Mục lục
[Dịch] Vĩnh Hằng Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sương mù, Lý Phù Trần đột nhiên cảm thấy tâm thần của mình hoảng hốt, hơn nữa rất nhiều người, chẳng biết biến mất từ lúc nào. Trong Thanh Vân Lộ, vô cùng im lăng, ngay cả tiếng bước chân và tiếng tim đập cũng không nghe thấy.

"Không đúng."

Lý Phù Trần không đi chậm lại, ngược lại đi nhanh hơn, hắn phải nhân lúc tinh thần còn thanh tĩnh rời khỏi Thanh Vân Lộ.

Áp lực mấy trăm cân, lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng càng đi về sau, càng ngày càng khó chịu đựng được, ngoại trừ thể lực cùng Chân khí tiêu hao, nguyên nhân lớn nhất là sương mù quỷ dị này mang tới áp lực, làm thân thể và tinh thần đều phải chịu đựng, các phương diện thể chất đều nhanh chóng giảm xuống, người có ý chí thấp, nói không chừng đã tan vỡ.

"A! A! A!"

Trong sương mù trùng điệp, đột nhiên truyền ra tiếng thét vô cùng thê thảm.

- Gỗ mục không thể điêu khắc, ai đi bắt hắn ra ngoài đi.

Tiêu Trường Phong lạnh mặt.

- Để ta!

Một tên Trưởng Lão Ngoại Tông bay lên, giống như con chim lướt vào trong sương mù, một lúc sau, mang một thiếu niên bay ra ngoài.

Nước mắt, nước mũi của thiếu nhiên đều chảy ra, vô cùng chật vật.

- Vạn trưởng lão, giao hắn cho ngươi.

Tiêu Trường Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn thiếu niên này, nói với một trưởng lão khác.

Vạn trưởng lão là một trong những trưởng lão quản lý đệ tử tạp dịch, hắn gật đầu nói:

- Không qua được Thanh Vân Lộ, trực tiếp bị loại thành đệ tử tạp dịch, giao cho ta.

Dần dần, ngày càng nhiều người bị loại xuống thành đệ tử tạp dịch, từ mấy người biến thành mấy chục, một đám đứng đó xấu hổ, hồn bay phách lạc, muốn nói gì lại thôi.

- Trưởng lão, hai hạng khảo hạch lúc trước ta được một trăm ba mươi lăm điểm, cao hơn so với rất nhiều người, vì không xông qua được Thanh Vân Lộ, liền đem ta thành đệ tử tạp dịch, có phải không công bằng hay không.

Một thiếu nhiên tức giận nói.

Vạn trưởng lão lạnh lùng nói:

- Ý chí không kiên định, cho dù hai hạng khảo hạch cộng lại một trăm năm mười điểm cũng không được, nếu ngươi có căn cốt tứ tinh, thì có thể suy nghĩ lại.

- Người nói khảo hạch không công bằng, vậy thì đường vào Thương Lan Tông.

Một tên trưởng lão khác thấy Vạn trưởng lão khách khí như vậy, liền trách mắng.

Thiếu niên nắm chặc quyền, cuối cùng vẫn không nói gì.

Không biết lúc nào, trước mắt của Lý Phù Trần sinh ra ảo giác, con đường dưới chân, biến thành một con đường đầy xương trắng, máu tươi màu đỏ, sền sệt chảy ra từ các khớp xương, ngập cả chân của Lý Phù Trần.

Ngay sau đó, bầu trời đổ mưa toàn là rắn, vô số rắn độc nhỏ như cây đũa rơi xuống, vào trong quần áo của Lý Phù Trần, thậm chí chui vào lỗ tay, lỗ mũi của hắn.

Đẩy ra tầng tầng lớp lớp nhưng con rắn nhỏ, Lý Phù Trần bỗng nhiên cảm thấy bên tai có người thổi khí, nhìn lai, hắn thấy một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm hắn . . .

"Là ảo giác sao?"

Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại.

Cái ảo giác này thật chân thực, hơn nữa có thể ăn mòn ý chí của hắn, làm hắn từ từ đắm chìm trong ảo giác, đem ảo giác thành hiện thực.

Tuy rơi vào trong ảo giác, nhưng Lý Phù Trần vẫn đi tời, ý chí kiên cường dẻo dai, khiến hắn chống lại ý chí bị hao mòn một cách nhất định.

Cuối Thanh Vân Lộ, đám người Tiêu Trường Phong chờ ở đó từ lâu.

- Còn chưa được nửa nén nhang, xem ra thêm một nén nhang ngắn được đốt, cũng không có ai được trăm điểm.

Một tên Trưởng Lão Ngoại Tông lắc đầu cười nói.

Trần Tông Minh muốn nói, đột nhiên hắn chỉ vào trong sương mù của Thanh Vân Lộ nói:

- Có người đi ra.

- Có người đi ra?

Tất cả trưởng lão vội vàng nhìn lại.

Trong sương mù, một thanh ảnh non nớt thon dài đi ra, không phải Lý Phù Trần thì là ai.

- Lý Phù Trần.

Trần Tông Minh vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Trường Phong hỏi thăm:

- Trần trưởng lão, đây là người ngươi dẫn dắt sao?

Trần Tông Minh gật đầu, nói:

- Hắn là đệ tử Lý gia của Vân Vụ Thành, căn cốt phổ thông, nhưng ngộ tính rất tốt, được một trăm mười điểm, nghĩ không ra ý chí cũng cao như thế.

Ngay từ đầu Trần Tông Minh cũng không quá xem trọng Lý Phù Trần, hiện tại bỗng nhiên hắn có chút chờ mong Lý Phù Trần.

- Căn cốt phổ thông sao?

Tiêu Trường Phong nhíu mày:

- Đáng tiếc, nếu là căn cốt nhị tinh, thành tựu của người này không thua gì căn cốt tứ tinh, nếu là căn cốt tam tinh, hoàn toàn có thể cho Thương Lan Tông trọng điểm bồi dưỡng.

Nhìn Lý Phù Trần đi ra sương mù, Tiêu Trường Phong tán thưởng nói:

- Lý Phù Trần, chúc mừng ngươi, ý chí được trăm điểm.

Trong vòng một nén nhang xong qua Thanh Vân Lộ được trăm điểm, mỗi nén nhang ngắn đốt xong, giảm mười điểm, nửa nén giảm năm điểm.

Bảy người của Vân Vụ Thành, ngoại trừ Lý Phù Trần, Hạ Bình có ý chí cao nhất, bảy mười lăm điểm, Dương Khai và Chúc Hồng Tú bảy mươi điểm, Thân Đồ Tuyệt sáu mươi lăm điểm, Quan Bằng sáu mươi điểm, Thân Đồ Lượng không qua được Thanh Vân Lộ, trực tiếp bị loại thành đệ tử tạp dịch.

Sau khi mọi người đi ra Thanh Vân Lộ xong, Tiêu Trường Phong cao giọng nói:

- Tổng điểm thấp hơn một trăm tám mươi, toàn bộ thành đệ tử tạp dịch, tổng điểm từ một trăm tám mươi đến hai trăm mười, là đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng, hai trăm mười đến hai trăm bốn mười, là đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, trên hai trăm bốn mươi, là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.

Đệ tử Ngoại Tông cũng phân đẳng cấp, đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng là thấp nhất, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng là cao nhất.

Đẳng cấp khác nhau, nhận đãi ngộ cũng khác nhau, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng thì có nhà riêng, đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng cùng Tam đẳng thì ở đại viện, chung một chỗ với rất nhiều người. Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có thể mua vật phẩm của tông môn giá trị ngàn kim tệ trong mỗi tháng, còn đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng chỉ có ba trăm, Tam đẳng có hai trăm mà thôi. Phải biết rằng vật phẩm của tông môn, không thể tìm từ bên ngoài, ai không muốn mua, nhưng địa vị thấp, có kim tệ cũng không mua được. Tóm lại, cho dù ở phương diện nào, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có đãi ngộ cao hơn đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, Tam đẳng.

Cứ như vậy, đệ tử tạp dịch là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng chỉ có một mình Lý Phù Trần, đặc biệt làm người khác chú ý.

"Đáng hận."

Thân Đồ Lượng không cam lòng, theo hắn thấy khảo hạch ý chí không có chỗ nào dùng, ý chí kiên định thì như thế nào, thực lực mạnh, ai lại theo người có ý chí kiên định.

Đáng tiếc hắn cũng không có hy vọng, cho dù hắn xông qua Thanh Vân Lộ, tổng điểm trước mắt của hắn la chín mươi, cách một trăm tám mươi quá xa, vẫn là đệ tử tạp dịch.

- Thật may mắn, dĩ nhiên trở thành đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.

Quan Bằng nhìn chằm chằm đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng duy nhất Lý Phù Trần, Quan Bằng liền rất khó chịu.

- Trưởng lão, dựa vào cái gì mà căn cốt phổ thông có thể trở thành đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.

Quan Bằng không nhịn được nói ra.

- Đúng vậy, hắn chỉ là một tên căn cốt phổ thông, có tư cách gì làm đệ tử Nhất đẳng.

- Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng phải bài trừ ra căn cốt phổ thông, căn cốt nhất tinh cùng căn cốt nhị tinh cũng phải bài trừ.

Trong hàng đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, có mấy thiếu niên căn cốt tam tinh siêu phàm nói, trước đó, bọn họ là thiên chi kiêu tử, chịu không nổi người khác đè đầu bọn hắn.

Tiêu Trường Phong hừ lạnh:

- Gia có gia quy, tông có tông quy, quy củ của Thương Lan Tông, tổng điểm vượt qua hai trăm bốn mươi, là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng, các ngươi có thể đi tìm Tông chủ sửa đổi tông quy.

- Trưởng lão nói giỡn, đệ tử không dám.

Mấy người bọn họ có chút sợ, để bọn họ đi tìm Tông chủ, đây không phải là chuyện đùa hay sao? Tông chủ giận dữ, toàn bộ Thương Lan Vực đều phải thay trời đổi đất, bọn họ có tư cách gì, nhưng trong nội tâm, bọn họ đã nhớ kỹ Lý Phù Trần, định tìm cơ hội nào đó giáo huấn hắn, cho hắn biết, làm đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng cũng không tốt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK