Sau khi Tiêu Biệt Ly bại lộ kiếm ý thì không ai khiêu chiến hắn nữa.
Đừng đùa, khiêu chiến Tiêu Biệt Ly đã lĩnh ngộ kiếm ý, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Trong thiên hạ này, chỉ có lĩnh ngộ được kiếm ý mới được coi là một kiếm khách chân chính, nếu không, ngay cả danh tự kiếm khách cũng không xứng, chỉ có thể gọi là một tên kiếm giả.
- Tiêu Biệt Ly, ta tới lãnh giáo cao chiêu của ngươi.
Thân hình của Liễu Vô Hoàng chuyển động, rơi vào trên lôi đài.
Tiêu Biệt Ly kinh ngạc nhìn Liễu Vô Hoàng:
- Liễu sư đệ, ngươi đánh với ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Top mười thì có thể tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, không cần phải liều mạng.
Liễu Vô Hoàng nói:
- Ta cho là có ý nghĩa, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, ta sớm muốn đánh với ngươi một trân, xem ai là đệ tử đệ nhất Nội Tông.
- Thì ra là thế, vậy thì chiến đi!
Tiêu Biệt Ly không hề sợ chiến, chẳng qua hắn không thích cuộc chiến vô nghĩa mà thôi.
- Tiêu Biệt Ly sư huynh muốn giao thủ với Phách Kiếm sư huynh.
- Không biết ai hơn một bậc?
- Xì, đừng nói chuyện, nghiêm túc xem chiến đi.
Sự chú ý của mọi người nhất thời bị lôi đài số 1 hấp dẫn.
"Liễu Vô Hoàng này đúng là đem bá đạo khắc trong xương."
Ngược lại Lý Phù Trần có chút thưởng thức Liễu Vô Hoàng, khác với người khác, Liễu Vô Hoàng bá đạo, không phải cố ý ra vẻ, cũng không phải ỷ thế hiếp người, mà bá đạo là tính cách của hắn, đối mặc với ai hắn cũng khinh thường, mặc dù khiến người khác khó chịu, nhưng đây là kiếm đạo của hắn.
Bất quá, loại kiếm đạo này rất khó điều khiển, đúng như lời nói của đối phương, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, hắn có kiếm đạo của hắn, người khác cũng có đạo của mình, khi kiếm đạo của hắn xâm phạm đến kiếm đạo của người khác, không nghi ngờ chút nào, sẽ bị kiếm đạo của người khác cắn trả.
Phách Kiếm đạo, là một kiếm đạo chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Đương!
Trên lôi đài số 1, kiếm của Tiêu Biệt Ly và kiếm của Liễu Vô Hoàng đụng nhau.
Kiếm pháp của Tiêu Biệt Ly mang theo phiêu dật ác liệt, tựa như cuồng phong từ chín tầng trời thổi tới, tiêu sái, tinh tế.
Kiếm pháp của Liễu Vô Hoàng thì vô cùng bá đạo, tựa như vân hải sụp vỡ, nghiền ép từ chính diện, thế như chẻ tre.
Trận chiến này của hai người, vừa là chiến đấu giữa kiếm khách, vừa là chiến đấu giữa kiếm ý.
Kiếm ý của người nào hơn một bậc, rất nhanh sẽ thấy rõ.
- Lý Phù Trần, ngươi cho là ai thắng?
Triệu Minh Nguyệt hỏi.
Lý Phù Trần nói:
- Chỉ sợ là Liễu Vô Hoàng.
- Kiếm ý của Tiêu Biệt Ly cũng rất mạnh, chưa chắc đâu!
Trần Phương Hoa nói lên ý kiến của mình.
Lý Phù Trần giải thích:
- Lĩnh ngộ kiếm ý mặc dù không có quan hệ lớn tới ý chí, nhưng sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý cùng ý chí sẽ dần dần xuất hiện cùng lúc, ý chí bá đạo nhìn người bằng nửa con mắt của Liễu Vô Hoàng cùng Phi Vân kiếm ý cũng bá đạo như thế, kiếm cùng người hợp, phát huy ra uy lực rất lớn.
Đúng như Lý Phù Trần đoán, sau một trăm chiêu, Tiêu Biệt Ly dần rơi vào hạ phong.
- Tiêu Biệt Ly, tiếp ta một chiêu Phi Vân Xế Điện.
Huyền Thiết Kiếm trong tay Liễu Vô Hoàng giống như một tia chớp, tia chớp phá vỡ tầng mây, ngang ngược khó tả, một kiếm chém tới Tiêu Biệt Ly.
"Một kiếm thật bá đạo."
Tiêu Biệt Ly gắng sức ngăn cản.
Keng một tiếng!
Tiêu Biệt Ly bị chấn bay ra ngoài, suýt nữa rơi xuống lôi đài.
Tiêu Biệt Ly không xuất thủ nữa nói:
- Liễu sư đệ, ngươi thắng, ta tâm phục khẩu phục.
Phi Thiên kiếm ý của hắn cuối cùng cũng không bằng Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.
Liễu Vô Hoàng không có trả lời, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nói:
- Ngươi mới đấu qua một trận, bây giờ đánh với ngươi, thắng không anh hùng.
- Máu ta đang nóng, lên đánh một trận đi! Chẳng lẽ ngươi không dám.
- Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!
Lý Phù Trần thi triển thân pháp, nhảy lên lôi đài.
- Một trăm chiêu.
Liễu Vô Hoàng đưa ra một ngón tay.
- Một ngàn chiêu cũng không được.
Lý Phù Trần lắc đầu nói.
Hắn biết Liễu Vô Hoàng nói có ý gì.
Ý của đối phương là trong vòng một trăm chiêu, đánh bại mình.
- Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, một trăm chiêu, ngươi cút xuống lôi đài.
Liễu Vô Hoàng xuất kiếm, một kiếm vừa ra, uy thế bá đạo, không thể đón đỡ, tốc độ lại cực nhanh, nhưng không tỏ ra trầm trọng vô cùng.
- Tiêu sư huynh không thể phá Phi Vân kiếm ý của ngươi, vậy thì ta tới phá!
Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, Lý Phù Trần lăng không đâm một kiếm, kiếm quang sáng chói, tựa như lưu tinh sáng lạn.
Keng keng keng keng keng. . .
Kiếm của hai người cực nhanh, trong nháy mắt, không biết giao kích bao nhiêu lần, làm người xem cũng ngẩn ra.
- Kiếm nhanh như vậy, nửa chiêu ta cũng không tiếp nổi.
- Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, Kiếm Yêu Lý Phù Trần, đây mới là chiến đấu đỉnh phong a, không được, ta cảm giác tim mình đập thật nhanh.
Mọi người ngừng thở, không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Danh hiệu Kiếm Yêu này của Lý Phù Trần là do một tên đệ tử Nội Tông khởi xướng.
Quy Nguyên cảnh thất trọng liền nắm giữ kiếm ý, đã so được với Kiếm Si, có thể dùng yêu nghiệt để hình dung, một chút cũng không quá đáng, danh hiệu này vừa ra, không ít người đồng ý.
Dĩ nhiên, cũng có người không thừa nhận.
Danh hiệu là đánh ra, không phải nói là được.
Lý Phù Trần muốn giữ cái danh hiệu Kiếm Yêu này, đầu tiên phải có thực lực giống như yêu nghiệt, không nói có thể đánh bại Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng hay không, ít nhất cũng phải đánh với Liễu Vô Hoàng trên trăm chiêu mới được.
- Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, cùng bọn họ so với, Mai Kiếm Trần Phương Hoa ta, bất quá cũng như vậy mà thôi.
Trần Phương Hoa cười khổ.
Nàng nhìn Lý Phù Trần từng bước lớn lên.
Lúc ở Thú Huyết Trấn chống đỡ thú triều, thực lực của Lý Phù Trần còn không cách nào đối kháng Yêu thú Nhị cấp Cao giai Thiết Bối Tinh Tinh, mới qua bao lâu, Lý Phù Trần đã có thực lực vượt qua nàng.
Điều này khiến nàng cảm thấy không chân thật.
Triệu Minh Nguyệt nói:
- Trần sư tỷ, gia gia từng nói, thế gian này vô số thiên tài, cũng có một ít thiên tài không cách nào đuổi theo, chỉ có thể ngưỡng vọng. Lúc còn trẻ, hắn từng trãi qua những thứ này, sau đó từ từ thả lỏng, cho nên ngươi cũng đừng quá nản chí.
Trần Phương Hoa cười nói:
- Ta làm sao nản chí, Triệu sư muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thán mình quá mức nhỏ bé mà thôi, Thương Lan Tông ta rất nhiều thiên tài, nhưng dõi mắt toàn thiên hạ, Thương Lan Tông ta chỉ là một hạt thóc trong biển mà thôi. Một người muốn bước lên Võ đạo đỉnh phong, phải cạnh tranh với vô số thiên tài, dù sao ta cũng không chịu được áp lực như thế này, loại áp lực này, để Lý sư đệ chịu đi!
Trong lúc hai người nói chuyện, thì trận đấu trên lôi đài đã đi vào giai đoạn ác liệt.
Thực lực của Liễu Vô Hoàng quá mạnh mẽ.
Không dùng tới Huyền Long Bí Pháp, Lý Phù Trần muốn chiến thắng đối phương thì không dễ chút nào.
Dù sao Liễu Vô Hoàng cũng cao hơn hắn hai trọng.
- Lý Phù Trần, nếu ngươi chỉ có bản lĩnh như vậy thì bại đi! Mông Lung Chiến Khí.
Bóng người của Liễu Vô Hoàng mơ hồ, chân khí chấn động, khí thế kinh khủng phóng lên cao, sau đó, Liễu Vô Hoàng bằng tốc độ kinh người chém một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm quang mơ hồ, tựa như mấy chục kiếm hội tụ lại.
- Đây là bí pháp nhị tinh Mông Lung Chiến Khí.
- Ở Nội Tông, chỉ có căn cốt ngũ tinh mới đổi được bí pháp trước thời hạn, Lý Phù Trần nguy hiểm rồi.
Trong đệ tử Nội Tông, có không ít người nghe qua danh tiếng của Mông Lung Chiến Khí, cho nên biết môn bí pháp này hết sức đáng sợ, có thể khiến chân khí chấn động với tốc độ cao, tăng phú uy lực.
- Lý sư đệ, phải bại.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu nói.
- Liễu Vô Hoàng, chỉ có ngươi có bí pháp sao? Ta cũng có.
Kích thích Huyền Long Bí Pháp, khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, khí thế kinh khủng trong nháy mắt liền chế trụ khí thế của Liễu Vô Hoàng.