Long Dận một thân một mình đi tới thư phòng của Diệp Thủy Dao, không qua bất kỳ thông báo nào. Đẩy cửa phòng liền cảm giác thấy một cỗ khí lãnh lẽo phả vào mặt. Diệp Thủy Dao quả nhiên ngồi trong thư phòng, từ hôm qua xác nhận được tin tức của Diệp Vô Thần, nàng liền đóng cửa không ra, suốt đêm không ngủ, giọt nước cũng không uống, cũng chẳng khóc, phần lớn thời gian cứ ngồi đờ đẫn như thế.
Long Dận bỗng đi tới, nàng không xoay người. Đồng Tâm bên cạnh nàng ghé mắt nhìn rồi liền thu hồi ánh mắt không thèm nhìn y. Phảng phất như không đặt y vào trong mắt.
Không khí nơi đây khiến Long Dận rất không thích ứng, mở miệng nói:
- Diệp Thủy Dao, là trẫm.
Diệp Thủy Dao nghe vậy, xoay người lại, mặt không chút biểu cảm nhìn y, không đáp lời cũng chẳng hành lễ, ánh mắt lạnh nhạt dường như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Long Dận cũng chẳng để bụng, thở dài một tiếng nói:
- Trẫm đã biết toàn bộ, lúc nãy cũng đã gặp qua phụ thân và gia gia ngươi, lần này trẫm tự mình tới là có một việc quan trọng muốn nói với ngươi. –Y ngưng lại, chẳng chờ phản ứng của Diệp Thủy Dao, biết rằng nói nhiều vô ích, đi thẳng vào vấn đề:
- Việc này ta nói thẳng với ngươi nhé, sau hôm ấy, hoàng đế Đại Phong Quốc Phong Liệt vô cùng phẫn nộ, muốn lập tức động binh đoạt Thiên Long ta, bị Thái tử Phong Lăng ngăn cản, Phong Lăng truyền tin cho trẫm, nếu ngươi chịu về Đại Phong đồng thời thành hôn, họ sẽ bỏ qua chuyenj cũ, hòa ước năm năm vẫn như cũ. Trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.
Khuôn mặt Diệp Thủy Dao thoáng chốc biến lạnh, phát ra thanh âm tràn ngập cừu hận:
- Ông… không ngờ còn muốn bảo ta gả cho tên hung thủ hại chết Tiểu Thần kia!
Long Dận biết nàng sẽ có phản ứng này, ngán ngẩm nói:
- Oán hận của trẫm với Đại Phong Quốc sẽ không ít hơn bất cứ một ai, nhưng sự bắt đắc dĩ của trẫm cũng nhiều hơn bất cứ một ai trong các ngươi. Trẫm sao có thể không biết, nếu lần hòa hiếu này có thể thành công, thực sự là nỗi nhục của Thiên Long Quốc ta, trẫm càng biết nỗi hận của Diệp gia ngươi. Nhưng ngươi có biết thế nào là ‘chịu nhục’? Bây giờ chúng thần trong triều đều biết, nếu thật sự lập tức khai chiến, Thiên Long ta ắt sẽ đối mặt với nguy hiểm mất nước, mà có thể hóa giải tai nạn này, duy nhất chỉ có ngươi. Trẫm hy vọng ngươi có thể gánh vác nỗi nhục của một người, giải cứu vạn dân sinh linh, lịch sử Thiên Long sẽ vĩnh viễn ghi tạc tên của ngươi! Ngươi từng đáp ứng một lần, ắt đã biết rõ lợi hại của nó, trai gái Diệp gia đều là trung lương trung thành vì nước, ngươi có bằng lòng đáp ứng lần hai không?
Diệp Thủy Dao vẫn luôn lạnh mặt nghe giọng đế vương của y, chờ y nói xong, nàng lạnh lùng nói:
- Thiên Long Quốc diệt vong liên quan gì tới ta, Long gia ngươi diệt vong liên quan gì tới ta… Cút cho ta!
Một tiếng quát tháo, khiến sắc mặt Long Dận thoắt cái đen xuống, đường đường một đế vương Thiên Long Quốc, từ lúc nào có người dám bất kính với y như thế. Y quát lại:
- Láo xược!
Thanh âm y vừa hạ, uy nghiêm của đế vương vừa mới phát ra, Đồng Tâm chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chặp y, không khí trong phòng chẳng mấy chốc ngưng kết như bị đông lại. Long Dận như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, một nỗi sợ hãi vô hình sinh ra từ trong lòng, sự lạnh lẽo lan tràn, khiến nội tâm y rùng mình kịch liệt.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, hai chiếc bóng già cỗi cùng nhau bay vào, đứng bên người Long Dận, chính là hai trong số ba đại cung phụng bên người y, sau khi Lý lão tiến vào ngay lập tức khom người nói:
- Hoàng thượng, trong cung truyền tới cấp báo cần hoàng thượng lập tức trở về. –Sau đó tay không chút dấu vết kéo y một cái. Long Dận hiểu ý, sợ hãi liếc qua Đồng Tâm, xoay người rời đi.
Trên đường hồi cung, sự khủng khiếp trong nội tâm Long Dận chưa tan, trong nháy mắt bị Đồng Tâm nhìn chằm chặp ấy, y có một thứ cảm giác đáng sợ như bị đao gác lên cổ, khẽ động một cái là sẽ bị lấy đi tính mạng. Y lòng còn sợ hãi hỏi:
- Nha đầu đó là Diệp Vô Thần nhặt về lúc trước, nàng rốt cuộc là ai?
- Hoàng thượng cũng nhìn ra sự bất phàm của nàng? –Một thanh âm hỏi.
- Không sai, tuy trẫm không thông hiểu vũ kỹ gì nhưng khí thế lúc nãy chắc chắn chỉ có cao thủ mới có thể tỏa ra. Không ngờ một đứa bé thoạt nhìn chỉ hơn mười tuổi lại đáng sợ đến vậy. Lý lão, vì sao lúc nãy các ngươi muốn trẫm rời khỏi, chẳng lẽ không có nắm chắc kiềm chế được nàng? Hừ1 Diệp Thủy Dao không ngờ lại bất kính với trẫm như thế, thật là vô lý! –Nghĩ đến một chữ ‘cút’ kia của Diệp Thủy Dao, trong lòng y nổi giận đùng đùng. Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nói chuyện với y như vậy.
- Không phải không nắm chắc, mà là… cho dù là mười ta hai mươi ta cùng lên cũng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của nàng.
- Cái gì!? –Long Dận khựng chân, khiếp sợ, nhướng mày hỏi:
- Lời này… là thật?
- Lão phu sao dám lừa Hoàng thượng.
- Lý lão nói không sai, nàng muốn giết chúng ta chỉ cần không đến ba chiêu, mà nếu muốn bất lợi với Hoàng thượng… một trăm chúng ta cũng không ngăn nổi. –Một thanh âm già nua khác nói.
Long Dận da đầu ngứa ran, nghĩ đến đôi mắt đáng sợ của thiếu nữ đó, nội tâm càng run rẩy:
- Điều này… điều này sao có khả năng…
- Hoàng thượng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường để cân nhắc, cứ chẳng hạn như, Diệp gia Diệp Vô Thần giết Chiến Thần, giết Phong Thần Tam Lão ngang bằng với chúng ta, lúc kiệt sức lại chém giết vạn quân, chuyện thần thoại như vậy lại là sự thật rành rành.
Long Dận sững sờ rất lâu, thở dài một tiếng nói:
- Nói không sai… Trẫm chưa từng nghĩ đến, Diệp Vô Thần lại ẩn giấu sâu đến vậy. Hành động của hắn ở Đại Phong Quốc, thật sự có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà.
Hôm qua khi Long Dận nhận được tin tức, sự kinh hãi trong lòng có thể nói là không cách nào hình dung. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng y cứ nghĩ mà sợ, y luôn trăm phương ngàn kế muốn dồn Diệp Vô Thần vào chỗ chết, giả sử có một ngày bị hắn phát hiện, với thực lực đáng sợ ẩn giấu sâu như thế của hắn, ngay cả Chiến Thần đều có thể chém giết, muốn hủy Long gia y thật là quá dễ dàng. Nhưng may mắn là hắn đã chết, không phải chết trong sự tính kế của y, mà chết ở Đại Phong Quốc, y không khỏi cảm thán thật đúng là trời thương Long gia y. Mà không chỉ hắn, ngay cả thiếu nữ áo đen bên người hắn đều đáng sợ kinh người như thế, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để cân nhắc. Long Dận chợt cảm thấy, những hiểu biết của một kẻ luôn cho rằng đã khống chế toàn bộ như mình với Diệp Vô Thần thực ra chỉ dừng lại ở hình tượng mặt ngoài, nếu ngày nào đó hắn thoáng có động tác, mình đều khó lòng phòng bị.
- Cũng chả trách Đào Bạch Bạch chết trên tay hắn, nói cái gì mà Thần Khí, thật là giả dối. Với tuổi tác như thế của hắn, rốt cuộc là làm thế nào đạt được trình độ bậc này. Lẽ nào thật sự là Ma Thần phụ thể trong truyền thuyết?
Lần này quả thật Long Dận đã hiểu nhầm Diệp Vô Thần, khi đó hắn không hề có năng lực giết Đào Bạch Bạch, cho dù là đạt tới Vô Thần quyết tầng ba cũng không có. Hắn giết Đào Bạch Bạch dựa vào chính là Đồng Tâm, giết Phong Triêu Dương dựa vào chính là Thiên Diệt Hỏa Long Quả và Trảm Tinh Kiếm.
- Chuyện này chúng ta càng khiếp sợ hơn Hoàng thượng, cũng càng thêm muốn biết. Nhưng duy nhất có thể xác định chính là… Hoàng thượng, nhất thiết không thể chọc vào thiếu nữ vừa nãy, nhất thiết không thể! Lúc nãy, nàng đã động sát cơ, nếu chúng ta thoáng tới muộn một bước, thì bây giờ Hoàng thượng đã…
Long Dận:
- ……
Long Dận vừa trở lại trong cung, một tiểu thái giám liền vội vàng tới báo:
- Hoàng thượng, nghe hạ nhân trong Phi Hoàng Cung nói, bắt đầu từ hôm qua Phi Hoàng công chúa vẫn một mực không ăn thứ gì, hoàng thượng có cần…
Long Dận đang tâm sự nặng trĩu vung tay:
- Nàng muốn ăn gì thì sai người làm cho nàng ăn, ngươi đi xuống đi… Khoan đã, đi gọi Lâm Cuồng tới.
Không mất bao lâu, Lâm Cuồng bước mau tới, khom người nói:
- Hoàng thượng, triệu lão thần có việc gì?
- Chuyện về Diệp Vô Thần ngươi cũng biết? –Long Dận hỏi.
- Biết. –Bây giờ cả Thiên Thần đại lục đều truyền vô cùng sôi nổi, y muốn không biết cũng khó.
- Ngươi thấy thế nào?
- Điều này… -Lâm Cuồng ngừng lại, dè dặt nói:
- Không nghĩ đến hắn ẩn giấu sâu như vậy, không ngờ lại đáng sợ đến thế.
Y phát ra sự cảm thán như Long Dận, Long Dận cũng không hỏi nhiều nữa, nhướng mày nói:
- Mặc kệ hắn đáng sợ cỡ nào, bây giờ cũng đã chết rồi, không cần đặt tâm tư lên người hắn. Cái chết của Diệp Vô Thần với trẫm, với Lâm gia ngươi mà nói đều là một cơ hội tuyệt hảo. Hiện tại Diệp Nộ đã cáo lão, không muốn can dự chính sự nữa, đây không phải chuyện tốt, cũng không thể xem là chuyện xấu. Với tính cách của y, vào ngày đại chiến, y ắt sẽ chủ động đứng ra. Bây giờ ngươi phải làm chính là Hoa gia, rõ ý của ta chưa?
Lâm Cuồng lập tức hiểu ý:
- Lão thần đã rõ!
---------------------
---------------------
Tuyết rơi một mạch đến buổi chiều mới dừng, Tiểu Lục đôi mắt đã khóc sưng đỏ lặng lẽ đưa cơm tới, rồi lặng lẽ lui ra. Diệp Thủy Dao lại cả ngày không ăn thứ gì, thân lạnh tâm càng lạnh hơn. Nàng luôn cho rằng, là mình trốn tránh khiến Diệp Vô Thần đuổi tới Đại Phong Quốc, hại chết hắn.
Đồng Tâm bưng đồ ăn nóng hôi hổi đến trước mặt nàng, ánh mắt trong veo nhìn nàng. Nàng lắc đầu, cô đơn nói:
- Ta không đói, muội ăn đi.
Đồng Tâm cũng lắc đầu, cứ thế dùng tay nâng đồ ăn lên giữa không trung, nhưng nàng chờ rất lâu, Diệp Thủy Dao vẫn ngồi đờ đẫn ở đó. Đồng Tâm đặt đồ ăn xuống, đi tới cầm lên một cây bút, rồi rút một tờ giấy, bên trên vẽ từng chữ nguệch ngoạc, với nàng mà nói, viết chữ so với giết người còn khó hơn rất rất nhiều.
Viết xong, nàng đặt giấy ở trước mặt Diệp Thủy Dao, trên đó, viết bảy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
- Không ăn, huynh ấy sẽ lo lắng.
Nước mắt Diệp Thủy Dao đã nhịn rất lâu cuối cùng thoáng cái trào ra, nàng bụm môi, dùng sức lắc đầu, sau đó cầm đũa lên.
Đồng Tâm giờ đã coi Diệp Thủy Dao thành chỗ dựa dẫm, mà Đồng Tâm lại há chẳng phải chỗ dựa nho nhỏ và chiếc ô bảo vệ của Diệp Thủy Dao, là người duy nhất có thể nói những lời trong lòng. Quan hệ giữa họ được dựng lên chỉ vì một người. Vì một người là tỷ tỷ hắn yêu thích, một người là muội muội hắn đi đâu cũng dẫn theo bên người.
Hoa gia Thiên Long Thành.
- Con gái ngoan, cha cầu xin con đó, con ăn chút đi, con cứ không ăn không uống như thế, người sẽ gầy đó! –Hoa Chấn Thiên vẻ mặt cầu xin khuyên nhủ nói, chỉ thiếu chút nữa không quỳ xuống trước con gái mình, từ hôm qua nhận được tin tức của Diệp Vô Thần, nàng cứ đờ đẫn hơn nửa ngày không hồi hồn lại, y muốn giấu kín chuyện này với Hoa Thủy Nhu, nhưng độ rung động do chuyện này tạo thành thật sự quá lớn, cả Thiên Thần đại lục đều đang bàn luận, làm thế nào cũng không thể giấu nổi, rất nhanh liền bị Hoa Thủy Nhu biết được. Nàng chợt nghe thấy, không nói một câu liền ngất đi, dọa cho Hoa Chấn Thiên hoàn toàn luống cuống tay chân.
Hoa Chấn Thiên vẫn khuyên một mực từ hôm qua đến bây giờ, vắt sạch tâm tư an ủi khuyên nhủ, Hoa Thủy Nhu cứ ngồi đờ đẫn trên giường như thế, ánh mắt si ngốc, không nói một lời, như mất hồn vậy, Hoa Chấn Thiên nói với nàng lâu như vậy, nàng ngay cả mi mắt đều không chớp cái nào.
Hoa Chấn Thiên thở dài một tiếng, dùng sức vỗ đầu mình, ông quá hiểu con gái mình. Đả kích từ cái chết của Diệp Vô Thần đối với nàng thật sự quá lớn, hồn cũng đi theo hắn luôn.
- Con còn không ăn nữa, cha con ta sẽ cùng nhau chịu đói, nếu con không muốn cha chết đói, vậy con ít nhiều hãy ăn chút được không? –Hoa Chấn Thiên dùng giọng điệu hết sức cầu xin nói, từ hôm qua đến hôm nay, Hoa Thủy Nhu một giọt nước không uống, một chữ không nói, một giọt nước mắt cũng không chảy, cứ ngồi như thế… Ông chỉ thiếu chút nữa không quỳ xuống trước con gái.
- Ai… Cho dù không ăn, con khóc lên cũng được mà, trong lòng cha… rất hoảng sợ đó. –Hoa Chấn Thiên dùng sức đập đập vùng tim mình, nơi đó hệt như bị chặn một tảng đá lớn, nặng trịch mà khó chịu.
Hoa Thủy Nhu:
- ……
Nếu Hoa Thủy Nhu khóc lớn mấy ngày mấy đêm, đau thương muốn chết, ngược lại Hoa Chấn Thiên sẽ không lo lắng như vậy, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng nàng cứ như kẻ mất hết hồn vía, khiến kẻ làm cha như ông vừa khó chịu vừa sợ hãi. Ông thở dài một tiếng, đi ra ngoài, nhẹ nhàng chèn cửa phòng con gái.
-o0o-