“Chủ nhân?”
Lý Phù Trần cùng Tô Mộc Vũ đối mặt nhìn nhau.
Có thể làm cho Yêu Linh gọi là chủ nhân, tự nhiên là tồn tại cao hơn so với bọn họ.
Mà Yêu Linh khi còn sống là yêu thú cấp sáu, chủ nhân của yêu thú cấp sáu, chẳng phải là yêu thú cấp bảy hoặc là cường giả vượt qua cả Đấu Linh cảnh.
Trước kia, bọn họ không có nghi ngờ, cho rằng đây là nghĩa địa của Thoát Thai Cảnh Võ giả .
Nếu như biết nghĩa địa này đáng sợ như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ cân nhắc thiệt hơn, chứ không lỗ mãng như thế đi tới đây.
Âm phong gào thét, khiến người cảm thấy lạnh lẽo cả phế phủ linh hồn.
Giờ khắc này, Lý Phù Trần cùng Tô Mộc Vũ muốn nhúc nhích cũng rất khó khăn, cơ nhục, bắp thịt đều cực kì cứng ngắc.
“Không cách nào chống lại, người này đến cùng là Yêu Linh, hay là cường giả Chân Linh.”
Ý thức của Lý Phù Trần vẫn rất là tỉnh táo.
Theo hắn biết, yêu thú cấp sáu có thể sinh ra Yêu Linh, mà cường giả Đấu Linh cảnh, thì lại có thể sinh ra Chân Linh.
Linh hồn nếu như bị mất đi thân thể, sẽ bị tan rã.
Nhưng nếu như tu luyện ra Yêu Linh hoặc là Chân Linh, linh hồn có thể duy trì thời gian rất dài, dưới hoàn cảnh đặc biệt, duy trì trăm nghìn năm đều có khả năng.
Có thể bên trong nghĩa địa này có cái đồ vật gì, có thể nuôi dưỡng Yêu Linh cùng Chân Linh, làm cho vô số Yêu Linh cùng Chân Linh hàng trăm năm trước có thể bảo tồn lại.
“Đã bao nhiêu năm, ta đều không nhớ rõ, chỗ nghĩa địa này, rốt cục có người tìm tới.”
Âm phát ra trong gió, bóng mờ mang hình người cảm khái, âm thanh khàn khàn âm lạnh này, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
“Chủ nhân, có những thân thể này, chúng ta có thể đi ra khỏi nghĩa địa, lại huy hoàng trở lại rồi.” ‘Phó Sùng Sơn’ quỳ rạp dưới đất, cung kính nói.
‘Lệ Vô Huyết’ nói: “Năm đó, tất cả cường giả siêu cấp đều bị trục xuất, hoặc là bị giết chết, giờ khắc này nếu chúng ta đi ra ngoài, không tốn nhiều thời gian, chắc chắn vô địch thiên hạ, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản chúng ta, dựa vào vô tận tài nguyên, đăng lâm đỉnh phong là ngay trong tầm tay.”
Bóng mờ mang hình người lạnh nhạt nói: “Nếu không phải bị vây đánh, ta há có thể bị phá hủy thân thể chỉ còn dư lại Chân Linh, cũng may ta đã sớm chuẩn bị, ở chỗ này xây dựng nghĩa địa, bằng không đã nhiều năm như vậy, từ lâu ta đã tan thành mây khói.”
“Hai người các ngươi, từ trong thân thể lui ra ngoài.” Hình người bóng mờ nói tiếp.
Hắn chỉ tay đối với ‘Ngụy Sơn Hà’ cùng với ‘Phàn Thiên Vũ’ nói, Còn ‘Lệ Vô Huyết’ cùng với ‘Phó Sùng Sơn’, thân thể hai người đã sớm bị yêu khí ăn mòn, không cách nào nghịch chuyển.
“Vâng!”
Hai con Yêu Linh từ trong cơ thể Ngụy Sơn Hà cùng với Phàn Thiên Vũ thoát lui đi ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngụy Sơn Hà cùng với Phàn Thiên Vũ ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.
Vô tận âm phong thu nhỏ lại, bóng mờ mang hình người hóa thành một cái quang điểm, bắn vào trong mi tâm Phàn Thiên Vũ.
“Bốn sao Căn cốt, quá kém, linh hồn cũng không mạnh mẽ, quá yếu.”
‘Phàn Thiên Vũ’ há miệng lạnh nhạt nói.
“Hắn đang chọn thân thể?”
Lý Phù Trần cùng với Tô Mộc Vũ ngơ ngác.
Hai người muốn nhúc nhích, thế nhưng một điểm đều không thể động đậy, một luồng sức mạnh cực kỳ âm lạnh, quấn quanh người bọn họ.
Quang điểm lại chảy ra, lướt vào trong mi tâm Ngụy Sơn Hà.
“Này là càng kém hơn, lấy thân thể của hắn, muốn đăng lâm đỉnh phong cơ bản là không thể, nhiều nhất chỉ có thể đạt đến Đấu Linh cảnh.” ‘Ngụy Sơn Hà’ cau mày nói.
Ánh mắt hắn tìm đến phía Phàn Thiên Tùng, quang điểm lướt tới.
“Thân thể này vẫn được, có Ngũ Tinh Căn cốt, linh hồn cũng khá mạnh mẽ, tuy rằng chênh lệch so với ta ban đầu một đoạn dài, nhưng có trí nhớ của đời trước, đăng lâm đỉnh phong cũng không khó, có điều hai cái thân thể kia, có vẻ như càng tốt hơn, thứ tốt chung quy đều phải lưu đến cuối cùng.” Ánh mắt quỷ dị của ‘Phàn Thiên Tùng’ tìm đến phía Tô Mộc Vũ cùng Lý Phù Trần.
Yêu Linh đoạt xá, đều là đoạt xá kẻ yếu, tâm linh ý chí nếu quá mạnh mẽ, trong nháy mắt không có cách nào đoạt xác, nói không chắc ngược lại sẽ bị tâm linh ý chí của đối phương gây thương tích, tâm linh ý chí của hai người này, không chút nào nghi ngờ, là cường đại nhất, cường đại đến mức Yêu Linh cấp sáu yêu thú, căn bản không muốn thử xem.
Trên trán Lý Phù Trần toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Bên trong linh hồn, tiểu phù màu vàng chuyển động nhanh chóng, trước nay chưa từng có nhanh chóng như vậy, tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm.
“Làm sao bây giờ?”
Lý Phù Trần không muốn chính mình trở thành người bị Chân Linh đoạt xá, như vậy so với chết càng khó chịu hơn.
Tuy rằng hắn không biết sau khi đối phương đoạt xá thân thể của hắn, ý thức của hắn có còn tồn tại hay không.
Hoặc chỉ là bị đối phương áp chế thôi.
Nhưng vô luận là như thế nào, cũng không phải là một chuyện tốt.
Phàn Thiên Tùng ngã xuống, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Giờ khắc này Tô Mộc Vũ, cũng không còn như trước đây có thể thong dong bình tĩnh, khắp khuôn mặt đều là sợ hãi cùng tuyệt vọng, mạnh mẽ giãy dụa.
“Thật là mạnh mẽ căn cốt, thật là một linh hồn mạnh mẽ, bằng vào ta còn mạnh mẽ hơn Chân Linh phổ thông, lại không có cách nào trong nháy mắt đoạt xá thân thể của nàng, quá tuyệt vời, quá tốt.” ‘Tô Mộc Vũ’ nhếch miệng cười to.
“Đừng hòng đoạt xá thân thể của ta.”
Tô Mộc Vũ trong mắt lộ ra bất khuất, tia bất khuất này, áp chế sợ hãi cùng với tuyệt vọng.
“Nếu như ta chỉ là Chân Linh cấp bậc Đấu Linh cảnh, thì đúng là cũng bị ngươi áp chế, đáng tiếc, ta không phải là Chân Linh cấp bậc Đấu Linh cảnh.” Theo thời gian trôi đi, ánh mắt của Tô Mộc Vũ càng ngày càng ảm đạm, khí tức thuộc về Tô Mộc Vũ, đang từ từ biến mất, một luồng khí tức âm hàn bốc lên.
“Tô Mộc Vũ, mau tỉnh lại.”
Lúc này, rốt cuộc Lý Phù Trần có thể nói chuyện, hắn lớn tiếng quát.
Tô Mộc Vũ không phản ứng chút nào, mấy lần hô hấp liên tiếp, Tô Mộc Vũ quay đầu, nhìn về phía Lý Phù Trần.
“Rất kỳ quái, tâm linh ý chí của ngươi tựa hồ so với nàng đều mạnh hơn, thế nhưng, khí tức thân thể của ngươi, nhưng lại không thuần túy bằng nàng ta, thật không biết có nên đoạt xá thân thể của ngươi hay không.” ‘Tô Mộc Vũ’ có chút do dự.
Đoạt xá thân thể, là cực kỳ tiêu hao Chân Linh.
Đoạt xác tâm linh ý chí yếu thì không có gì, đoạt xá loại tâm linh ý chí cường đại như Tô Mộc Vũ, tiêu hao của hắn một ít Chân Linh, nhưng hắn lại lo lắng đoạt xá thân thể Lý Phù Trần, cái được không đủ bù đắp cái mất, không công lại tiêu hao hết một phần Chân Linh.
Dù sao tâm linh ý chí, Hậu thiên là có thể bồi dưỡng, cũng không đại biểu là tiềm lực thiên phú mạnh mẽ.
“Xem ra vô số năm trôi qua, lá gan của ta cũng nhỏ đi, không thử xem, như thế nào biết được tư chất của hắn kém, hay là tư chất của hắn, mới là ta tha thiết mơ ước.” ‘Tô Mộc Vũ’ liếm môi một cái, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.
Vèo!
Một vệt ánh sáng lướt ra khỏi Tô Mộc Vũ, đi vào trong mi tâm Lý Phù Trần.
Sau một khắc đó, con mắt Tô Mộc Vũ đóng chặt, ngã trên mặt đất, ý thức hoàn toàn biến mất.
Quang điểm đi tới trong óc Lý Phù Trần.
Biến thành bóng mờ hình người.
Nhìn thấy linh hồn màu lam nhạt của Lý Phù Trần, thân thể bóng mờ hình người run rẩy, “Đây là cấp bậc linh hồn gì, làm sao có màu sắc thật là tươi đẹp như vậy, loại linh hồn này quá thuần khiết, đây là linh hồn của con người sao?”
“Cút ra khỏi thân thể của ta.”
Trong đầu, bóng người Lý Phù Trần nổi lên.
Đây là ý thức của hắn.
Dưới bức bách của bóng mờ hình người, ý thức của hắn hiện hình, làm được điều mà Địa Sát cảnh Võ Giả thậm chí là Thiên Cương Cảnh Võ Giả đều không thể làm được.
“Ồ, ý thức hiện hình, xem ra ngươi thật sự rất là đặc biệt.”
Bóng mờ hình người nhếch miệng cười gằn, hiện tại hắn còn không cách nào điều tra ra căn cốt của Lý Phù Trần, thế nhưng chỉ bằng vào linh hồn của Lý Phù Trần, hắn liền quyết định, từ bỏ Tô Mộc Vũ, lựa chọn thân thể của người này.
Có linh hồn cường đại này, hắn có cảm giác, đừng nói chỉ là đăng lâm đỉnh phong, coi như là vượt qua đỉnh phong đều rất dễ dàng, không hề có độ khó.
“Cút ra ngoài.”
Trong tay Lý Phù Trần xuất hiện một thanh kiếm, một chiêu kiếm chém về phía bóng mờ hình người.
“Tâm linh ý chí xác thực rất mạnh mẽ, nhưng không thể làm gì được ta.” bóng mờ hình người đánh ra một quyền, đánh bay Lý Phù Trần.
“Cút ra ngoài.”
Tâm linh ý chí của Lý Phù Trần vô cùng mạnh mẽ, tâm linh ý chí mạnh mẽ, ý thức thì lại vô cùng cô đọng, thân hình vừa mới bị đánh bay ra ngoài, lại thấy trường kiếm trong tay Lý Phù Trần biến ảo ra vô số kiếm ảnh, bao phủ hướng về phía bóng mờ hình người.