Bên trong Thần điện... Điện phủ sát bên trái nhất...
Thần điện, địa phương Tam thánh tướng lúc trước, mà cũng bởi bọn họ tồn tại, toàn bộ thần điện không có một bóng người. Diệp Vô Thần ở phía trên trời cao đảo qua bố cục thần điện, trực tiếp từ không trung chợt hạ xuống, hạ xuống bên trái nhất, lăng không một kiếm đem đỉnh điện đánh nát, rơi vào trong đó.
Đây là một cái điện phủ màu vàng, hắn cái nhìn đầu tiên liền thấy được chỗ chín khay đèn nhìn lên không có gì không tầm thường kia, hai tay cùng ra, chín trong mười ngón phân biệt bắn ra một đạo hỏa diễm đồng thời đánh trúng ở trên chín chén đèn. Nhất thời, đất màu vàng dưới chân hắn không tiếng động mở ra, Diệp Vô Thần khẽ dãn một hơi, hạ đi xuống.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Ở không trung rơi xuống rất lâu, Diệp Vô Thần rốt cuộc rơi xuống đất, nơi này tối đen một mảng, không có đèn đuốc gì, nhưng không chút nào ảnh hưởng thị giác Diệp Vô Thần, nhưng hắn lòng nóng như lửa đốt lại ở lúc này giật mình ở tại nơi đó, không cách nào bước ra bước chân của mình.
Cửa, chung quanh chính mình toàn bộ là cửa, có lớn có nhỏ, có mở ra, có đóng lại. Có cửa phía sau là cầu thang hướng về phía trước, có là con đường nối ngang, có thì là cầu thang xuống phía dưới...
Đi tới nơi này, hắn đã cảm thụ hai cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, khí tức kia thực quá mạnh mẽ quá mạnh mẽ, vậy mà hoàn toàn không kém gì trên Thông Thần tháp người áo đen cường đại nọ. Nhưng đồng thời, hắn cảm nhận được lực lượng hắc ám tử vong của Đồng Tâm cùng Ngưng Tuyết rời hắn một khắc kia triển lộ lực lượng quang minh cùng sinh mệnh... Nhưng, hai cỗ khí tràng khổng lồ kia cùng khí tức các nàng ở phía dưới, trước mắt, đến tột cùng cái thông đạo nào có thể tìm được Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm!?
Diệp Vô Thần ở trong bất lực cảm giác được thân thể chính mình rét run, hắn mạnh mẽ tự tỉnh táo lại, nhíu mày tìm kiếm huyền cơ trong đó, đúng lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một cái thanh âm quen thuộc.
“Phốc cô! Phốc cô phốc cô! Phốc cô phốc cô!”
Sau một tấm cửa, một tiểu sinh linh toàn thân lóe tử quang mỏng manh ở trong tiếng kêu hưng phấn chạy như điên lại đây, không ngừng quay chung quanh thân thể Diệp Vô Thần đảo quanh - rõ ràng tiểu tử là theo Ngưng Tuyết cùng nhau trở về Thần Chi đại lục. Diệp Vô Thần nhanh chóng thấp người đem nó chộp vào trong tay, tiểu tử lại bỗng nhiên giãy, trở lại hướng hắn lo lắng kêu to hai tiếng, sau đó sôi nổi hướng chỗ cửa chính mình lúc trước chạy đi.
Diệp Vô Thần lập tức rõ ràng cái gì, bước nhanh đi theo phía sau tiểu tử.
***
Đùng…
Đường văn trên mặt đất rốt cuộc toàn bộ lóng lánh hẳn lên, nguyên bản không gian tối tăm nhất thời hơn vài phần ánh sáng chói mắt. Giờ khắc này, hắc ám cùng quang minh, sinh mệnh cùng tử vong lần lượt thay đổi thời khắc hoàng hôn rốt cuộc buông xuống, thầncon mắt mở hờ, cuối cùng nhìn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm một cái, lại thong thả nhắm lại, lúc này nàng đã không cảm giác áy náy cùng bi thương gì, bởi vì đây là số mệnh nàng, cũng là số mệnh các nàng... Số mệnh không thể thay đổi.
“Hắc Dực, đi thôi... Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Huyền thần hắc ám cùng tử vong, lúc ngươi cùng Hắc Huyền thần dung hợp một khắc kia trở đi, ngươi sẽ trở thành ý thức chủ thể của hắn, làm cho hắn từ trong vạn vạn năm ngủ say tỉnh lại... Từ nay về sau, ngươi, chính là vũ khí mạnh nhất Thần Chi đại lục ta”.
Hắc Dực công chúa con mắt khép kín, không có chút phản ứng, không biết nàng có hay không nghe được thần đế thì thầm. Thoáng chốc, trong mi tâm nhân ngẫu Huyền thần màu đen bắn ra che kín hào quang Hắc Dực công chúa kia bỗng nhiên biến thành thuần túy nhất hắc ám chi mang, tại trong hắc ám chi mang này, thân thể Hắc Dực công chúa như bị mây đen lơ lửng nâng, chậm rãi hướng về phía bầu trời mà đi, càng lúc càng cao, càng lúc càng cao... Nàng mở to mắt, lưu luyến si mê nhìn một cái tỷ tỷ của mình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại...
Thân thể nàng, ở bên trong hào quang màu đen dung nhập bên trong mi tâm nhân ngẫu Huyền thần màu đen.
Con mắt nhân ngẫu đen bỗng nhiên mở, bắn ra hai đạo hào quang vô cùng hắc ám.
Hắc Huyền thần - thức tỉnh!
Vẻ mặt thần đế vẫn như cũ là lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, không có chút bởi Hắc Huyền thần thức tỉnh mà bộc lộ vui sướng. Theo thủ thế nàng biến đổi, dưới chân Hắc Huyền thần, một cái quang trận thật lớn chợt lóng lánh hẳn lên. Thần đế nhẹ giọng thì thầm: “Đại thần đế thứ hai mươi bảy Già Tà, Hắc Huyền thần ngươi sáng tạo đã thức tỉnh, truyền tống trận cũng đã tự hành phát động. Hắc Huyền thần - vũ khí mạnh nhất Già Tà sáng tạo, đi thực hiện sứ mệnh đầu tiên của ngươi, đi hướng ma đại lục phương xa kia đi”.
Quang trận thật lớn đang xoay tròn, sau đó hướng về phía trước phóng ra mảng lớn hào quang màu trắng, đem toàn bộ Hắc Huyền thần đều hoàn toàn bao phủ trong đó, lúc quang trận ngừng chuyển động, bạch quang tắt, Hắc Huyền thần đã hoàn toàn biến mất ở nơi đó bên trong không gian, to như vậy, chỉ còn lại có nhân ngẫu Huyền thần màu trắng tồn tại.
Hắc ám sớm hơn quang minh, tử vong trước sinh mệnh, cho nên thời gian nhân ngẫu đen thức tỉnh muốn hơi sớm hơn nhân ngẫu màu trắng - nhưng, chỉ là hơi sớm hơn, sau khi Hắc Huyền thần thức tỉnh trong ba mươi giây, Bạch Huyền thần phải thức tỉnh, nếu không, Bạch Huyền thần sẽ bởi Hắc Huyền thần thức tỉnh mà tự chủ sinh ra ý thức... Đó là Huyền thần màu trắng chính mình sinh ra ý thức hỗn loạn, không chịu bất luận kẻ nào nắm trong tay, như vậy mà nói, Thần Chi đại lục tất nhiên chịu tai ương ngập đầu đầu tiên.
Thần Chi đại lục đại thần đế thứ hai mươi bảy ở khi sáng tạo hắc bạch nhân ngẫu, liền quyết định sứ mệnh sinh ra của chúng nó. Sứ mệnh nhân ngẫu đen là chế tài, vì Thần Chi đại lục hủy diệt toàn bộ kẻ địch. Mà bạch nhân ngẫu thì là thủ hộ, lưu thủ ở Thần Chi đại lục, ngăn cản toàn bộ kẻ xâm nhập, trở thành lá chắn mạnh nhất của Thần Chi đại lục. Bởi vậy, ở dưới chân nhân ngẫu đen, có năm đó Già Tà bố trí truyền tống trận một lần, có thể đem nhân ngẫu đen ở thức tỉnh một khắc kia trực tiếp truyền tống đến ma đại lục -- xa xôi, cái này cũng là bởi vì, có quang minh cùng sinh mệnh lực Huyền thần màu trắng phải ở có tương bội dưới tình hình năng lực nhân ngẫu đen rời xa mới có thể thức tỉnh.
“Muội muội... Đồng Tâm…”
Ngưng Tuyết nhẹ nhàng thì thầm, nàng không có nhẫn tâm nhìn Hắc Dực công chúa biến mất ở Hắc Huyền thần mi tâm một màn kia, bởi vì đó sẽ là một bộ hình ảnh nàng căn bản không thể thừa nhận. Nàng nhắm chặt mắt, ở trong vô hạn lưu luyến cảm thụ được thân thể chính mình bị một cỗ lực lượng chậm rãi mang hướng về phía không trung, tiếp cận bộ vị mi tâm nhân ngẫu Huyền thần màu trắng.
“Bạch Dực, đi thôi... Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Huyền thần sinh mệnh cùng quang minh, lúc ngươi cùng Bạch Huyền thần dung hợp một khắc kia trở đi, ngươi sẽ trở thành ý thức chủ thể của hắn, làm cho hắn từ trong vạn vạn năm ngủ say tỉnh lại... Từ nay về sau, ngươi, chính là thủ hộ mạnh nhất của Thần Chi đại lục ta”.
Thần đế dùng ý thức hướng Ngưng Tuyết phát ra thanh âm, nàng cũng là nhắm mắt lại, căn bản không đành lòng nhìn nàng tiêu tán một màn kia. Thân tình giữa các nàng có thể là giả, nhưng cảm tình nhiều năm qua như vậy có thể là giả sao? Không ai có thể chân chính hiểu dưới mặt ngoài vĩnh viễn bình tĩnh của thần đế là một loại đau như thế nào. Nhưng như lời nàng, lúc nàng trở thành thần đế một khắc kia, trên rất nhiều chuyện, nàng liền đã không có lựa chọn. Nếu là vì chính mình mà sống, cho dù phải cùng toàn bộ Thần Chi đại lục là địch, nàng cũng muốn dùng tất cả của mình toàn bộ đi ngăn cản vận mệnh kết thúc của Hắc Dực cùng Bạch Dực, nhưng nàng chung quy không phải vì chính mình mà sống, mà là toàn bộ Thần Chi đại lục.
-o0o-
Dùng sinh linh chính mình thai nghén đổi lấy lực lượng công kích có thể hủy diệt tất cả cùng lực lượng thủ hộ ngăn cản tất cả, thần hộ mệnh đại lục vĩnh cửu an hòa... Rất đáng giá.
Thân thể Bạch Dực công chúa đang lên cao, trên tuyết nhan tuyệt mỹ tràn ngập lưu luyến thật sâu...
“Ca ca...” Nàng nhẹ nhàng nỉ non, dùng lòng của mình, kêu gọi hắn đã rốt cuộc không nhìn thấy...
Nếu không gặp được hắn, lúc này chính mình có thể sẽ không khó qua như vậy hay không...
Nhưng nếu không có gặp được hắn, trong sinh mệnh chính mình còn lại cái gì?
Ca ca...
Ta mất, người sẽ khóc, sẽ đau, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ ta sao...
Ta biết, ca ca nhất định sẽ... Ngày đó, thời điểm ca ca rơi lệ vì ta, ta thống khổ, lại cảm giác sâu sắc được chính mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Có thể nhìn thấy ca ca vì ta mà chảy nước mắt, đời này kiếp này, dù vào vạn kiếp luân hồi, cũng không oán không hối hận... Cuối cùng xa cầu, là ca ca có thể quên ta, vĩnh viễn quên ta, không cần đau vì ta nữa, ta sẽ ở trong thế giới không biết, vĩnh viễn nhớ ngươi... Nhìn người... Khi vui vẻ, ta sẽ so với ca ca vui sướng gấp trăm lần, thời điểm thống khổ, ta sẽ so với ca ca thống khổ ngàn lần...
Ca ca, rất muốn... Lại nhìn người một cái...
Oành!!!!
Một cái nổ vang không hài hòa vang vọng không gian dưới lòng đất không có thanh âm gì này, đem toàn bộ tinh thần đều ngưng tụ ở trên đánh thức nhân ngẫu Huyền thần thần đế cũng không có nhận thấy được sinh linh khác tiến vào, cái tiếng vang động này làm cho trong lòng nàng hoảng hốt, mà thân thể đã bay tới đầu nhân ngẫu Huyền thần Bạch Dực công chúa cũng ở trong tiếng nổ vang này theo bản năng mở mắt... Trong nháy mắt, nàng ý thức thế giới bỗng nhiên trở nên trống rỗng, hai con ngươi tuyệt mỹ đang trong rung động mông lung... Giống như đặt mình vào trong cảnh trong mơ hư ảo...
Mảnh cửa lớn cứng rắn vô cùng kia bị Trảm Tinh kiếm trực tiếp đánh phá, Diệp Vô Thần đem tiểu tử cùng Huyền Vũ toàn bộ thu hồi, mãnh liệt xông vào, trước tiên, ánh mắt hắn cùng Bạch Dực công chúa bốn mắt nhìn nhau, hai người ánh mắt ở cùng thời gian dừng hình ảnh, ở trong sóng mắt rung động ngơ ngác nhìn đối phương...
“Tuyết Nhi!!” Diệp Vô Thần bất chấp đi nhìn cái nhân ngẫu thật lớn kia, bất chấp cách bên người không xa thần đế thần sắc kinh ngạc kia, bất chấp tất cả tung người mà lên, nhằm phía không trung Ngưng Tuyết.
“Ca... Ca ca!!”
Ngạc nhiên vui mừng giống như mộng, hư ảo chân thật không cách nào tin tưởng, làm cho linh hồn gần như phiêu tán xúc động, giữa ngắn ngủn ngay lập tức, tuyết nhan của Ngưng Tuyết đã bị nước mắt hoàn toàn ướt nhẹp. Hắn đến rồi... hắn một nhân loại, lại tại trong thời gian ngắn như vậy, hắn vậy mà thực đi tới nơi này, cũng xâm nhập thần điện dưới lòng đất này có thần tướng cùng thánh tướng thủ hộ, xuất hiện ở tại trước mặt chính mình... Hắn, vĩnh viễn là hắn, ở thời điểm chính mình bất lực, hắn dắt tay chính mình, ở thời gian gặp phải nguy hiểm, hắn luôn che ở bên người chính mình... Ở thời gian tuyệt vọng nhất, hắn vẫn như cũ giống như kỳ tích như vậy xuất hiện ở tại trước mặt chính mình...
Giờ khắc này, nàng kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên.
Là mơ sao? Nếu là mơ, lại vì sao có thể có xinh đẹp như vậy, lại mơ không chân thật như vậy, trong mơ hắn... Lại vì sao là chân thật như vậy...
Trên thân thể Ngưng Tuyết xu thế di động ngừng lại, phía sau thân thể đã hầu như dán đến mi tâm Bạch Huyền thần, quang minh cùng sinh mệnh lực của nàng đang điên cuồng bắt đầu khởi động, giãy dụa, ngăn chặn lực lượng kia đến từ thần đế... Cái gì Huyền thần, cái gì tương lai Thần Chi đại lục, cái gì số mệnh chính mình... Nàng đã hoàn toàn không để ý, nàng thầm nghĩ liều lĩnh bổ nhào vào trong lòng hắn, đem hắn gắt gao ôm chặt, vĩnh viễn ôm chặt...
Lực lượng chấp nhất cùng tín niệm là vô cùng đáng sợ, nghi thức đánh thức hắc bạch nhân ngẫu Huyền thần là do thần đế đến chủ đạo, lực lượng dẫn dắt Hắc Dực công chúa cùng Bạch Dực công chúa cùng hắc Bạch Huyền thần dung hợp cũng đến từ thần đế, nhưng lúc này, thần đế lại hoảng sợ phát hiện lực lượng của mình rốt cuộc không cách nào tác động Bạch Dực công chúa cùng Bạch Huyền thần dung hợp nửa phần, lực lượng Bạch Dực công chúa giống như tại một khắc này tăng vọt gấp trăm lần, giống như điên giãy dụa.
“Bạch Dực!!” Thần đế lấy thanh âm đánh thẳng linh hồn hô to một tiếng, kiệt lực đem thần lực vô cùng của mình thêm vào đến lớn nhất, lại phát hiện vẫn như cũ không thể tác động thân thể nàng. Dạ Minh, Huyết Dạ, Thiên Trọng Tam thánh tướng liên thủ cũng không thể là đối thủ nàng, lúc này vậy mà không ép nổi Bạch Dực công chúa thực lực chỉ là miễn cưỡng hơn bát thần tướng.
Nhưng, Bạch Huyền thần nếu là không có thức tỉnh đúng lúc, hậu quả đáng sợ kia không ai so với nàng rõ ràng hơn, nàng sau khi phát ra một tiếng hét lớn, ghé mắt nhìn phía nam tử bỗng nhiên xuất hiện kia, vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, nàng chưa kịp thấy rõ bộ dáng hắn, lúc này, kim mang trước người nàng đột nhiên lóe lên, một mũi tên dài màu vàng ở trong kim mang chợt lóe mà qua xuất hiện ở trong tay nàng, nàng vung tay lên, tên dài màu vàng kia nhất thời ở trong một trận tiêm minh xé rách không gian bắn về phía Diệp Vô Thần.
Lực lượng Thần giới chi đế sao lại có thể nhỏ, trừ người áo đen gặp phải lúc trước, nàng tuyệt đối là người mạnh nhất Diệp Vô Thần đối mặt, thần đế một mũi tên tùy tay này nhìn như tùy ý, thực ra là một đòn toàn lực chất chứa tức giận vô cùng cùng tất sát chi tâm, mũi tên vàng kia lấy không thể tưởng tượng gào thét, còn chưa gần người, lực lượng không thể kháng kia trói chặt cũng đã làm cho thân thể Diệp Vô Thần đình trệ ở tại nơi đó.
Vù!
Mũi tên vàng xuyên không mà qua, đánh trúng chính là tàn ảnh Diệp Vô Thần lưu lại, Diệp Vô Thần thuấn di đến bên người Ngưng Tuyết, đem nàng ôm chặt, sau đó ở bên trong bạch quang một đoàn đột nhiên lóe rời khỏi không gian dưới lòng đất này. Rốt cuộc lại một lần nữa tiếp xúc đến thân thể Ngưng Tuyết, Diệp Vô Thần không có chút do dự lựa chọn độn đi, vừa rồi một đòn của thần đế làm cho hắn rõ ràng biết nàng đã cường đại đến tình trạng nào, căn bản không hề cho nàng cơ hội ra tay gì, mang theo Ngưng Tuyết độn xa ngàn dặm.
Oành!
Tên dài màu vàng xuyên qua bầu trời, xuyên qua không gian ngàn mét dưới lòng đất, một mực bắn ra mặt đất, mang theo tiếng rít như trước làm cho người ta hồi hộp bắn về phía trời cao xa xôi.
Sau đó, không gian lâm vào một mảng yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Bạch Dực công chúa... Bị mang đi rồi...
Cho tới bây giờ đều là thong dong tự nhiên, vô số năm qua đều trầm ổn không gợn sóng thần đế lúc này hoàn toàn giật mình ở tại nơi đó, trong thời gian ngắn không thể nào tiếp nhận trong chuyển biến phản ứng lại, càng không thể tiếp nhận khủng hoảng thật lớn tiếp theo... Đúng lúc này, bên trong hai mắt bạch sắc nhân ngẫu Huyền thần im lặng bỗng nhiên bắn ra hai đạo hào quang trắng óng ánh, lực lượng cực lớn đến làm cho thần đế cũng trong nháy mắt hít thở không thông tuôn ra, tràn ngập toàn bộ không gian dưới lòng đất, bao phủ toàn bộ thiên vực cung thành, một cỗ uy áp nặng trịch đặt ở trong lòng vô số người, như một cái vung nồi thật lớn bỗng nhiên từ bầu trời úp xuống.
Một màn đáng sợ nhất, không thể xảy ra nhất, không dám tưởng tượng nhất kia rốt cuộc thời khắc sắp thành công kia cuối cùng phát sinh, vẻ mặt thần đế trong nháy mắt trở nên vô cùng u ám, đã không có Bạch Dực công chúa hiến tế, ý thức Bạch Huyền thần rốt cuộc bởi ý thức Hắc Huyền thần thức tỉnh mà tự phát hình thành - đó là ý thức bạo loạn, là ý thức không chịu gì nắm trong tay, hắn thức tỉnh, sẽ làm nó điên cuồng hủy diệt toàn bộ tất cả có thể nhìn thấy.
Một hồi tai nạn thật lớn, đã ở khi Hắc Huyền thần tới ma đại lục buông xuống ở Thần Chi đại lục.