• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công pháp trong ngọc giản tuy tịnh không phải là tuyệt thế ma công gì nhưng lại là thứ trước mắt Đinh Hạo cần thiết nhất. Bí pháp của Vô Cực ma công tuy là siêu tuyệt nhưng lại cần chân nguyên cường đại để duy trì mới có thể sử dụng được, với tu vi Tích Cốc trung kỳ của Đinh Hạo bây giờ căn bản là không tu luyện nổi.

Nhưng một chút công pháp Trần Lĩnh lưu lại lại là thứ trước mắt Đinh Hạo có thể tu luyện, vừa rồi hắn cùng ba người Trương Lợi đánh nhau hoàn toàn đều là dựa vào thân thể cường tráng mà tranh đấu, mặc dù chống lại hai người Đái Trinh Quân, Vương Vân Phi thì không có vấn đề gì, nhưng với Trương Lợi lại khiến cho Đinh Hạo không có chút năng lực phản kháng. Một mặt là do cảnh giới chênh lệch quá lớn, mặt khác là bởi vì Đinh Hạo chỉ biết công kích cận thân mà cả cơ hội đến gần Trương Lợi cũng không có. Nhưng có mấy thứ công pháp này của Trần Lĩnh rồi, Đinh Hạo mặc dù đối với Trương Lợi cũng không tạo được uy hiếp gì được nhưng cũng không phải là hoàn toàn mặc cho người ta xử trí nữa.

Vẫn như cũ vào bí động dưới hàn đàm để tiến hành bế quan tiếp, Đinh Hạo nghĩ rằng nơi này có thể là nơi an tĩnh, bí ẩn nhất bên trong Vô Cực Ma Tông.

Mất đi sự trợ giúp của nội đan Bát Sí Tử Mãng nên tu luyện có chút chậm chạp nhưng Đinh Hạo vẫn dựa vào nỗ lực của bản thân đã từ Tích Cốc trung kỳ đề cao đến Khai Quang sơ kỳ, quá trình này Đinh Hạo đã dùng thời gian gần ba năm.

Những pháp quyết Trần Lĩnh lưu lại thích hợp để tu luyện cũng đã luyện xong hết.

Phược Linh quyết, có thể trói buộc được người có tu vi gần ngang với bản thân trong vòng khoảng ba giây, trong chiến đấu nó có thể có tác dụng mang tính chất quyết định. Chỉ là công pháp này chỉ ở gần thì mới sử dụng được, hơn nữa khi sử dụng còn có quang mang giống như bạch liên (hoa sen trắng), nếu cẩn thận một chút hoàn toàn có thể đề phòng, nhưng đối với Đinh Hạo mà nói đã là thứ tốt rất hiếm có rồi.

Hàn Phách quyết, khi công kích địch nhân còn có cả hàn khí, đáng tiếc là công pháp này không được đầy đủ nên Đinh Hạo cũng không thể phát huy được hoàn toàn uy lực của nó, nhưng khi phối hợp sử dụng với Nghịch Thiên Ma Kiếm lại có thể bù cho chỗ thiếu sót này, uy lực của nó cũng đủ làm cho Đinh Hạo cảm thấy hài lòng. Mấy thứ công pháp khác cũng không đầy đủ nên Đinh Hạo cũng không cảm thấy cần thiết cần phải tu luyện.

Mà Bát Sí Tử Mãng con đã đem thịt của Bát Sí Tử Mãng mẹ dần ăn sạch, sau khi hấp thu một viên cực phẩm tinh thạch của Đinh Hạo cũng đã thức tỉnh, hiện tại đã dài đến ba trượng. Bởi vì Đinh Hạo đã thôn phệ nội đan của mẹ nó, nên nó đã xem Đinh Hạo là thân nhân duy nhất, Đinh Hạo cũng có thể tiến hành câu thông với nó, đó cũng là một sự trợ giúp lớn.

Lúc này Đinh Hạo tin tưởng nếu như lại đánh nhau với Trương Lợi, dựa vào vài thứ trợ giúp này mặc dù không dám nói là có thể dễ dàng thắng được Trương Lợi, nhưng cũng không nhất định sẽ rơi xuống hạ phong. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là vài năm này Trương Lợi không có chút tiến bộ nào, nếu không thì cảnh giới sai biệt quá lớn, xác xuất bản thân thủ thắng sẽ là rất thấp.

Cảm giác thấy tiếp tục tu luyện nữa cũng sẽ không có tiến bộ quá lớn, tu luyện cũng là tu tâm, nếu bản thân không đủ kinh lịch thì rất khó có được đột phá lớn hơn. Mà tài liệu cơ sở của Đinh Hạo cần để tu luyện một số trận pháp và phù chú lại không có, lần trước hắn vốn là muốn đi kiếm một ít nhưng vì Trương Lợi xuất hiện ngoài ý muốn đã khiến cho kế hoạch bị rối loạn!

Trong ngọc giản của Trần Lĩnh có ghi chú về một số tài liệu cơ sở và xuất xứ của những tài liệu này ở Đoạn Hồn sơn, điểm này khiến cho Đinh Hạo càng thêm vui mừng, bản thân hắn khi tìm kiếm sẽ không cần lòng vòng nhiều.

Mặc dù Trần Lĩnh vẫn không có hảo ý nhưng chính lão đã đem Đinh Hạo đến Tu Chân giới thần bí mạc trắc này, nên đối với hắn thì Trần Lĩnh cũng có chút ân huệ. Nếu không có lão thì bản thân Đinh Hạo có lẽ đã vĩnh viễn ở Sơn Hà thôn lặp lại bước đi của tiền nhân, suốt đời sống vô vị!

Sửa sang lại một chút đồ vật trên người xong, Đinh Hạo liền rời khỏi bí động.

Đoạn Hồn sơn kéo dài hơn vạn dặm, chính bởi vì linh khí sung túc, kỳ hoa dị thảo, quái thạch hung thú lại càng không thể kể hết! Các loại bí động thâm đàm lại càng là nhiều như lông trâu, đối với tu chân giả mà nói thì đó là nguốn tài liệu sung túc. Chính vì vậy nên nếu như không biết thứ mình cần tìm có ở chỗ nào, đi tìm cũng là phi thường phiền toái. Cũng may trong ngọc giản của Trần Lĩnh đối với một số tài liệu trụ cột đều có giới thiệu nên cũng tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức.

Tránh khỏi mấy khu vực mẫn cảm cách mấy tông phái khác không xa, mất mấy tháng thời gian, Đinh Hạo cũng đã thu thập được hầu hết vài thứ tài liệu quan trọng mà chình mình cần. Địa tê ngưu một sừng là một trong những loại cần thiết nhất hiện tại, chỉ là nó chỉ xuất hiện ở khu vực phụ cận Hoắc Đồng sơn động, nhưng nơi này lại là nơi giao giới giữa Huyết Sát Tông và Thị Hồn Tông, tuy nói Địa tê ngưu cũng không phải là thứ trân quý gì, nhưng môn nhân của hai tông này lại thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó.

Thực lực của hai tông này khá là cường thịnh, vạn nhất gặp phải tranh chấp, bằng vào tu vi của mình cho dù có mượn tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, gặp phải tu ma giả từ Nguyên Anh kỳ trở lên bản thân có lẽ đến cả chạy trốn cũng không kịp.

Bất quá hành sự mà sợ đầu sợ đuôi không phải là tính cách của Đinh Hạo nên hắn tập trung tinh thần, cẩn thận truy tìm dấu vết. Qua hơn một canh giờ cố gắng, cuối cùng trời cũng không phụ công người có tâm, Đinh Hạo đã dễ dàng tìm được hai con Địa tê ngưu, nhất kiếm chém xuống khiến đầu và sừng của hai con thú lìa khỏi thân. Sau khi gọi Bát Sí Tử Mãng ra ăn sạch sẽ thân thể chúng, nhìn lại sừng của Địa tê ngưu với chất lượng cực phẩm, Đinh Hạo không khỏi cảm khái bản thân vận khí thật là tốt.

Bát Sí Tử Mãng đi theo Đinh Hạo tìm tòi mấy tháng nay trở nên có tác dụng rất lớn, ma thú bình thường đối với nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng, tiết kiệm cho Đinh Hạo rất nhiều công sức. Bát Sí Tử Mãng mấy năm nay theo bên cạnh Đinh Hạo kiếm được chỗ tốt cũng không ít, Đinh Hạo tuy biết ngọc thạch linh dược trong ngọc giản của mình trân quý, nhưng thứ nhất là trước mắt mình cũng không thể dùng được, thứ hai là những thứ vật phẩm tốt, chỉ cần bản thân thực lực đủ mạnh hoàn toàn có thể kiếm. Đinh Hạo cũng không nghĩ đến mình sẽ đi núi sâu rừng thẳm để tìm kiếm, cường hành cướp đoạt mới là ý định của hắn. Hơn nữa Bát Sí Tử Mãng đối với những vật phẩm này tiêu hao cũng không tính là nhiều, cho nên cơ bản là Bát Sí Tử Mãng muốn ăn cái gì liền cấp cho nó cái đó. Được ngọc thạch linh dược không ngừng bồi bổ, Bát Sí Tử Mãng đã ẩn ước có dấu hiệu đột phá tiến hóa.

Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Đinh Hạo đột nhiên cả kinh, vốn định lập tức thừa dịp bỏ chạy nhưng nội dung hai người nói chuyện đã truyền đến trong tai.

- Hồn Luyện tông hội năm mươi năm một lần sắp đến rồi, Đỗ Minh Uy ngươi không bế quan tu luyện cho tốt lại đến đây làm cái gì? Nhìn ngươi mới đến Khai Quang trung kỳ có lẽ ngay cả tầng thứ ba của Huyết Sát thực kinh cũng chưa tu luyện xong, đừng để đến lúc đó ngay cả tư cách tiến vào cũng không có a!
Sau đó một tiếng cười lạnh truyền đến tai Đinh Hạo!

- Hắc hắc, ta mới đến Khai Quang trung kỳ, ngươi bất quá cũng chỉ là Khai Quang hậu kỳ mà thôi, không phải cũng giống ta không có tư cách tiến vào hay sao? Lần trước Thị Hồn Tông các ngươi hình như chỉ có ba người sống mà ra được. Huyết Sát Tông chúng ta mặc dù không ra sao, nhưng cũng có năm người đi ra được, so với các ngươi còn nhiều hơn hai người! Không hiểu ngươi có cái gì mà đòi cười nhạo ta không có tư cách!
Một tiếng cười lạnh khác lại truyền đến, chỉ là so với thanh âm vừa rồi thì khàn hơn rất nhiều!

Vừa nghe thấy hai người tu vi so với mình cũng không cao hơn nhiều lắm, tuy nói khó mà thủ thắng, nhưng tự bảo vệ thì lại có thừa, nên Đinh Hạo thấy cũng không cần vội vã bỏ đi. Hơn nữa hắn đối với Hồn Luyện tông hội trong lời của bọn chúng cũng rất là tò mò nên tiến đến gần thêm một chút, đến khi xác định chúng không phát hiện ra được mới bắt đầu dụng tâm lắng nghe.

- Nếu không phải Huyết Sát Tông các ngươi tự làm môn nhân của mình hồn phi phách tán thì như thế nào có thể còn sống đến năm người đi ra? Đối với người của mình mà cũng tàn nhẫn như vậy thì quả thực là vô sỉ!
Tiếng cười nhạo lại truyền đến.

- Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn! Tu ma giả chúng ta vốn là như vậy, chỉ cần kết quả, không nhìn quá trình! Mấy cái này tạm thời không nói đến, vì sao mà ngươi lại đến đây? Ta là bởi vì theo hẹn với Tương Như Vân của Âm Dương Hòa Hợp Tông mà đến, còn ngươi không phải là thấy phòng cảnh nơi này tốt đến đây thưởng hoa đấy chứ? Hắc hắc, Hác huynh tốt nhất là tránh xa ra một chút, đừng quấy rầy sự tình đắc ý của ta!
Người này tự đắc nói.

- Ồ, ngươi cũng là ước hẹn với Tương Như Vân mà tới đây, vừa khéo tại hạ cũng là như vậy. Tương Như Vân tuy chỉ là đệ tử đời thứ ba của Âm Dương Hòa Hợp Tông nhưng Âm Dương ma công cũng có chút thành tựu, nếu giao hợp cùng với nàng tư vị khẳng định là dục tiên dục tử. Hắc hắc, tác phong của đệ tử Âm Dương Hòa Hợp Tông cả ngươi và ta đều biết, xem ra chúng ta hôm nay chỉ có một người có thể được hưởng sự ving dự đặc biệt này thôi. Đỗ Minh Uy, ngươi không phải là đối thủ của ta thì tránh đi cho sớm, đừng để phải xấu hổ!
Người kia luôn miệng cười lạnh.

- Hác Thành Trọng, tu vi của ngươi bất quá cao hơn ta nửa bậc, ta không tin là ngươi lại có thể làm gì được ta!
“Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”, người kia cũng hiểu rất rõ ý của câu này, cũng không thấy hắn có động tác gì, một đôi Kê Trảo Âm Dương Việt (việt trong phủ việt – búa rìu) mang theo khói màu huyết hồng bổ về hường Hác Thành Trọng.

- Mễ lạp chi châu (hạt gạo), cũng dám tranh sáng với mặt trăng. Tuy là Kê Trảo Âm Dương Việt của ngươi cũng coi như là một bảo vật, nhưng bằng vào tu vi Huyết Sát thực kinh cả tầng thứ ba cũng không đến của ngươi sử dụng thì có thể phát huy bao nhiêu uy lực của nó mà lại còn muốn cùng ta tranh đoạt, thật sự là không biết sống chết!
Người kia theo lời mà lên, một chiếc cờ đen có hình mặt quỷ toàn thân âm hồn quấn quanh đánh tới Kê Trảo Âm Dương Việt, vừa mới tiếp xúc thì âm hồn quỷ lệ bạo liệt xạ ra như bạch tuộc bao hoàn toàn lấy Kê Trảo Âm Dương Việt.

- Không nghĩ tới ngươi đã tu luyện Thị Hồn phiên tới mức bách quỷ hoành hành, hôm nay tính là ta thua thiệt, Kê Trảo Âm Dương Việt của ta không hơn được nó!
Trông thấy uy lực của Thị Hồn phiên, Đỗ Minh Uy bắt đầu chột dạ!

- Mới thua thiệt một chút đã nghĩ đến chạy, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Hắc hắc.
Lại một phiên nữa đánh về phía Đỗ Minh Uy, mặt quỷ âm hồn trên là cờ như muốn rời phiên mà ra, trong khi Đỗ Minh Uy còn chưa kịp chạy trốn đã mang hắn hoàn toàn bao trụ lấy.

- Hác Thành Trọng ngươi lại dám đối với ta như vậy, Huyết Sát Tông tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đỗ Minh Uy lớn tiếng hét lên, mặt quỷ âm hồn trên Thị Hồn phiên như con đỉa liên tục hút máu từ thân thể của Đỗ Minh Uy, thân thể huyết nhục cao lớn của Đỗ Minh Uy dần dần tiêu đi mà trở nên gầy gò.

- Ngươi đã sắp chết rồi mà còn mạnh miệng, dưới Thị Hồn phiên của ta ngay cả hồn phách cũng không còn, việc hôm nay còn ai biết được? Mà cho dù Huyết Sát Tông các ngươi phát hiện ra thì làm sao? Thị Hồn Tông chúng ta không sợ Huyết Sát Tông các ngươi!
Trông thấy Đỗ Minh Uy như vậy, Hác Thành Trong không khỏi đắc ý điên cuồng cười lên.

- Mẹ kiếp, ta có chết cũng không tha cho ngươi!
Đỗ Minh Uy lớn tiếng hét lên, thân thể đột nhiên phát ra quang mang màu huyết hồng bắn về phía Hác Thành Trọng, mới đầu huyết hồng quang còn mỏng manh, khi đến trước mặt Hác Thành Trọng thì đã huyết khí đại thịnh!

Vẻ mặt đắc ý của Hác Thành trọng đột nhiên chuyển thành kinh hãi, lập tức bối rối bỏ chạy, chưa được vài bước đã nghe Đỗ Minh Uy tru lên vài tiếng “Huyết Sát Bạo Liệt quyết”, toàn thân giống như thuốc nổ nổ mạnh giữa không trung, mặt quỷ âm hồn trên Thị Hồn phiên dường như cảm giác được nguy hiểm, hô một tiếng đã biến mất trong phiên.

Sau vụ nổ mạnh, Đỗ Minh Uy toàn thân một mẩu xương cũng không còn, mà Hác Thành Trọng bị ảnh hưởng, ngã xuống đất, khóe miệng ứa máu, thở hồng hộc! Miệng hùng hùng hổ hổ:
Mẹ kiếp, Huyết Sát Tông đích thực là một đám điên, rốt cuộc là ai sáng tạo ra loại công pháp này, sắp chết còn muốn kéo người ta theo bồi táng. May mà ta đã sớm nhìn mà chạy nhanh, nếu không thì thật sự là hắn đã đắc thủ rồi!

- Ha ha, trước khi chạy ngươi hãy đem khí lực lưu lại để hưởng khoái lạc đi, nếu không sao có thể thỏa ước hẹn với nô gia!
Một giọng nữ nhân mềm mại vang lên bên tai Đinh Hạo!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK