giản lậu hơn, nhưng so với mấy người nhìn thấy trên đường đã là tốt hơn lắm rồi.

Sau khi đóng cửa phòng lai Đinh Hạo để cho Bát Sí Tử Mãng mang người lần trước còn chưa thôn phệ hoàn toàn ra. Nếu không phải là Đinh Hạo đã dặn dò trước, Bát Sí Tử Mãng sớm đã nuốt gọn người này rồi. Trông thấy dáng vẻ không tình nguyện của Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo thầm mắng một tiếng, bản thân lão tử còn chưa ăn no, ngươi cứ ở đó mà đợi đi, nuôi ngươi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có tác dụng gì, lại còn suốt ngày tiêu hao dược phẩm trân quý trên người lão tử nữa.

Bát Sí Tử Mãng tựa hồ như là biết được Đinh Hạo đang nghĩ gì, liên tục kêu lên ti ti giống như là đang giải thích cái gì đó, nhưng Đinh Hạo không hiểu nổi. Hắn biết rằng chỉ khi nào nó có thể tiến hóa đến khi trưởng thành và có hai cánh thì mình với nó mới có thể liên hệ bằng tâm thần, bây giờ nó có thể nghe hiểu được Đinh Hạo nói gì, nhưng hắn lại không hiểu được ý tứ của nó!

Mấy hôm nay mọi người đi đường vội vàng, Đinh Hạo vẫn chưa tìm được cơ hội để thôn phệ người này. Bây giờ cơ hội rốt cuộc đã đến, sau khi bố trí mấy cái tiểu trận trong phòng, Đinh Hạo liền bắt đầu thôn phệ người này.

Lần thôn phệ này tốc độ và hiệu suất so với lần trước đều hơn rất nhiều, đây đều là công lao của hắc sắc nội đan a! Tựa hồ đã qua rất lâu mà lại như mới thoáng qua chốc lát, cuối cùng Đinh Hạo cũng cảm thấy thân thể đã hấp thu đến cực hạn, hắn liền đình chỉ thôn phệ lại mà nhìn người kia, lúc này hắn chỉ còn là da bọc xương.

Nhìn dáng vẻ tham lam của Bát Sí Tử Mãng, hắn trong lòng đánh giá một chút, cho dù đem người này thôn phệ hoàn toàn thì bản thân hắn cũng không dám lại đột phá một lần nữa. Lần trước đã làm cho mấy người kia vô cùng nghi hoặc, nếu lại đột phá trước mắt họ lần này nữa thì Đinh Hạo có nói gì cũng vô dụng, người này mặc dù tinh nguyên toàn thân đã bị Đinh Hạo thôn phệ hơn phân nửa, nhưng chân nguyên của tu chân giả Phân Thần kỳ vô cùng khổng lồ, cho dù là đối với Bát Sí Tử Mãng cũng có sức dụ hoặc phi thường.

Mang người kia bây giờ đã gầy nhỏ như bộ xương ném cho Bát Sí Tử Mãng, nó liền phát ra những âm thanh ti ti sắc nhọn. Mặc dù Đinh Hạo không hiểu được ý tứ của nó, nhưng chỉ cần xem dáng vẻ kia cũng biết là nó đang hưng phấn dị thường!

Đinh Hạo bắt đầu chậm rãi tiêu hóa luồng chân nguyên này, quyết không thể đem hoàn toàn đem chân nguyên đi tu luyện hắc sắc nội đan, nếu không khó tránh khỏi sẽ đột phá một lần nữa. Nghĩ đi nghĩ lại hay là đem nửa nhỏ của luồng chân nguyên này đi tu luyện hắc sắc nội đan, đến khi cảm thấy hắc sắc nội đan sắp sửa phát sinh biến hóa thì sẽ đem chỗ chân nguyên còn lại đi tu luyện ngũ tạng và thân thể.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút tức cười, người khác đều là liều mạng khổ tu để có thể đột phá, còn bản thân hắn thì có thể đột phá mà lại phải liều mạng khắc chế, nói ra thật sự là không ai tin được!

Nhưng cũng chính bởi vì thế, Đinh Hạo tin tưởng rằng, hiện tại nếu chỉ luận cường độ thân thể thì tại tu chân giới này hắn tuyệt đối có thể ngạo thị quần hung. Người cùng một giai đoạn tu chân, bất luận là ai nếu cùng hắn ngạnh đối thì chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi, đến nửa điểm may mắn cũng không thể có!

Sau khi triệt đi ảo trận, hắn đột nhiên phát hiện ra có một người ngồi trên ghế ở trước cửa, thản nhiên uống trà, tựa như là còn chưa phát hiện ra Đinh Hạo vậy, y cúi đầu nhìn vào cái chén nói:
- Bản nhân có một bảo vật, gọi là Ngự Thú kính, chỉ cần trong vòng trăm dặm có kỳ thú xuất hiện là kính này sẽ liền sáng ra. Xem ra tiểu hữu đến Tụ Bảo tông là vì trao đổi vật phẩm, chỉ cần tiểu hữu chịu mang Bát Sí Tử Mãng trao đổi với ta, tiểu hữu muốn vật gì chỉ cần nói ra, bản nhân cam đoan sẽ tìm được! Ý tiểu hữu thế nào?

Nói xong những lời này, người kia ngẩng đầu lên nhìn Đinh HạoNhìn diện mạo hắn thì mới khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kĩ lại thì lại như là đã bốn mươi, nhìn thật kỹ thì giống như năm mươi vậy. Thân thể hùng vĩ, tướng mạo anh tuấn, toàn thân phát ra một loại mị lực tà dị!

Người này tuy còn chưa dùng sức áp bức, nhưng Đinh Hạo đã biết trong những nhân vật nguy hiểm mà hắn gặp phải từ khi xuất đạo đến nay, người này tuyệt đối là đứng đầu. Nhìn hắn tịnh không hề có ác ý gì, mà ở Tụ Bảo tông cũng không sợ hắn cường hành cướp đoạt, Đinh Hạo đã bỏ qua rất nhiều tính toán.

- Ồ, thấy tiền bối công lực cao tuyệt, con Bát Sí Tử Mãng còn chưa tiến hóa thành niên này của ta đối với người có tác dụng gì, có thể nói cho tiểu tử nghe một chút không? Có điều lời khó nghe tiểu tử xin nói trước, vô luận là tiền bối xuất ra vật gì tiểu tử cũng đều không trao đổi vật này với người đâu!
Đinh Hạo nhàn nhã nói.

Người nọ thở dài một hơi:
- Bên trong Ngự Thú kính này của ta có bách thú, nhưng lại thiếu một thú vương để quản lý. Con Bát Sí Tử Mãng kia của ngươi tuy là còn nhỏ nhưng nếu đưa cho ta nuôi dưỡng thì trong vòng trăm năm nó có thể tiến hóa trưởng thành, ta đã tìm rất nhiều năm mới có thể tìm được một con có thể làm thú vương trong Ngự Thú kính. Tiểu hữu có thể chia xẻ cái mình thích ra, bản nhân tất sẽ có hậu báo!

- Tuy biết tiền bối khó xử, nhưng vật này đối với tiểu tử cũng quan trọng phi thường, mong tiền bối hiểu cho, tiểu tử đã vừa nói vật này tuyệt không dùng để trao đổi, giờ cũng không muốn nói lại nữa.
Bát Sí Tử Mãng trân quý tới mức nào Đinh Hạo làm sao mà không biết, mà hắn hiện tại cũng chẳng thiếu cái gì, làm sao trao đổi với hắn được, câu trả lời lại càng thêm chém đinh chặt sắt!

- Yêu Quái thúc thúc, hay là người bỏ ý định này đi! Xú tiểu tặc kia đã nói không trao đổi với người thì tuyệt đối sẽ không trao đổi đâu, loại người như hắn Tinh Nhiên rõ nhất!
Theo sau thanh âm, Pùng Tinh Nhiên chậm rãi đi vào trong phòng!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK