Hai người vừa mới ra tay đã hình thành thế gọng kìm giáp công, phi thường ăn ý. Cùng lúc với hai người phóng lên cao, tất cả mọi người xung quanh đều lộ thần sắc ngưng trọng.
Huyết Ma Liệt Sơn thì thân là cao thủ đỉnh cấp trong ma đạo, còn hai người Thành Hoàng cũng là thuộc về đẳng cấp cao nhất tại Đoạn Hồn sơn. Trận chiến này bất luận ai thắng ao thua, cũng đều có thể cho mọi người biết được phong phạm của chân chính cao thủ. Nhưng Đinh Hạo vừa nhìn thấy Thành Hoàng cùng với lão giả thấp nhỏ kia có có vẻ rất ăn ý với nhau thì lập tức hiểu rằng cuộc chiến này đối với Huyết Ma Liệt Sơn cực kỳ bất lợi.
Nếu đơn độc đấu với bất cứ một ai trong hai người, Đinh Hạo đương nhiên tin tưởng Liệt Sơn thắng chắc không thể nghi ngờ. Nhưng mặc dù Thành Hoàng so với Liệt Sơn yếu hơn, nhưng khoảng cách cũng không quá lớn, mà nhìn lão giả thấp gầy phát ra khí tức âm nhu kia cũng đủ biết người này nhất định không dễ trêu vào, huống chi công pháp người này tu luyện lại vừa vặn tương phản với cương khí cương mãnh của Thành Hoàng, có thể cùng tương hỗ cho nhau, hai người liên thủ, uy lực ít nhất pải gia tăng gấp đôi. Bởi vậy, Đinh Hạo không thể không vì Liệt Sơn mà lo lắng.
Nhìn ánh mắt của những người trong sân người của Vô Cực Ma tông thì lộ vẻ thận trọng, lo lắng. Người của Luyện Ngục Ma Tông cùng nhân mã các tông phái khác đang xem cuộc chiến ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng, như hai huynh đệ Thành Hùng, Thành Giao trên mặt đều lộ ra vẻ đắc ý, tựa hồ nhận định Thành Hoàng hai người nhất định nắm chắc thắng lợi, còn người của Luyện Ngục Ma Tông và các tông phái khác đều có dáng vẻ đang xem kịch vui.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Đinh Hạo trong lòng điên cuồng tính toán, nhưng quả thật nhất thời không tìm ra được biện pháp gì để ứng phó, mà Huyết Ma Liệt Sơn cùng hai người Thành Hoàng rốt cục cũng đã chạm trán chính diện.
Mắt thấy khí thế điên cuồng từ hai người Thành Hoàng phát ra, Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Sớm biết Thành Hoàng đạo hữu không dám một mình cùng lão phu đánh một trận. Để lão phu xem thử Luyện Ngục Ma tông của ngươi rốt cục có thực lực gì mà xưng hùng ở Đoạn Hồn sơn.
Lời vừa dứt, Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên ngẩng đầu hét to một tiếng, theo tiếng kêu khí thế của Huyết Ma Liệt Sơn hoàn toàn bộc phát, khu vực xung quanh nhất thời bị khí thế ảnh hưởng hình thành một cơn lốc xoáy xoay quanh Liệt Sơn, đem thân ảnh hắn ẩn giấu bên trong.
Lốc xoáy xung quanh Huyết Ma Liệt Sơn không ngừng xoay tròn, sau mỗi vòng xoay thì lốc xoáy màu tro xám lại lẫn thêm chút huyết sắc. Đợi đến khi Thành Hoàng hai ngươi lao đến thì lốc xoáy đã biến thành màu đỏ, mà thân ảnh Huyết Ma Liệt Sơn cũng đã hoàn toàn dung hợp cùng cơn lốc xoáy.
Chỉ thấy Thành Hoàng cùng lão giả thấp lùn liếc mắt với nhau một cái, Thành Hoàng trầm giọng nói:
- Trong những người nổi danh không có kẻ bất tài, Huyết Ma Liệt Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, đích xác có thực lực cuồng ngạo. La Mông huynh không nên khinh địch, đối phó với người này ta và huynh phải xuất ra toàn bộ thực lực, nếu không ai thắng ai thua còn khó nói !
Lão giả thấp gầy tên La Mông trầm trọng gật đầu, nói:
- Thành huynh yên tâm, trận chiến này chẳng những liên quan đến tính mạng ta và huynh, lại còn quan hệ đến cả vận mệnh của Đoạn Hồn sơn sau này, lão phu sao dám không xuất toàn lực !
Nhưng lúc này, bên trong cơn lốc xoáy màu đỏ máu truyền ra tiếng cười cuồng vọng dữ tợn của Huyết Ma Liệt Sơn:
- Hai vị đợi đến khi về tông môn của các vị thì hẵng lôi lôi kéo kéo, muốn đánh thì đánh đi, không cần nói nhảm nhiều như vậy !
Thành Hoàng cười dài một tiếng, nói:
- Liệt huynh đã muốn sớm xuống hoàng tuyền, hai người chúng ta cũng không để Liệt huynh đợi lâu !
Lời vừa dứt, Thành Hoàng quay sang La Mông nháy mắt ra dấu, còn chính mình từ trữ vật giới chỉ trên tay lấy ra một bộ quyền sáo màu đỏ sẫm, còn La Mông kia trên tay cũng xuất hiện một bộ câu tử xanh đen. Hai vật này vừa xuất ra, Đinh Hạo lập tức biết đó là độc môn pháp khí của hai người, nhãn quang Đinh Hạo giờ đã khác xưa, từ xa nhìn lướt qua, Đinh Hạo đã có thể lập tức phán đoán hai vật đó đều tiếp cận với cực phẩm pháp khí, cả Tây đại lục này cũng không vượt quá hai mươi kiện như thế này.
Hai người cùng nhau liếc mắt, thân hình đột nhiên biến đổi, một trái một phải bay về phía cơn lốc xoáy màu máu, được nửa đường hai đạo cương khí thô gần bằng người từ hai người phóng ra, một cuồng mãnh kinh thiên, một nhu nhược như nước, hai đạo cương khí vừa rời tay lập tức tiến lao trước cơn lốc xoáy màu huyết hồng, nơi nào cương khí lướt qua huyết khí đều bị đánh tan.
Nhưng lúc này, đột nhiên từ trong cơn lốc xoáy huyết sắc phóng ra mười đạo U minh quỷ khí màu xanh đen hàn khí sâm sâm, trong nháy mắt đã tự phân ra thành hai phần, mỗi phần năm đạo đánh về phía hai đạo cương khí do hai người Hoàng Thành phát ra.
“Ầm ầm ầm... ” hơn mười tiếng nổ liên tiếp phát ra, cương khí bạo liệt, huyết khí phiêu đãng, xung quanh nhất thời như thiên băng địa liệt, mà theo âm thanh hai người Thành Hoàng hấp tấp thối lui.
Khi âm thanh biến mất, thân ảnh hai người Thành Hoàng rốt cục cũng xuất hiện ở phía sau, Thành Hoàng lui về sau phải mười trượng, mà La Mông kia lại càng không chịu nổi, lui về quá trăm trượng, nhưng vẫn cố dừng lại trước khu vực của Luyện Ngục Ma tông.
Lúc này mọi người rốt cuộc đều biến sắc, vẻ mặt thoải mái của phe Luyện Ngục Ma Tông đã biến mất, thay vào đó là thần sắc thận trọng. Mà người của vài tông phái khác lại lộ ra vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhấp nháy, không biết là nghĩ ra được chủ ý gì mới. Còn người của Vô cực Ma tông thì thở phào ra một hơi.
Tình huống như vậy phát sinh quả thật là nằm ngoài sự tưởng tưởng của mọi người. Huyết Ma Liệt Sơn không ngờ cường mãnh đến vậy, dưới sự giáp công của hai đại cao thủ mà vẫn không rơi xuống hạ phong, dường như còn chiếm được chút tiện nghi.
Nhìn tình thế biến hóa như thế Đinh Hạo trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, mặc dù Đinh Hạo đối với Liệt Sơn vô cùng tin tưởng, nhưng lấy sức một người chống lại một cao thủ đồng cấp, còn thêm một người Hợp thể sơ kỳ, miễn cưỡng trụ được dưới thế công cũng là khó rồi, không ngờ rằng Huyết Ma Liệt Sơn lại có thể chiếm được thượng phong, thực sự là khiến người khác vừa kinh vừa sợ.
Đương trường đột nhiên an tĩnh không một tiếng động, chỉ còn cơn lốc màu huyết hồng nơi mà Huyết Ma Liệt Sơn ẩn mình là vẫn không ngừng chuyển động.
Lúc này mọi người nhìn cơn lốc màu huyết hồng của Huyết Ma Liệt Sơn đều lộ vẻ sợ hãi, mà khi nhìn về phía hai người Thành Hoàng lại mang chút khinh thường.
Thấy ánh mắt mọi người, Thành Hoàng vẻ mặt không đổi, ổn định thân hình lại rồi quay sang La Mông liếc mắt đầy ẩn ý, sau đó cười dài nói:
- Thần công của Liệt huynh quả nhiên thần kỳ, làm cho tại hạ bội phục vạn phần. Bất quá, Liệt huynh nghĩ có thể làm khó được tại hạ thật sao ?
Chỉ nghe tiếng Huyết Ma Liệt Sơn từ trong cơn lốc màu đỏ ha ha cười lạnh, hung hăng nói:
- Sự thật như thế nào, Thành Hoàng đạo hữu có thể thử lại lần nữa, xem rốt cục là Liệt Sơn ta nằm xuống tại Đoạn Hồn sơn hay hai người Thành Hoàng đạo hữu táng mạng !
- Đã như vậy, để bản nhân lãnh giáo lại thủ đoạn của Liệt huynh !
Thành hoàng hừ lạnh một tiếng nói.
Lời vừa dứt, một đạo cương khí từ tay Thành Hoàng phát ra, La Mông kia cũng không chịu rơi lại phía sau, xuất ra một đạo kình khí âm nhu.
Tình huống này tựa hồ tương tự như lúc nãy, nhưng bất đồng duy nhất là cương khí của Thành Hoàng lúc này trên trụ cột cương mãnh vừa rồi còn có thêm hoả viêm bạo động, mà âm nhu cương khí của La Mông thì lại sâm hàn vô biên.
Đồng dạng công kích, U minh quỷ khí cũng đồng dạng ngăn cản, âm thanh “ầm ầm” cũng lại vang lên.
Bất đồng là âm thanh qua đi, Cơn lốc xoáy huyết sắc đã biến mất, mà thân hình hùng vĩ của Huyết Ma Liệt Sơn lại xuất hiện, sau đó nhanh chóng thối lui, khi vượt quá mười trượng mới dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân kịch liệt thở hổn hển !
Thành Hoàng cùng La Mông hai người cũng phải lui về sau mấy trượng, nhưng so với tình trạng chật vật của Huyết Ma Liệt Sơn thì rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Tình thế đột biến khiến mọi người ứng phó không kịp, Thành Hoàng đắc ý nhìn quanh toàn trường nói:
- Liệt huynh tại kích đầu tiên thật là mạnh mẽ, khiến cho hai người chúng ta mệt mỏi không ít a, còn tưởng Liệt huynh thật sự vô địch thiên hạ chứ. Nếu một kích vừa rồi còn không thể đem cơn lốc xoáy huyết sắc của Liệt huynh đánh tan, ta cũng chỉ có thể cam bái hạ phong thôi !
Qua một hồi tức giận, Huyết Ma Liệt Sơn lạnh lùng cười, nói:
- Thành đạo hữu lấy hai đánh một mới chiếm được chút thượng phong, chẳng lẽ thực sự tưởng đó là công alo của một mình mình sao ? Lời vô sỉ như thế còn có thể nói ra thản nhiên như vậy, phong độ của Thành huynh quả là khiến cho Liệt Sơn ta bội phục vạn phần !
Thành Hoàng vốn đang cười ha ha nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, nụ cười đột nhiên cứng lại, lắc lắc đầu, rồi lại bật cười nói:
- Liệt huynh đã cho rằng như thế, tại hạ cũng không thể nói gì hơn, hi vọng Liệt huynh còn có thể bảo trì phong phạm khí độ hiện tại.
Lời vừa buông, Thành Hoàng không nói không rằng, lại mang theo sát khí trùng thiên hướng về phía Huyết Ma Liệt Sơn đánh xuống, mà La Mông nãy giờ trầm mặc đương nhiên cũng theo sát.
Mắt thấy hai người khí thế thao thiên, khuôn mặt Huyết Ma Liệt Sơn vốn lạnh lùng cuồng vọng rốt cục cũng biến đổi !
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK