Dịch giả: rolland
Hai ngày cuối cùng, Lý Phù Trần cũng đem chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc tu luyện đến cảnh giới Tiểu Thành.
Hồng Ngọc Chi Xúc cảnh giới Tiểu Thành, lực hút rất mạnh, cách nửa thước, cũng có thể hút tới thiết kiếm năng vài cân. Trên thực tế, lấy tu vi của Lý Phù Trần hiện tại là Luyện Khí cảnh, không cách nào hấp dẫn vật thể, nếu như trực tiếp tiếp xúc, lực hút còn mạnh hơn mấy chục lần.
- Thiếu gia, cẩn thận rồi.
Trong viện, gia đinh nhà Lý Phù Trần, Lý Đại Toàn, là một tên Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng chém ra một kiếm tới Lý Phù Trần.
Tốc độ của kiếm cực nhanh, giống như sấm sét, lại giống như cơn lốc, Võ giả Luyện Khí cảnh lục trọng bình thường, dưới tình huống không kịp đề phòng, nhất định sẽ bị một kiếm này đánh chết, căn bản là không phản ứng kịp.
Lý Phù Trần cười nhạt, rút Tinh Cương Kiếm bên hông ra khỏi vỏ, chém một kiếm vào hư không.
"Đinh" một tiếng!
Kiếm của hai người đan cùng một chỗ.
Lý Đại Toàn muốn vận khí đẩy ra kiếm của Lý Phù Trần, nhưng hắn phát hiện, kiếm của hắn đã không bị hắn khống chế nữa, cùng kiếm của Lý Phù Trần dính lại một chỗ.
- Chuyện gì xảy ra?
Lý Đại Toàn hoảng hốt.
- Ngươi thua.
Lý Phù Trần để kiếm ngay cổ họng của Lý Đại Toàn.
Lý Đại Toàn nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Thiếu gia, ngươi luyện thành Hồng Ngọc Kiếm Pháp sao?
Theo như hắn biết, Lý gia chỉ có Hồng Ngọc Kiếm Pháp là có thể hút kiếm của đối phương.
- Còn không tính là luyện thành, chỉ luyện chiêu thứ nhất tới cảnh giới Tiểu Thành mà thôi.
Lý Phù Trần nói.
- Chiêu thứ nhất đến cảnh giới Tiểu Thành?
Lý Đại Toàn mở to mắt, không nói gì, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, thì không có cách nào lĩnh hội được tinh nghĩa của Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp sao? Cảnh giới Tiểu Thành Cảnh Giới liên quan đến tinh nghĩa của Kiếm pháp.
Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp cảnh giới Tiểu Thành không thua uy lực của Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp Đại Thành, nhưng kỹ xảo lại vượt qua, mà cảnh giới Luyện Khí cảnh, kỹ xảo còn quan trọng hơn uy lực.
- Nhớ phải giữ bí mật.
Lý Phù Trần nhắc nhở.
- Ta biết, thiếu gia.
Trên mặt của Lý Đại Toàn hiện lên hưng phấn, người khác không nhìn thiếu gia, không nghĩ tới thiếu gia còn giữ một đòn sát thủ như thế, ngày kia thiếu gia trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, hắn là gia đinh của thiếu gia, địa vị sau này ở Lý gia cũng sẽ tăng lên không ít.
Hắn nào biết rằng, Lý Phù Trần tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cũng không phải vì thiên tài chiến, thời gian tới có rất nhiều điều không xác định, không ngừng cường đại, là chuyện nên làm của một Võ giả. Hắn tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, thuần túy là để cường đại chính mình.
...
- Trần trưởng lão, hoan nghênh ngươi đến Vân Vụ Thành.
Đại môn của phủ Thành chủ, Thành chủ Vân Vụ Thành, Thân Đồ Kiếm Hà nhiệt tình nghênh đón một lão giả mặc lam bào.
- Thân Đồ Thành chủ khách khí.
Lão giả mặc lam bào chừng sáu mươi tuổi, trên làm bào phía sau thêu một thanh tiểu kiếm màu trắng.
Nếu có người biết trang phục của tông môn ở đây, sẽ nhận ra, trang phục của lão giả lam bào, chỉ có trưởng lão Ngoại Tông của Thương Lan Tông mới có tư cách mặc. Mà trưởng lãi Ngoại Tông của Thương Lan Tông, không ngoại lệ, đều là Võ giả Địa Sát cảnh, địa vị tương đương với các Thành chủ lớn của Thương Lan Vực. Trong thời kì đặc thù, địa vị còn cao hơn Thành chủ, giống như thời kỳ thiên tài chiến như thế này.
- Trần trưởng lão, mời đi bên này.
Thân Đồ Kiếm Hà dẫn lão giả mặc lam bào vào phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, Thân Đồ Kiếm Hà ngồi đối diện với lão giả mặc lam bào.
Lão giả mặc lam bào tên là Trần Tông Minh, hắn uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Vân Vụ Thành của các ngươi rất tốt, lại sinh ra một tên căn cốt tứ tinh, năm nay đặc biệt tuyển tổng cộng năm thiên tài, ngoài bốn thiên tài đều là từ thành thị lớn, chỉ có Vân Vụ Thành là thành thị nhỏ.
Thân Đồ Kiếm Hà gật đầu, nói:
- Quan Tuyết nha đầu thật không tệ, nhưng đáng tiếc, Thân Đồ gia ta không ra thiên tài như vậy.
Đối với Quan gia có thể sinh ra thiên tài như vậy, Thân Đồ Kiếm Hà rất ao ước.
Trần Tông Minh thâm ý nói:
- Nàng cũng không phải căn cốt tứ tinh đơn giản như vậy, Thân Đồ Thành chủ, nếu như ta là ngươi, hiện tại sẽ đặt quan hệ tốt với Quan gia, để tránh khỏi bỏ lỡ thời cơ.
- Hả? Trần trưởng lão nói thế có ý gì?
Thân Đồ Kiếm Hà kinh ngạc nói.
Trần Tông Minh chậm rãi nói:
- Quan Tuyết này cũng không chỉ là căn cốt tứ tinh, trong căn cốt của nàng, còn ẩn chứa lực lượng siêu phàm, đủ để so với căn cốt ngũ tinh, thiên phú như thế, ở Thương Lan Tông cũng có thể xếp vào trước hai mươi.
- Căn cốt tứ tinh siêu phàm?
Thân Đồ Kiếm Hà trợn mắt.
Căn cốt có hai loại là phổ thông và siêu phàm, căn cốt phổ thông không có gì để nói, căn cốt siêu phàm ẩn chứa lực lượng siêu phàm, giống như căn cốt Thái Dương trong truyền thuyết là căn cốt siêu phàm, còn có căn cốt Lôi Đình, căn cốt Hoả Diễm, căn cốt Hàn Băng vân vân.
Căn cốt siêu phàm tu luyện công pháp tương ứng, tu luyện sẽ làm ít công to, hơn nữa uy lực vô cùng lớn, giống như căn cốt Thái Dương tu luyện công pháp dương cương, sẽ có uy lực giống như mặt trời bộc phát ánh sáng vậy, căn cốt Lôi Đình tu luyện công pháp hệ lôi, có lực phá hoại rất lớn, căn cốt Hoả Diễm tu luyện công pháp hệ hoả, sẽ nóng cháy diệt vạn vật.
Nói không khoa trương, là không cần bao nhiêu năm, Quan Tuyết có căn cốt tứ tinh siêu phàm, sẽ vượt qua hắn, đến lúc đó, hắn sẽ ngưỡng vọng đối phương, uy nghiêm của Thành chủ, không đáng nhắc tới.
- Quan gia đúng là chín đời tích phúc a.
Thân Đồ Kiếm Hà không phải là ao ước nữa, mà là ghen tỵ, nếu như Thân Đồ gia của hắn cũng có một vị căn cốt tứ tinh siêu phàm, đủ để bảo vệ trăm năm vinh quang của Thân Đồ gia.
Trần Tông Minh cười nói:
- Có một số thứ muốn cầu cũng cầu không được, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, phong thuỷ luân chuyển, ai cũng không biết, ai sẽ là nhân vật của tương lai.
Hơn mười tuổi trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, nháy mắt hơn mấy chục năm, Trần Tông Minh thấy được quá nhiều thiên tài quật khởi, cũng thấy được quá nhiều thiên tài ngã xuống, nhưng cho dù thế nào, căn cốt siêu phàm cũng rất hiếm thấy, loại thiên tài có căn cốt như thế này, nếu không ngã xuống, sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng.
- May mà quan hệ giữa ta và Quan gia cũng tạm được, điểm ấy Trần trưởng lão không cần lo lắng.
Thân Đồ Kiếm Hà cảm thấy may mắn cười, nắm đó hắn thân cận Quan gia, gây bất hòa với Lý gia, bây giờ nghĩ lại, đúng là nước cờ tốt, xem ra cuộc sống trong tương lai, phải động Lý gia một cái, nếu đem một nửa sản nghiệp của Lý gia phân cho Quan gia, hẳn là Quan gia sẽ nhớ kỹ hắn.
Đêm tối đến, Vân Vụ Thành rơi vào bóng tối.
Thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đầu nóng bỏng, ngày mai, chính là này bắt đầu thiên tài chiến, cũng là lúc quyết định vận mệnh của cá nhân hay một gia tộc, là nhất phi trùng thiên, hay ảm đạm rời sân, ngày mai sẽ thấy.
Lý gia.
Lý Phù Trần ngửa đầu nhìn tinh không.
Bầu trời đầy sao, chói sáng chưa từng có, giống như tất cả ngôi sao đều sáng lên.
- Ta rốt cuộc thuộc về ngôi sao nào?
Lý Phù Trần vươn tay, ánh mắt trầm lắng
- Có thể, không có ngôi sao nào thuộc về ta, bởi vì chúng không thể đại biểu ta, ta sẽ siêu việt chúng.
Trong ánh mắt của Lý Phù Trần, mơ hồ bắn ra kim quang, kim quang uy nghiêm làm tinh không như ảm đạm xuống, tất cả trời đất, như lấy hắn làm trung tâm, lấy hắn làm chúa tể. Lúc này, tư duy của Lý Phù Trần nhảy qua cực hạn trí tưởng tượng của bản thân, mang theo một tia siêu nhiên.
Cùng lúc đó, trong đầu của Lý Phù Trần, Linh hồn màu xanh nhạt được Kim Sắc Tiểu Phù thoải mái, đã có một nửa chuyển thành màu xanh, lúc này Kim Sắc Tiểu Phù chợt lóe một cái, chói mắt không gì sánh được.