Mục lục
[Dịch] Vĩnh Hằng Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nghe nói không, Quan gia Quan Tuyết muốn giải trừ hôn ước với Lý Phù Trần.

- Thật đáng tiếc, thiên phú không có không nói, ngay cả vị hôn thê cũng mất, đả kích lớn nhất trên thiên hạ cũng đến như thế a.

- Hừ, hắn mất mặt thì mất mặt một mình hắn là được rồi, còn liên lụy tới Lý gia mất mặt theo.

- Đừng nói nữa, hắn tới kìa.

Bên cạnh con đường nhỏ, tiếng nghị luận hơi ngừng lại.

Vẻ mặt của Lý Phù Trần không thay đổi đi qua những người kia.

Quan Tuyết giải trừ hôn ước với hắn, hắn một chút cũng không có kinh ngạc, từ sau khi đối phương bày ra thiên phú kinh người, cũng đã chậm rãi thay đổi, tuy rằng bề ngoài vẫn biểu hiện ôn hòa lễ phép như cũ, nhưng kiêu ngạo từ trong xương tuỷ, không cách nào che giấu được, đây là một loại kiêu ngạo của thiên tài, người tài năng tầm thường ở trong mắt nàng cũng không khác với người bình thường là mấy, cho nên hiện tại hắn chỉ có một chút chua xót nhàn nhạt mà thôi.

Chân chính làm Lý Phù Trần không chịu nổi, chính là Quan gia qua sông đoạn cầu.

Trước kia Quan gia mới tới Vân Vụ Thành, bị các gia tộc khác chèn ép, không có Lý gia ủng hộ, Quan gia căn bản không cách nào đặt chân tại Vân Vụ Thành, chính vì thế, Lý gia còn đắc tội với một trong bốn đại gia tộc của Vân Vụ Thành là Dương gia.

- Đây là nhân tình ấm lạnh sao?

Lý Phù Trần lẩm bẩm nói.

Giống như ngày thường, Lý Phù Trần đi tới ngọn núi phía sau Lý gia.

Hắn thích đứng ở chỗ cao, có thể là vì trong nội tâm hắn đã nghĩ muốn trở thành một cường giả, bao quát chúng sinh.

Khí trời hôm nay có chút kỳ dị, bầu trời thay đổi bất ngờ, mây như thuỷ triều, lộ ra một tia kim sắc.

"Nếu một ngày kia, ta có thể một quyền đánh tan đám mây này, coi như chết cũng không tiếc."

Lý Phù Trần bắt chước một quyền đánh lên trời, ảo tưởng quyền kình có thể xỏ xuyên qua tầng mây kim sắc này, đánh thẳng vào tinh không.

Nhếch miệng cười, Lý Phù Trần đang định xuống núi.

Bỗng nhiên, hắn giật mình.

Trong tầm mắt của hắn, tầng mây kim sắc bị phá vỡ một cái động lớn, một đạo lưu quang kim sắc bay ra, bắn tới hắn, tốc độ cực nhanh, thời gian giống như dừng lại, trong trời đất, vắng vẻ không một tiếng động.

Lý Phù Trần muốn chạy trốn, nhưng thân thể căn bản là không nhúc nhích được.

Kim quang chói mắt, Lý Phù Trần nhịn không được nhắm hai mắt lại, sau một khắc, mi tâm của hắn nóng lên, ngất đi.

Trong giấc mơ của Lý Phù Trần, hắn rong ruổi vạn giới, không đâu địch nổi, múa ra một kiếm, kiếm quang soi sáng chín tầng trời, đánh ra một quyền, quyền kình xuyên qua vực sâu, thông đến cửu u.

"Thật là một giấc mơ đẹp!"

Vùng xung quanh lông mày nhíu chặt dãn ra, trên mặt của Lý Phù Trần lộ ra khí phách.

Chờ Lý Phù Trần tỉnh lại, thì sắc trời còn không tối.

"Chuyện gì xảy ra?"

Vẻ mặt Lý Phù Trần nghi hoặc, hắn sờ sờ cái trán, tinh thần theo bản năng bay vào trong đầu.

Ầm.

Đầu óc chấn động kịch liệt, một hình ảnh chưa từng có từ trước tới giờ xuất hiện trong đầu hắn, nơi này là một mảnh hỗn độn, trong trung tâm của hỗn độn, có một đoàn sương mù màu xám tro, ở trong sương mù, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một Kim Sắc Tiểu Phù, Kim Sắc Tiểu Phù tồn tại, làm tinh thần của hắn tốt chưa từng có từ trước đến nay, sương mù màu xám tro cũng ngưng tụ lại không ít, từ từ hình thành một quang cầu màu xám tro.

"Nơi này là trong đầu của ta, lẽ nào cái sương mù màu xám tro này là Linh hồn của ta? Vậy cái Kim Sắc Tiểu Phù này là cái gì?"

Trong lòng Lý Phù Trần hoang mang, một màn quỷ dị như vậy, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của hắn.

Đem tầm mắt dời đi, Lý Phù Trần bị Kim Sắc Tiểu Phù trong sương mù màu xám tro hấp dẫn.

Kim Sắc Tiểu Phù không có một chút cũ nát nào, nhưng lộ ra phong cách cổ xưa tang thương, giống như đã tồn tại từ khi thiên địa mới bắt đầu, như một tồn tại vĩnh hằng.

Không biết qua bao lâu, tinh thần của hắn mệt mỏi, ý thức của Lý Phù Trần bị bài xích ra không gian Thức Hải.

"Trời tối rồi, về nhà trước đi."

Mang theo nghi hoặc, Lý Phù Trần phản hồi Lý gia.

Đi qua Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần thấy được Lý Vân Hà, hắn đang luận bàn với một đệ tử Lý gia.

Một chưởng tuỳ ý đánh bay đối thủ của mình, Lý Vân Hà hướng Lý Phù Trần nhếch miệng cười:

- Lý Phù Trần, có hứng thú khoa tay múa chân một hai cái hay không, ta vừa đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, đang thiếu một đối thủ, ngươi không ngại đánh với ta chứ.

Luyện Khí cảnh, một tầng so với một tầng càng khó tu luyện hơn, đối phương nhanh như vậy đã đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, cũng có chút quan hệ tới Hồng Ngọc Công tầng thứ bốn.

- Ngày hôm nay ta còn có việc, mấy ngày nữa đi.

Nói xong, Lý Phù Trần trực tiếp rời đi.

- Tên này.

Sắc mặt của Lý Vân Hà âm trầm xuống, đây là lần đầu tiên đối phương không nể mặt hắn.

- Hừ, phế vật cuối cùng vẫn là phế vật, xem ra một năm không thể tu luyện, ý chí của hắn đã tan rã, dũng khí đánh một trận cũng không có.

Lý Vân Hà cười nhạt.

Ăn xong cơm tối, Lý Phù Trần vội vã trở lại trong phòng của mình.

Ý thức tiến nhập vào trong Thức Hải, Lý Phù Trần kinh ngạc phát hiện, sương mù màu xám tro, lúc này đã biến thành quang cầu màu xám tro, chỉ có một ít sương mù lượn quanh ở ngoài, nhìn qua rất mơ hồ.

"Không biết sương mù màu xám tro biến thành quang cầu, đối với ta có ích lợi gì không?"

Trong lòng Lý Phù Trần thầm nghĩ.

Trước tiên để việc này qua một bên, ý thức rời khỏi không gian Thức Hải, Lý Phù Trần bắt đầu thử tu luyện.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Nửa canh giờ trôi qua.

Lý Phù Trần mở ra hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng kinh hỉ.

Trước kia hắn có thể tập trung tinh thần phải bỏ ra một hồi công sức, thế nhưng đêm nay, hắn dĩ nhiên duy trì tu luyện liên tục nửa canh giờ, hơn nữa trong đầu cũng không đau nhức chút nào.

"Chẳng lẽ là bởi vì Linh hồn của ta, Linh hồn của ta vốn là sương mù màu xám tro, nhìn qua rất tản mạn, hiện tại sương mù xám tro đã ngưng tụ thành quang cầu màu xám tro, nên có thể tập trung tinh thần tu luyện sao?"

Lý Phù Trần không ngốc, rất nhanh liền nghĩ đến vấn đề mấu chốt.

Đêm nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh.

Lý Phù Trần vốn cho rằng, Kim Sắc Tiểu Phù chỉ có công hiệu duy trì cho Linh hồn không tản mạn (rời rạc), thế nhưng mấy ngày kế tiếp, Lý Phù Trần biết mình sai rồi.

Kim Sắc Tiểu Phù không chỉ có khả năng duy trì Linh hồn, càng có thể cải tạo Linh hồn.

Hiện tại Linh hồn của hắn không chỉ ngưng tụ hoàn toàn thành quang cầu, mà chậm rãi lột xác thành màu xanh nhạt, theo linh hồn đổi màu, Lý Phù Trần cảm thấy tư duy rõ ràng hơn bình thường, dường như có vô số mạch tắt bị đả thông, suy nghĩ vấn đề không chỉ cực kỳ nhanh, còn có thể suy một ra ba, suy ra là biết.

Buổi tối.

Vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ ba, Lý Phù Trần ngũ tâm hướng thiên, thong thả hấp thu Nguyên khí trong trời đất.

Đem Hồng Ngọc Công vận chuyển đến lần thứ ba mươi sáu, thân thể Lý Phù Trần bỗng nhiên chấn động, Chân khí từ trong kinh mạch thuộc về Hồng Ngọc Công tầng thứ ba thoát ra, tiến vào một đường kinh mạch mới, dễ như trở bàn tay, kinh mạch này bị đả thông, ngay sau đó là một đường khác.

Nửa canh giờ trôi qua, trong cơ thể của Lý Phù Trần nhiều hơn ba đường kinh mạch đã bị đã thông, ba đường kinh mạch này cùng với kinh mạch tương ứng với Hồng Ngọc Công tầng thứ ba tổ hợp một chỗ, tạo thành một lộ tuyến vận khí càng thêm phức tạp.

"Hồng Ngọc Công, tầng thứ tư?"

Lý Phù Trần cả kinh.

Hồng Ngọc Công một tầng so với một tầng càng khó tu luyện hơn, lý giải công pháp không tới, cho dù đả thông ba đường kinh mạch, cũng đừng mơ tưởng vận chuyển được, mà hắn đã hiểu rõ hàm nghĩa của công pháp, sau đó mới đả thông ba đường kinh mạch.

"Một năm không có tu luyện Hồng Ngọc Công, ta còn tưởng rằng ít nhất cần mấy tháng mới đem Hồng Ngọc Công đề thăng tới tầng thứ tư, không nghĩ tới chỉ cần ba ngày."

Tâm tình của Lý Phù Trần rất phấn chấn, Linh hồn đổi màu giống như làm suy nghĩ của hắn càng thêm nhanh nhạy, để cho ngộ tính của hắn tăng lên, mặc dù ngộ tính trước đây của hắn không tệ, nhưng tuyệt đối không bá đạo như hiện giờ.

Buổi tối tu luyện Hồng Ngọc Công, ban ngày, Lý Phù Trần đem toàn bộ thời gian đều tu luyện Võ học.

Ken két!

Trong viện, một chưởng của Lý Phù Trần vỗ vào cái cộc gỗ cứng, chưởng lực cương mãnh xâm nhập vào trong đó, nửa đoạn cộc gỗ liền văng tung tóe.

Một chưởng này nếu như đánh vào trên người, tuyệt đối có thể đem người đánh chết.

"Toái Thạch Chưởng cảnh giới Đại Thành, có vẻ như Lý Vân Hải đều không làm được điểm này đi!"

Toái Thạch Chưởng là Chưởng pháp Hoàng cấp Đê giai, cương mãnh bá đạo, tu vi hiện tại của Lý Phù Trần còn thấp, nếu như tu vi đạt tới Luyện Khí cảnh thất, bát trọng, một chưởng đủ để đem cự thạch vỡ vụn.

Tu luyện Chưởng pháp ở trong sân, tu luyện Kiếm pháp, Lý Phù Trần thích ở phía sau núi của Lý gia.

Trên đỉnh núi phía sau, gió mạnh lạnh thấu xương, thổi trúng cây cối rung động vù vù.

Cầm Tinh Cương Kiếm trong tay, thân hình của Lý Phù Trần di chuyển, tay áo tung bay, giờ phút này, vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt như điện, không chứa một chút tình cảm nào, chỉ có vô cùng nóng bỏng với Kiếm pháp.

Phốc!

Một kiếm đâm thủng một thân cây to, cổ tay của Lý Phù Trần vặn một cái, gọt ngang, nửa đoạn trên của thân cây bay lên, bay ra phía sau, Lý Phù Trần cũng nhảy lên giữa không trung, xuất ra một kiếm.

Phốc xuy!

Trong hư không, kiếm quang hình chữ thập chợt lóe rồi biến mất, nửa đoạn trên của thân cây chia năm xẻ bảy.

Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, Hổ Nha Thập Tự Trảm Đại Thành.

Năm ngày, Toái Thạch Chưởng Đại Thành, Hổ Nha Thập Tự Trảm Đại Thành, ngộ tính của Lý Phù Trần, đạt tới một cấp độ chưa từng có từ trước tới nay, dường như bất luận Võ học gì trong mắt hắn cũng không có bí mật, chỉ cần hao phí một chút thời gian, là có thể đem chúng luyện tới cảnh giới Đại Thành.

"Kiếm pháp là chỗ dựa căn bản, mấu chốt có thể tiến nhập Thương Lan Tông hay không, dường như, ngộ tính Kiếm pháp của ta muốn vượt lên ngộ tính về Chưởng pháp."

Dưới tình huống cùng đẳng cấp, Kiếm pháp càng khó lĩnh ngộ hơn so với Chưởng pháp, dù sao kiếm là vật ngoài thân, thi triển ra, nào giống tuỳ tâm sở dục như một đôi tay bằng thịt, nhưng khi Kiếm pháp Đại Thành, uy lực không phải Chưởng pháp có khả năng sánh ngang, dưới một kiếm, không chết cũng bị thương, mười phần hung hiểm.

"Vân Vụ Thành có bốn đại gia tộc, Lý gia ta thế yếu, hiện tại gặp phải Quan gia qua sông đoạn cầu, Dương gia nhìn chằm chằm, Thành chủ cũng tương đối thân cận với Quan gia cùng Dương gia, nếu ta trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, nhất định có thể giúp đỡ Lý gia trở về đỉnh phong."

Hít sâu một hơi, trong mắt Lý Phù Trần phát ra ánh sáng kinh người.

"Thương Lan Tông, ta nhất định sẽ đến, ta muốn cho mọi người nhìn thấy, Lý gia ta không phải dễ khi dễ như vậy."

Trước kia đối với Thương Lan Tông, Lý Phù Trần chỉ là ước mơ, hiện tại, hắn không chỉ là ước mơ, còn có tham vọng.

Chúa tể thế giới này chính là tông môn cao cao tại thượng.

Vân Vụ Thành chỗ của Lý gia là một trong vô số thành thị của Thương Lan Vực mà thôi, mà Thương Lan Vực được thống trị bởi Thương Lan Tông.

Thương Lan Tông là một Kiếm đạo tông môn, bảy thành trở lên người luyện kiếm, bất kể là con em gia tộc cũng tốt, hay con em bình dân cũng tốt, đều lấy việc trở thành đệ tử của Thương Lan Tông làm quang vinh, phải biết rằng, một ngày trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trong nháy mắt là có thể một bước lên mây.

Mấy năm nay, Lý gia có xu hướng suy tàn, chính là bởi vì, Lý gia đã liên tục mười năm không có ai trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, mà ba đại gia tộc khác, cách mỗi hai năm đều có nhiều hoặc ít một hai người có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, dưới sự đứt đoạn như thế, Lý gia tự nhiên càng ngày càng suy sụp, quyền phát biểu cũng dần dần trở nên yếu nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK