Theo tiếng chim phát ra, Đinh Hạo phát hiện bầu trời ở bên trái đột nhiên tối sầm lại.
Mới nhìn thì tưởng là một khối hắc vân, lát sau khi hắc vân càng ngày càng gần, tiếng chim hót cũng ngày càng dồn dập, giữa sâm lâm yên lặng này tiếng chim lại càng trở nên chói tai.
Càng đến gần hắc vân càng lớn lên không ngừng, nguyên lai là một kim sắc cự điêu, nhưng kỳ quái là cự điêu có mắt màu đỏ thẫm, giữa đêm den trong sâm lâm giống như hai ngọn quỷ đăng phiêu đãng, nhưng kỳ quái nhất là trên đầu cự điêu có có một cái sừng, hơn nữa còn có bốn đôi móng vuốt, hai cánh mở lớn mười thước có dư, từ trên không trung đáp xuống tựa hồ cả ánh trăng cũng bị che mờ, đây là loài điêu nào đây?
(ND- Ở đây tác giả viết không rõ, nhưng mình nghĩ con quái điêu này có bốn chân gần gần giống với nhân sư.)
Thực rõ ràng, mục tiêu của cự điêu chính là quái mãng vừa nãy, tốc độ bay của cự điêu so với quái mãng hiển nhiên là nhanh hơn rất nhiều, mặc dù lúc mới bắt đầu hai con quái vật cách nhau một khoảng rất xa, nhưng chỉ một lát đã chỉ một lát, khoảng cách giữa chúng đã thu ngắn lại, cự ly càng ngày càng gần. Hai con vật di chuyển càng ngày càng xa Đinh Hạo, không còn thấy rõ nữa, Đinh Hạo không hề do dự, leo xuống, lần theo dấu vết truy đuổi của hai con quái để lại mà đi.
Sau nửa giờ tận lực đuổi theo không hề dừng lại, Đinh Hạo nghe được những tiếng đánh đấm loạn xạ vang lên, những tiếng chim kêu và tiếng rít ti ti vang lên lẫn lộn.
Đinh Hạo giảm cước bộ, lần theo âm thanh cẩn thận tiếp cận, xuất hiện trước mắt hắn là một cự điêu khổng lồ, đang bay liệng ở giữa không trung, mà song giác quái mãng đang không ngừng uốn éo, thủy chung đầu vẫn dõi theo quan sát kỹ cự điêu.
Cự điêu giữa không trung không ngừng chao liệng, như đang tìm thời cơ tốt nhất để công kích. Sau một lần cự điêu đảo ra sau một cây đại thụ lớn chọc trời, bị che mất thị tuyến, Cự Mãng thất thần trong giây lát, kỳ quái dõi theo đường bay của Cự Điêu. Chỉ sau một khắc, Cự Điêu bỗng xuất hiện ngay sau đầu Quái Mãng, Bốn cặp móng kim sắc như thiết câu xé gió từ đại não của quái mãng đánh tới.
Mà lúc này đầu quái mãng vẫn không di chuyển, sanh sanh chịu một kích này, phát ra tiếng kêu giống như là rắn nhưng lại không giống lắm, giống như là trùng như lại không phải, một tiếng thét kỳ quái chói tai, lân phiến sau đầu quái mãng đã bị cào rách vài đường, máu chảy ra đỏ thẫm, hai đôi cánh lớn hướng về cự điêu đập không ngừng, chỉ là nó không thể bay lên dược, không ngừng phát ra những âm thanh rất chói tai.
Cự Điêu cũng không ngừng hót đáp lại, chỉ là quái mãng đã ăn một đòn, càng thêm cẩn thân, cự điêu rốt cuộc không tìm thấy cơ hội nào tốt để ra đòn nữa.
Cự Điêu không ngừng chao liệng trên đầu quái mãng, để quan sát cự điêu quái mãng cũng không ngừng uốn éo thân mình.
Giằng co như vậy một hồi, mãng quái dường như không muốn tiếp tục, nhắm về một hướng chạy nhanh đi, tốc độ so với mới rồi còn nhanh hơn một chút, cự điêu phát ra một tiếng kêu the thé đuổi theo quái mãng. Đinh Hạo cẩn thận đi theo tới.
Lại một lần nữa thấy hai vật đang quần nhau trước cửa một sơn động. Mà quãi mãng liều mạng công kích cự điêu để trốn vào trong, còn cự đieu thì lại không ngừng công kích lại, ngăn cho nó tiến vào.
Sơn động rộng trên dưới hai thước, nên chỉ cần quái mãng vào được trong động thì chắc chắn là sẽ an toàn, bởi vì cự điêu với thân thể khổng lồ của mình không có cách nào theo vào được.
Hai quái thú hình thành thế giằng co, lúc này trong sơn động lại vang lên vài tiếng kêu tương tự như tiếng kêu chói tai của quái mãng, chỉ là âm lượng nhỏ hơn rất nhiều, sau lại có âm thanh ô ô, như là trẻ con khó khi bị người lớn lừa dối giống nhau.
Thế giằng co lại bị phá vỡ, quái mãng đột nhiên điên cuồng xông tới, hoàn toàn không hề cố kỵ cự điêu trên trời, chỉ cấp tốc lao vào động khẩu.
Cự điêu chờ đợi cơ hội này đã lâu, một tiếng chim kêu chói tai vang lên như muốn xé rách màng nhĩ Đinh Hạo, bốn cặp móng vuốt chụp vào sau ót quái mãng, quái mãng hoàn toàn không hề để ý đến sự uy hiếp của cự điêu, tiếp tục xông về cửa động. Khi nó còn cách cửa động khoảng chừng hai trượng thì móng vuốt của cự điêu cũng đã chụp vào sau đầu quái mãng, giống như lần trước bị cự điêu cào qua.
Nhưng lần này cự điêu công kích không như lần trước chỉ cào qua, mà là dùng móng vuốt móc chặc vào lân phiến, xé mạnh làm ót của quái mãng bị xé rách một mảng lớn, máu chảy ra càng nhiều hơn.
Quái mãng vẫn điên cuồng như trước, không ngừng dùng thân thể to cỡ thùng nước của mình đánh về phía cự điêu, vẫn kiên trì nhắm về phía cửa động đi tới, mà lúc này cự điêu đã đem lân phiến của quái mãng xé thành một đường dài hơn mười phân. Lúc này Đinh Hạo phát hiện ở sau ót của quái mãng nơi bị thương, có một tia tử quang lóe lên rồi biến mất. Nhờ đạo tử quang này, Đinh Hạo phát hiện bên trong miệng vết thương quái mãng có một hạt châu cỡ long nhãn.
Lúc này quái mãng như hồi quang phản chiếu, cái đuôi uốn éo đánh mạnh vào người cự điêu, mà cự điêu mà cự điêu cũng bị một đòn nghiêm trọng này khiến cho thiết trảo trượt ra khỏi người quái mãng, thậm chí thân hình như quả núi nhỏ của nó trong thời gian nghiên ngả trong chốc lát, phải cố sức đập cánh mấy lượt mới có thể duy trì thăng bằng.
Mà trong lúc cự điêu ổn định lại thân thể, chuẩn bị tiến công thì quái mãng đã hoàn toàn chui vào trong động.
Cự điêu ở trên không không biết làm gì hơn, lượn vòng vòng ở trên đỉnh sơn động, lúc này bỗng vang ra tiếng một lão giả rống lên giận dữ:
- Nghiệt chướng, ngươi dám…!!!
Đinh Hạo cả kinh, trong động lại có người!
Tiếp đó, từ trong động không ngừng vang lên tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng hét của lão giả lẫn với tiếng kêu chói tai của quái mãng, sau thời gian chừng mấy nhịp hô hấp, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Cự điêu vỗ bánh bay đi, chỉ trong chốc lất đã biến thành một chấm đen rồi biến mất.
Hết thảy mọi thứ lại trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng, nếu không phải trên mặt còn có dấu vết đánh nhau, Đinh Hạo có lẽ cho những việc rồi chỉ là một giấc mơ. Những gì vừa thấy đối với hắn mà nói đều nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, hoàn toàn nằm ngoài những tri thức của hắn.
Mà lúc này Đinh Hạo đối với việc xảy ra trong động rất tò mò, bắt đầu phân vân mình có nên vào xem xét một chút hay không, nhưng cảnh đánh nhau vừa rồi làm cho hắn sợ hãi vô cùng, dù cho là hai con quái quần nhau hay âm thanh cuộc chiến giữa lão giả và quái mãng đều tạo cho hắn cảm giác uy hiếp của tử vong.
Vứt bỏ sợ hãi sang một bên, Đinh Hạo tiến lại gần quan sát, xác định bên trong động hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, nắm chắc liệp đao trong tay, cẩn thận hướng về phía cửa động đi đến.
Khi Đinh Hạo vừa tới gần cửa động, chần chừ một chút, lại dùng tai lắng nghe kỹ một hồi rồi mới tiếp tục đi vao trong. Vừa mới tiến vào động Đinh Hạo cảm thấy trời đất như tối sầm lại, bàn tay giơ lên cũng không thấy rõ năm ngón, lần mò đi được thêm vài chục bước phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng nhu hòa đến từ một hạt châu, dựa vào ánh sáng Đinh Hạo có thể thấy rõ được tình hình trong động.
Trong động không hẹp như bên ngoài, có một không gian rộng vài chục trượng, mãng quái đang nằm ở bên trai, đầu ngửa ra, ở cổ xuất hiện một cái lỗ máu lớn chừng hai thước, nhìn bộ dáng có lẽ đã chết rồi.
Mà bên phải là một lão giả đang ngồi, chỉ là giờ phút này toàn thân lão giả giống như bị một màn hắc vụ bao trùm, không thể thấy rõ hình dáng, bên cạnh lão giả có một con vật, xem hình dáng của nó chính là một mãng quái thu nhỏ, chỉ dài có một thước, toàn thân bị dán đầy các đạo bùa chú, không rõ còn sống hay chết.
Đinh Hạo đi về phía quái mãng, Đinh Hạo thật sự rất tò mò về hạt châu màu tím lỡn cỡ long nhãn nằm ở miệng vết thương của quái mãng. Khi tới gần hắn phát hiện ra đầu quái mãng chỉ lớn gần gấp đôi đầu mình, sau đầu có một về thương bị mở lớn, máu không ngừng tuôn ra.
Đinh Hạo cầm liệp đao mở rộng miệng vết thương ra thêm một chút, lúc này có thể thấy rõ hạt châu màu tím đem, khi vừa mới cầm vào tay thì cảm thấy một mùi hương như mùi thịt yêu dị xông vào mũi, mùi hương này cùng với mùi huyết tinh trong động cực kỳ tương phản. Hạt châu vừa cầm vào trong tay bỗng dường như sinh ra sự tương liên với huyết mạch của Đinh Hạo, thậm chí theo nhịp tim đập lan tỏa ra khắp người. Làm cho Đinh Hạo cảm thấy như hạt châu là một phần thân thể của chính mình, mùi hương yêu dị kia cũng không ngừng hấp dẫn thần kinh khứu giác của Đinh Hạo.
Nên ăn hay không đây? Đinh Hạo suy nghĩ một lúc rồi đưa hạt châu lên miệng, nuốt vào bụng, một lúc sau vẫn không cảm thấy có gì lạ, chỉ là thân thể có chút nóng lên.
Lúc này là mùa hè, đối với việc thân nhiệt có tăng lên đôi chút cũng không thấy có gì lạ. Một lúc lâu sau, Đinh Hạo cảm thấy thân nhiệt tăng nhanh, hệt như đang ở trong một lò lửa, mà lò lửa này vẫn không ngừng gia tăng nhiệt độ. Lúc này, quần áo của Đinh Hạo đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, giống như mới từ dưới sông lên.
Nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu ngừng tăng lên, cơ nhục toàn thân co rút lại, mạch đập mỗi lúc một tăng lên, toàn thân phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Không chịu nổi nữa, Đinh Hạo gào to một tiếng như tiếng của dã thú, các mạch máy khắp người đều giật giật, cảm giác như tùy thời có thể vỡ ra, cả người Đinh Hạo không ngừng lăn lộn trên mặt đầu, tay chân không ngừng đấm vào trong vách động, có lẽ hy vọng như thế có thể làm giảm bớt nhiệt độ trong người hắn. Lúc này Đinh Hạo đã không thể thấy được tình hình lão giả ở bên cạnh có biến hóa.
Hắc vụ xung quanh lão giả dần dần nhạt đi, nhìn kỹ sẽ thấy hắc vụ dần dần thu vào trong người lã giả, diện mạo cũng dần hiện rõ, là một người khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng tóc vẫn đen bóng, không một sợi bạc, cho dù đang ngồi xếp bằng nhưng vẫn tỏa ra khí thế oai hùng dị thường, nước da màu đen làm người ta cảm giác giống như làn khí hắc ám đang lan tỏa ra khắp người, hắc bào trên người không rõ làm từ chất liệu gì, trên cổ có một vòng cổ, hai mắt nhắm chặt không ngừng máy động, bộ dáng có vẻ rất khẩn trương.
Đây là sự đau nhức mà lần đầu Đinh Hạo gặp phải trong những năm gần đây. Nhiệt lượng như một làn sóng không ngừng lan tỏa, thấm sâu vào trong thân thể hắn, kích thích mọi thần kinh của hắn. Đến khi Đinh Hạo cảm giác như sắp chịu không nổi nữa, muốn ngất đi thì nhiệt lượng bỗng dần yếu bớt, sau chừng nửa canh giờ thì hoàn toàn mất hẳn. Bây giờ Đinh Hạo như một con thú sắp chết, da thịt toàn thân nứt toác, tạo thành những lỗ lớn nhỏ. Thở phì phò, Đinh Hạo cảm thấy lực lượng toàn thân đều trôi đi đâu hết, rất mệt mỏi!
Khi hắn thử cố động đậy mấy ngón tay thì cảm thấy lực lượng trong thân thể lại nhanh chóng hồi phục, hồi phục với một tố độ rất nhanh, làm hắn không thể giải thích được, sự đau đớn mới rồi cũng bỗng chốc bay biến.
Sau khi có thể cầm lại liệp đao, Đinh Hạo đứng lên, quan sát lại tình huống xung quanh, vẫn không có biến hóa gì, ngoại trừ hắc vụ quanh người lão giả đã mỏng đi rất nhiều, sắp hoàn toàn phiêu tán, lúc này hắn đã có thể thấy rõ được gương mặt của lão giả.
Không rõ vì sao, Đinh Hạo đối với lão giả sinh ra cảm giác bị uy hiếp, hắn nhìn trang phục trên người lão giả cũng không phải là thiện nhân, Đinh Hạo cũng không phải thiện nhân, hơn nữa đối với trực giác của mình rất tin tưởng. Thấy người này đối với mình sinh ra uy hiếp liền nghĩ đến việc nhân cơ hội hạ sát thủ trước, đây tuyệt đối là cách làm sáng suốt nhất.
Đinh Hạo cảm thấy khi hắc vụ hoàn toàn biến mất chính là thời điểm lão có thể hoạt động, mà bây giờ hắc vụ ngày càng thêm mỏng manh.
Không hề chần chờ, không hề cảnh báo, hai chân Đinh Hạo phát lực, chỉ sau một cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt lão giả, hai tay cầm đao toàn lực chém xuống, mặc dù thể lực còn chưa có khôi phục lại trạng thái tốt nhất nhưng Đinh Hạo dám chắc rằng một đao này bổ xuống thì lão giả nhất định chết tại đương trường.
Đột nhiên lão giả mở mắt, một cặp mắt màu xanh biếc, Đinh Hạo cả kinh, hai tay cũng bởi vậy chậm lại một chút, vừa định tiếp tục chém xuống thì phát hiện cổ tay đã bị một bàn tay đen đủi, to lớn chụp lại, không thể động đậy dù chỉ một chút, xương cốt nơi cổ tay cảm giác như muốn nứt ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK