• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tụ bảo tông hội đã chấm dứt, mọi người đối với Câu Khúc sơn cũng không còn lưu luyến gì nữa, Đinh Hạo cùng với mấy người Luyện ngục Ma tông sau khi rời khỏi đại sảnh cũng không trở về biệt viện nữa mà trực tiếp tụ họp với mấy người của Thiên sát Ma cung và Kiếm Ma Tông một chỗ, đi theo xa xa phía sau lão giả tướng mạo như chuột kia.

- Người này gọi là Hồng Càn Sinh, là ma đạo tán tu, tu vi chỉ là xuất khiếu trung kỳ, không biết ai định ra tay giết người này đây!

Thạch Ngọc Sương chậm rãi nói.

- Đương nhiên sẽ là do Hận Thiên Hận Địa Nhị lão của Thiên sát ma cung rồi. Lần đoạt bảo này Thiên sát ma cung chí tại tất đắc*, mấy người bọn ta chỉ cần hò hét trợ úy là được rồi!

Niếp Thiên cười hắc hắc nói.

Hận Thiên Hận Địa hai người nghe mấy lời trào lộng đó cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.

Lúc này vẫn chưa rời khỏi Câu Khúc sơn, các tông phái vẫn rất ăn ý chưa ra tay cướp đoạt. Đinh Hạo mặc dù không trông thấy tung tích của những người trong đạo tông , nhưng lại có thể cảm nhận được có vài cỗ khí tức cường đại ẩn nặc ở xung quanh, liền biết rằng những người trong đạo tông khẳng định đang ở gần đây, chỉ là đợi người khác ra tay trước mà thôi.

Hồng Càn Sinh không biết là có cảm giác được nguy hiểm hay không, mặc dù đi đường vẫn không mau không chậm, nhưng từ thần sắc có thể nhìn ra được nội tâm của hắn đang rất bối rối.

Một lát sau rốt cuộc đã rời khỏi Câu Khúc sơn, Đinh Hạo biết rằng tính mạng của người này đã đến phút cuối rồi.

- Ha ha! Hồng Càn Sinh! Hôm nay ngươi có thể được chết trong tay của lão phu, cũng xem như là vinh hạnh của ngươi rồi!

Cùng với tiếng cười quái dị, Hận Địa đã không nhẫn nại được nữa bay đến, đầu tóc rối bời bay loạn trong không trung, sát khí khổng lồ đã bao phủ lấy Hồng Càn Sinh.

- Hận Địa trưởng lão, vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ Hồng Càn Sinh tôi đã đắc tội gì với Thiên sát ma cung sao!
Hồng Càn sinh vẻ mặt hoảng sợ, ngự lên phi kiếm định thoát đi.

- Kha kha! Lão phu muốm giết người cần gì phải có lý do. Ai bảo ngươi có được thứ mà đáng ra không nên có, ngươi đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!

Hận Địa tu vi so với Hồng Càn Sinh cao hơn đến hai bậc, há có thể để cho hắn đào thoát. Theo sau tiếng cười nanh ác, một quái trảo màu đen đã chộp tới thiên linh cái của Hồng Càn Sinh. Quái trảo đen sẫm như ẩn như hiên giữa không trung, ẩn ước phát ra tơ tơ hắc khí, như một đám quái xà cùng lúc rời hang trong khoảnh khắc đã đến đỉnh đầu lão giả kia.

Ngay khi Hận Địa kêu lên một tiếng kỳ quái, Hồng Càn sinh đã có chuẩn bị sẵn, biết rằng không có hy vọng chạy trốn liền sớm đã nảy ra ý định. Khi quái trảo của Hận Địa đã đến đỉnh đầu, hai tay nắm thành quyền hướng về phía quái trảo của Hận Địa kích tới.

“Bùng!” một tiếng, chỉ thấy Hồng Càn Sinh hét thảm một tiếng, thân thể bay về phía sau mấy trượng, hai tay huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được cả xương cốt bên trong!

- Kha kha! Bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức!

Hừ lên một tiếng, Hận Địa lại tiến đến.

Hồng Càn Sinh lúc này cơ hồ đã mất đi năng lực phản kháng, sau khi ngã xuống đất liền lăn đi một vòng rồi điên cuống chạy trốn. Nhưng thực lực lại kém hơn quá nhiều, còn chưa chạy được mấy bước đã bị Hận Địa đuổi kịp, lại một trảo kích tới hậu tâm, sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng xương gẫy răng rắc, sau đó Hồng Càn Sinh đã không còn nhìn ra hình người nữa.

Hận thiên dùng quái trảo lục lọi trên thân người này một lúc rồi đột nhiên biến sắc, nói: “ Bảo giáp không có trên thân thể người này! “

Tất cả mọi người đều cả kinh đang định xông tới truy vấn thì đột nhiên một tiếng hét to vang lên:

- Để bảo giáp lại, bọn ta sẽ không so đo với các vị. Kiếm quyết vốn là thuộc về đạo môn chúng ta, hi vọng Hận Địa trưởng lão có thể nể mặt lão phu được chứ ?

Thanh âm vừa dứt, người của các tông phái đào môn đều đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

- Mặc kệ các vị có tin tưởng hay không, nhưng bảo giáp căn bản là không nằm trên người của kẻ này. Bọn tại hạ còn cần phải truy tìm chỗ khác, xin thứ cho không bồi tiếp được!

Hận Địa lạnh lùng nói xong rồi quay trờ lại chỗ mấy người Ma tông. Lại thấy mấy người của Luyện ngục Ma tông và Kiếm Ma cung trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc nhìn mình, tựa hồ như là không tin vào lời mình nói vậy.

- Hận Địa trưởng lão chẳng lẽ muốn không để ý đến hiệp nghị giữa chúng ta, muốn tư thôn hay sao ?

Một phụ nhân của Kiếm Ma cung tức giận nói.

- Trương đại tỷ nói vậy là có ý gì ? Hận Địa ta thân phận như thế nào, chẳng lẽ lại đi lừa gạt ngươi hay sao ? Bọn ta trước mắt tốt nhất là nên đánh giá lại xem kiếm quyết ở chỗ nào mới là quan trọng, không thể tự mình làm loạn trận doanh phe mình!

Hận Địa cũng tức giận nói.

- Hận Địa trưởng lão đã không chịu nhường cho, bị bức đến bất đắc dĩ bọn tại hạ cũng chỉ còn cách ra tay tự mình tìm thử xem!

Lão giả cao gây của Thanh Vân tông kia nói, thanh âm còn chưa dứt thì một đạo kiếm mang đã trống rỗng xuất hiện, chính khí hạo hạo đãng đãng cùng với kiếm khí theo kiếm mang hoành không bổ đến.

Thấy có giải thích cũng vô dụng, Hận Địa cũng không nói thêm nữa, quái trảo xuất ra một chiêu, một thanh trường mâu màu đen sẫm ẩn chứa hắc khí vô biên nghênh đón kiếm mang đang bay đến, trường mâu vừa xuất, tựa hồ như thiên địa cũng biến sắc, hắc khí bao phủ cả khu vực mấy trượng xung quanh.
“Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm mang cùng trường mâu màu đen va chạm vào nhau, lão giả của Thanh Vân tông kia không di chuyển chút nào, mà Hận Địa lại lùi về phía sau nửa bước, rõ ràng là đã phải chịu thiệt.

- Tốt, tốt lắm, Lý Trường Sinh ngươi dám ra tay trước đói phó với đệ đệ của ta, đừng trách lão phu không giữ quy củ!

Hận Thiên thấy Hận Địa chịu thiệt như vậy liền lạnh giọng nói.

Thanh trường mâu màu đen của Hận Địa còn chưa hạ xuống đã thấy một thanh trường mâu khác tương tự trống rỗng xuất hiện phía dưới cái trước năm xích, rồi chỉ hơi ngưng lại một chút, hai thanh trường mâu lại cùng đâm về phía kiếm mang. Chỉ thấy Lý Trường Sinh sắc mặt hơi biến, tay phải làm thành một cái thủ ấn cổ quái, kiếm mang đột nhiên đại thịnh bổ về phía hai thanh trường mâu. Một tiếng nổ còn lớn hơn trước lại vang lên, nhưng tình huống thì lại có thay đổi, Hận Thiên Hận Địa lúc này ngược lại không di động, mà Lý Trường Sinh thì lại lui lại phía sau một bước lớn.

Mặc dù Hận Thiên Hận Địa mỗi người tu vi so với Lý Trường Sinh đều yếu hơn một chút, nhưng kém hơn cũng không nhiều, hai người liên thủ lại tình thế lập tức đảo ngược, lại khiến cho Lý Trường Sinh đánh không lại.

- Người cuả Ma tông đã không muốn trả lại kiếm quyết, chúng ta cũng chỉ còn cách ra tay tự lấy về thôi !

Một lão giả mặt vàng như nghệ của Xích Thành Tông khẽ quát.

- Tôn lão nói đứng, đối với bọn người trong Ma tông không cần phải nhiều lời. Tốt nhất là cứ xuất thủ phân đúng sai !

Lời này là do Hạ Tri Chương của La Phù tông nói ra.

Đại chiến nhất xúc tức phát. Nhưng đúng lúc này, Đinh Hạo tâm thần vừa động, cảm giác thấy Khóa anh hoàn trong người có động tĩnh, lại liên tưởng đến những lời nói của tên Âm Phong chân nhân kia ở cửa động, mơ hồ biết được cái đó cùng với việc này có quan hệ. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì Hạ Tri Chương đã bay đến chỗ Niếp Thiên, sát ý ngập trời bao vây cả Đinh Hạo vào bên trong.

- Niếp Thiên, hôm nay lão phu sẽ trả lại ngươi mối nhục hôm nào !

Hạ Tri Chương tay cầm phi kiếm, như thiên thần hàng thế đến trước mặt Niếp Thiên, thanh phi kiếm vừa động, kiếm khí như hồng thủy đã từ chính diện ập đến.

Niếp Thiên không có chút bối rối nào, cười dài một câu nói:

- Việc ngày hôm đó, sai cũng không phải ở ta. Hạ lão không chịu đổi ý, vẫn như cũ chấp mê bất ngộ, thật không hiểu tâm cảnh của ngươi như vậy làm sao có thể đột phá được lên hợp thể kỳ. Bất quá nếu ngươi cho rằng hôm nay có thể thắng được ta, thật sự là chuyện cười !

Chỉ thấy Niếp Thiên hơi nâng tay lên, không khí đang lưu động đột nhiên tụ lại, tạo thành một viên cầu không ngừng xoáy tròn, viên cầu theo mỗi vòng xoay lại hấp thu thêm khí lưu ở xung quanh, trong nháy mắt viên cầu đã lớn như cái bàn đá, rít gào bay về phía Hạ Tri Chương. “Bùng !” một tiếng viên cầu đã bị kiếm khí của Hạ Tri Chương cắt nát vụn ra, nhưng xu thế xông đến của Hạ Chi Trương cũng đã bị viên cầu mạnh mẽ dừng lại.

Bên này vừa mới dừng, phụ nhân của Kiếm Ma cung kia đã cùng với lão giả họ Tôn của Xích Thành tông dây dưa cùng một chỗ, phụ nhân rõ ràng không phải là đối thủ của lão giả họ Tôn của Xích Thành tông, chỉ một lúc đã chỉ còn lại sức ngăn cản, không hề có chút cơ hội hoàn thủ. Nhưng phụ nhân phòng thủ lại kiên ổn dị thường, lão giả họ Tôn mặc dù chiếm hết thượng phong, nhưng lại vẫn như trước không thể công phá nổi phòng tuyến của phụ nhân đó, bị giữ thế giằng co.

Mà Lý trường Sinh và Hận Thiên Hận Địa ba người đánh nhau cũng vô cùng hoa lệ, Lý Trường Sinh không biết từ khi nào trong tay đã có thêm một tấm thuẫn màu đỏ tím, mỗi khi Hận Thiên Hận địa sắp sửa đánh tới người của lão, tấm thuẫn màu đỏ tím này liền quay tròn chắc ở trước mặt, Lý Trường Sinh dựa vào nó cũng có thể liều mạng không phân cao thấp với Hận Thiên Hận Địa nhị lão, kiếm mang, hắc khí lại thêm vào tấm thuẫn màu đỏ tím khiến cho cuộc đấu giữa ba người có một sắc thái huyền ảo, nhưng Đinh hạo biết rằng cuộc đấu giữa ba người này đã đến lúc hung hiểm nhất.

Mà Hạ Tri Chương sau khi bị viên cầu của Niếp thiên ngăn lại lại thét dài thêm một tiếng, phóng lên cao tức giận nói :” Niếp Thiên lão nhi, ngươi cho rằng thủ đoạn như vậy có thể làm khó được lão phu sao, hôm nay ta phải phân cao thấp với ngươi !”

Vẻ mặt tuấn tú mà yêu dị của Niếp Thiên hơi đổi, nói :

- Đúng là không biết tốt xấu! Đã như vậy, niếp Thiên phụng bồi tới cùng, để ta thử xem xem hơn mười năm nay ngươi có tiến bộ gì !

Thân ảnh của Niếp Thiên đột nhiên biến mất trong không trung, đến khi trông thấy lại thì Niếp Thiên đã tới chỗ cách Hạ Tri Chương có năm trượng, nắm trong tay một thanh trường đao cổ phác màu xanh đậm, trường đao lóe lên lam quang, chém về phía phi kiếm trong tay Hạ Tri Chương, đúng lúc đao kiếm chạm vào nhau, trường đao lam quang đại thịnh phát ra vầng sáng chói mắt. Nhưng đúng lúc này, cả Niếp Thiên lẫn thanh trường đao quỷ dị tiêu thất trong không trung, rồi lại lập tức xuất hiện ở phía sau Hạ Tri Chương hai trượng. Hạ Tri Chương tựa hồ như đã sớm biết thủ đoạn của Niếp Thiên, vẻ mặt không hề bối rối, trường kiếm xoay ngước đánh ra, đưa lưng về phía niếp thiên mà ngăn lại một chiêu này. “Keng !” một tiếng, đao kiếm chạm vào nhau, Niếp thiên ở giữa không trung thong dong lùi lại phía sau, mà Hạ Tri chương lại phát ra một tiếng kêu đao đớn.

Đúng lúc này, Đinh Hạo đột nhiên cảm thấy Khóa Anh hoàn trong người vang “anh” lên một tiếng, vẻ mặt hơi đổi quay về phía Phùng Tinh Nhiên nói :

- Phùng tiểu thư nếu như có ý với kiếm quyết, lập tức ngăn Niếp Thiên đang đánh nhau lại, đi theo ta !
S
ự tín nhiệm của Phùng Tinh Nhiên đối với Đinh hạo tựa hồ đã đến cảnh giới mù quáng, căn bản không thèm hỏi nguyên nhân đã quay về phía Niếp thiên nói :

- Yêu quái thúc thúc, không cần đánh nữa, trở xuống ta có lời muốn nói !

- Hắc hắc, đã như vậy ta tha cho ngươi một lần. Thấy ngươi mấy năm nay tu luyện cũng chẳng tiến bộ mấy phải không ?

Niếp thiên quay về phía Hạ Tri Chương cười nhạo nói. Âm thanh vừa dứt đã thấy thân ảnh niếp thiên xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên đem những lời Đinh hạo vừa mới nói báo lại cho hắn. Niếp thiên nghi hoặc liếc nhìn Đinh Hạo một cái, thấy Đinh hạo hơi gật gật đầu, Niếp Thiên cười dài một tiếng nói :

- Các vị, việc hôm nay Niếp Thiên không tham dự nữa, lập tức rời khỏi trường tranh đoạt này, Hận thiên Hận địa nhị lão đã lấy được kiếm quyết rồi, bọn ta cũng xin cáo từ thôi !”

Nói xong liền dẫn người của Luyện ngục Ma tông bay lên không rời đi !

- Hay cho Niếp thiên ngươi, cũng dám bôi nhọ bọn ta. Bọn ta lấy được kiếm quyết khi nào !

- Niếp thiên lão tặc, chẳng lẽ là sợ lão phu hay sao! Thế nào lại không đánh mà chạy !

Tiếng mắng của mấy người từ xa xa vọng đến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK