Dịch giả: rolland
Quan gia.
Trong mười năm này, Quan gia có thể nói là phong quang vô hạn. Trong mười năm, đệ tử gia tộc trở thành trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, lấy Quan gia dẫn đầu, đạt tới con số kinh người, chín người. Thứ hai là Dương gia, có bảy người, Thân Đồ gia có sáu người, Lý gia không có người nào.
Tới gần thiên tài chiến, Quan gia cũng có hai người trở lại, là Quan Hồng cùng Quan Diễm.
Quan Hồng, đệ nhất thiên tài chiến lần trước. Quan Diễm, đệ nhất lần thiên tài chiến trước Quan Hồng. Mười năm năm lần thiên tài chiến, Quan gia liền chiếm ba lần đệ nhất.
Quan Hồng năm nay hai mươi tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh nhất trọng.
Quan Diễm hai mươi mốt tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng.
Quan gia từ trước đến nay đều ra tuấn nam mỹ nữ, Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng không ngoại lệ.
- Lần thiên tài chiến này, có người nào thực lực mạnh không?
Quan Hồng cao bảy xích, ngọc thụ lâm phong, hỏi Quan Bằng cùng Quan Hạo.
Quan Bằng nói:
- Là Dương gia, Dương Khai, hắn đã đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng, hơn nữa sau khi ra Thối Thân Trì, lực lượng thân thể đạt tới ngàn cân, là đệ nhất không thể tranh cãi.
- Là đệ nhất không thể tranh cãi sao? Cái này cũng chưa hẳn, mục đích của ta và Quan Diễm tỷ trở về, chính là giúp đỡ các ngươi vào trước năm thậm chí đoạt đệ nhất.
Quan Hồng tự tin nói.
- Đệ nhất, điều này có thể sao?
Trong mắt của Quan Bằng lóe sáng, Dương Khai lợi hại, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng. Hắn đã trong lúc vô tình từ trong miệng một gã sai vặt của Dương gia biết được, Dương Khai từng có thành tích hai kiếm đánh chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.
Phải biết rằng, phòng ngự của Nhất cấp Trung giai Yêu thú rất đáng sợ, chỉ có tìm được chỗ yếu hại mới giết được, bằng không dù chém hơn mười kiếm cũng chưa chắc giết được nó.
Quan Diễm người cũng như tên, xinh đẹp như hoa, duyên dáng động lòng người, toàn thân, lộ ra khí chất thành thục lạnh lùng. Nàng vuốt mái tóc trên đầu, tự hào nói:
- Thủ đoạn của Tông môn, không phải các ngươi có thể tưởng tượng được. Cùng một cảnh giới, một đệ tử của tông môn có thể đánh ba bốn cái, một chiêu cũng không đỡ nổi. Ta và Quan Hồng sẽ đem thủ đoạn thực chiến học được trong tông môn truyền cho các ngươi. Nếu các ngươi có thể nắm giữ một... hai ..., đoạt đệ nhất cũng không phải chuyện khó khăn.
Nghe vậy, mắt của Quan Bằng cùng Quan Hạo sáng lên.
Quan Hồng hỏi tiếp:
- Ngoại trừ Dương Khai, còn có ai khác không?
Quan Hạo nói:
- Quan Bằng từng thua dưới tay của Lý gia Lý Phù Trần, có người nói bại rất thê thảm.
Hắn vốn tưởng rằng Quan Bằng thua dưới tay Lý Phù Trần, hẳn là không có cơ hội tiến vào Thối Thân Trì. Nhưng không nghĩ tới Trưởng Lão Hội lại lựa chọn Quan Bằng, điều này làm hắn rất khó chịu..
- Tên Lý Phù Trần này rất lợi hại sao?
Quan Diễm cùng Quan Hồng kinh ngạc nhìn về phía Quan Bằng.
Quan Bằng lạnh lùng nhìn Quan Hạo thoáng qua, nói:
- Ta chỉ sơ suất mà thua hắn thôi, hơn nữa hắn chỉ là căn cốt phổ thông, ngay cả Thối Thân Trì cũng không có tư cách tiến vào, không đáng nhắc tới.
- Căn cốt phổ thông, người như thế không nhắc tới cũng được.
Quan Diễm cười xem thường.
Quan Hồng như nhớ tới điều gì, nói:
- Tên Lý Phù Trần này không biết có phải từng là hôn phu của Quan Tuyết hay không?
Bốn năm trước hắn tiến vào Thương Lan Tông, cho nên đối với Lý Phù Trần cũng có chút ấn tượng.
- Đúng vậy, nhưng Quan gia chúng ta đã giải trừ hôn ước với Lý gia.
Quan Hạo gật đầu nói.
Quan Hồng cười hắc hắc:
- Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng chỉ có Lý gia nghĩ ra được. Hiện tại Quan Tuyết chính là nhân vật phong vân của Ngoại Tông Thương Lan Tông, thiên phú rất cao. Ở nơi thiên tài như mây như Thương Lan Tông đều thượng thừa. Lý gia biết rõ Lý Phù Trần chỉ là căn cốt phổ thông, không chủ động giải trừ hôn ước cùng Quan gia chúng ta, còn làm cho Quan gia chúng ta phải tự mình nói chuyện, hiển nhiên là muốn làm mất mặt Quan gia, cho hắn Lý gia một cái mỹ danh (danh tiếng tốt).
- Lý gia càng ngày càng lụn bại, xem chừng là muốn mượn Quan Tuyết, duy trì địa vị của Lý gia, loại gia tộc này bụng dạ khó lường, không có tiền đồ phát triển gì.
Quan Diễm rất khinh thường Lý gia.
Cùng lúc đó, Lý gia cũng có một đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông trở về.
Lý Sơn Hà, trở thành đệ tử của Thương Lan Tông mười hai năm trước, năm nay hai mươi tám tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, loại tu vi này ở Lý gia đã được cho là cao thủ, mà Lý Sơn Hà mới hai mươi tám tuổi, còn nhỏ.
- Sơn Hà, hoan nghênh ngươi trở lại Lý gia!
Lý Thiên Hàn nhiệt tình nghênh đón.
- Tộc trưởng, không cần khách khí như vậy.
Lý Sơn Hà kiêu căng, khẽ gật đầu.
Lý Thiên Hàn không để ý, đệ tử của tông môn có ngạo khí của mình, ai cũng không ngoại lệ. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, ở Vân Vụ Thành, thân phận tôn quý hơn đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cũng chỉ có Thành chủ Vân Vụ Thành. Hiện nay và sắp tới, Lý gia còn cần phải dựa vào đối phương.
- Tộc trưởng, Lý gia cần ta chỉ dạy có mấy người, có căn cốt như thế nào.
Lý Sơn Hà nói ngay vào điểm chính.
Lý Thiên Hàn nói:
- Một người là cháu họ của ngươi, Lý Vân Hải, một người là con của ta, Lý Phù Trần. Lý Vân Hải là căn cốt nhị tinh, Phù Trần là. . . căn cốt phổ thông.
Do dự một chút, Lý Thiên Hàn mới nói ra căn cốt của Lý Phù Trần.
Lý Sơn Hà nhíu mày, nói:
- Tộc trưởng, thứ cho ta nói thẳng, căn cốt phổ thông không có giá trị bồi dưỡng, cho dù hắn có phải là con trai ngươi hay không.
Lý Thiên Hàn có chút xấu hổ, nói:
- Phù Trần tương đối đặc thù, ngộ tính của hắn rất cao. Trước đây không lâu, đã không thua gì Lý Vân Hải, lại đánh bại thiên tài của Dương gia là Dương Kỳ, thiên tài của Quan gia, Quan Bằng.
- Cái này không thể nói rõ điều gì, trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, nhưng ngươi là tộc trưởng, nhìn mặt mũi của ngươi, ta có thể giúp dạy bảo hắn.
Lý Sơn Hà rốt cuộc cũng chừa cho Lý Thiên Hàn chút thể diện.
Đối với phương pháp huấn luyện thực chiến của Thương Lan Tông, Lý Phù Trần cũng rất cảm thấy hứng thú, cho dù hắn có chút không thích biểu hiện kiêu căng của Lý Sơn Hà.
- Vân Hải, lực lượng của ngươi là bảy trăm năm mười cân, phối hợp với Chân khí của Luyện Khí cảnh lục trọng, lực lượng tổng hợp khoảng hai nghìn cân, mà lực lượng của ta chỉ có một ngàn năm trăn cân. Hiện tại ta không dùng Chân khí, ngươi thủ công kích ta xem.
Trong Luyện Võ Trường, ánh mắt của Lý Sơn Hà nhìn quét qua. Trước mặt hắn, có bốn đệ tử của Lý gia, theo thứ tự là Lý Phù Trần, Lý Vân Hải cùng với hai đệ tử tương đối xuất sắc của Lý gia.
Về phần Lý Vân Hà, không biết tại sao lại không có ý định tham gia thiên tài chiến, đoán chừng suy nghĩ lần này hy vọng không lớn, muốn ở lần thiên tài chiến tiếp theo.
Thiên tài chiến ở thành thị tuy rằng chỉ có trước năm mới có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, thế nhưng trước hai mươi cũng có thưởng lớn. Nhưng phần thưởng lớn này bị các gia tộc lớn cùng nhau phân chia. Ai cũng không muốn ăn lỗ vốn, có thể tranh thì tranh. Hai tên đệ tử của Lý gia khác, chỉ có nhiệm vụ chủ yếu là tiến vào trước hai mươi.
- Vâng, biểu thúc.
Lý Vân Hải gật đầu, tiến lên.
A!
Khẽ quát một tiếng, Lý Vân Hải rút ra Tinh Cương Kiếm, chém ra một kiếm, lực lượng hai ngàn cân, làm một kiếm của Lý Vân Hải sắc bén vô cùng, kiếm chưa đến, gió mang theo đã thổi tới mặt đất xung quang Lý Sơn Hà bay đầy bụi.
Đang!
Lý Sơn Hà hời hợt vẫy kiếm trong tay, tia lửa tung toé, kiếm trong tay Lý Vân Hải trong nháy mắt bị đánh bay.
- Làm sao có thể?
Lý Vân Hải trợn mặt.
Lý Sơn Hà ngạo nghễ nói:
- Lực lượng lớn cũng không đại biểu cái gì, hiểu được cách sử dụng lực lượng mới là then chốt. Một kiếm kia của ta, đánh trúng chỗ yếu nhất trên thân kiếm của ngươi. Cho nên mới đánh bay kiếm của ngươi, nếu như đây là tử chiến, kiếm thứ hai của ta liền hiết ngươi.
- Dùng lực lượng mạnh nhất công kích yếu điểm của đối phương, cái này ta cũng biết, nhưng phải làm như thế nào đây?
Lý Vân Hải hỏi.
Lý Sơn Hà nói:
- Cái này chính là điều ta muốn dạy các ngươi, có thể nắm được vài phần, phải dựa vào ngộ tính của các ngươi.