- Không, Phong tiền bối, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy. –Phong Liệt đau xót lắc đầu:
- Chuyện này không trách Phong tiền bối, là hắn quá giảo hoạt quá tàn nhẫn… -Y oán độc nhìn Diệp Vô Thần, nỗi hận mau chóng tràn ngập trong lòng. Có ai sẽ nghĩ rằng, trên người hắn lại giấu hỏa khí lợi hại như thế, dùng nó bắt cóc Phong Như. Lại có ai sẽ nghĩ rằng, ngay cả Chiến Thần đều chính miệng đồng ý cho hắn rời đi, hắn lại tàn nhẫn giết chết Phong Như ngay trước mắt họ, đồng thời thiêu rụi thi thể nàng.
Hắn không nên là một kẻ mãng phu bất chấp hậu quả, càng không nên tàn nhẫn và đáng sợ như vậy… Nhưng hết thảy lại thật sự xảy ra, khiến thật sự trở thành địch nhân không chết không thôi.
Hành vi của Diệp Vô Thần cuối cùng cũng xúc phạm đến giới hạn của Phong Triêu Dương, hổ thẹn cùng lửa giận khiến Phong Triêu Dương vốn dĩ muốn tha hắn rời đi… đã không thể không giết hắn.
- Rút binh khí của ngươi ra đi, truyền nhân Kiếm Thần thì phải cầm kiếm mà chết. –Phong Triêu Dương ngửa lên trời thở dài. Đây là sự khoan thứ cuối cùng y dành cho Diệp Vô Thần, chỉ là sự tôn trọng với bạn cũ Sở Thương Minh thôi. Tuy rằng… bất kỳ ai đều biết, Chiến Thần muốn giết hắn thì chỉ cần một đao.
Diệp Vô Thần ôm Ngưng Tuyết lên, một tay ngoắc vào trong ngực, tay phải vươn ra, một luồng kim quang chói mắt và một luồng hỏa quang nóng rực đồng thời xuất hiện. Trong tay, đã nắm một thanh đại kiếm rực lửa.
Trong tình cảnh này, hắn vẫn không lựa chọn để Nam Hoàng Kiếm – Trảm Tinh bại lộ, mà dùng Hỏa chi lực tự nhiên thao túng, hoàn toàn che phủ thân kiếm.
- Tuyết Nhi, muội sợ không? –Diệp Vô Thần dùng thanh âm chỉ có nàng mới có thể nghe thấy nói bên tai nàng.
- Không sợ… Chỉ cần ca ca ở bên, muội vĩnh viễn sẽ không sợ.
- Nhắm mắt lại, gì cũng đừng nhìn… Chờ khi muội tỉnh lại, chúng ta liền có thể về nhà rồi, được không?
- Ca ca…
- Hửm?
- Người huynh nóng quá…
- Đúng… vì ca ca đã ăn trái cây màu đỏ kia cho nên mới nóng. Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngủ đi, được không?
- Vâng… Ca ca… -Ngưng Tuyết nhắm mắt, nằm sấp lên vai hắn, nước mắt lặng lẽ thấm ướt vai hắn.
Trên người Diệp Vô Thần bắt đầu lóe lên quang mang màu lửa, hệt như có một luồng lửa đang rực cháy trên người hắn, ngọn lửa càng lúc càng mạnh, khí thế bao phủ xung quanh cũng càng lúc càng mạnh.
Diệp Vô Thần rõ ràng không sợ lửa không sợ nóng trên dưới cả người mỗi một bộ phận đều như đang bị lửa thiêu đốt, Vô Thần lực đang trào dâng điên cuồng kia sinh ra cuồn cuộn, dường như tùy thời đều có thể đánh sâu vào thân thể hắn rách toạc ra, trong cơn đau dữ dội, sắc mặt hắn lại bình tĩnh một cách quỷ dị, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên một nụ cười âm u. Bởi vì càng đau đớn thì hắn sẽ nhận được lực lượng càng lớn.
Cuối cùng, khí thế và sát khí khủng bố ấy khiến khuôn mặt Phong Triêu Dương xuất hiện ngưng trọng, Phong Liệt và Phong Lăng càng hãi hùng không thôi. Họ liên tục thầm nhủ trong lòng… Đây rốt cuộc là người thế nào? Rốt cuộc là người thế nào?
Bầu trời bắt đầu tối xuống, khí thế dồn nén kia vẫn đang bành trướng, lan rộng… Cả người Diệp Vô Thần bị quang mang màu đỏ bao vây hoàn toàn. Trong ngực hắn, Ngưng Tuyết im lặng nằm ở đó không chút nhúc nhích, hệt như đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Phong Triêu Dương bắt tay trái ra đằng sau, một tay cầm đao chỉ về phía Diệp Vô Thần. Hiện tại, y đã không đơn thuần là muốn giết hắn nữa, mà đã coi hắn thành một đối thủ.
………………………………………… …..
Hai chiếc bóng màu đen và tím va chạm không ngừng, như hai tia chớp khác màu đan xen va vào nhau, phát ra năng lượng nổ tung vang trời rung đất. Mặt đất có vô số khe rãnh lớn lớn nhỏ nhỏ, tàn phá khắp nơi, trong phạm vi vài trăm thước gần như tìm không ra nơi nào còn toàn vẹn.
Ầm!
Cát bụi đầy trời, một luồng quang mang đen nhánh bắn thẳng trời cao, mặt đất bị nhấc lên cao vài chục thước, ngay cả đất đá đều đang sợ hãi, rung rinh không ngừng. Sinh linh xung quanh ồ ạt dừng chân ở xa xa, không một sinh vật nào dám tới gần.
Lại là một lần va chạm dữ dội, sau đợt quấn buộc ngắn ngủi, hai luồng quang mang một đen một tím song song vọt ra ngoài, đứng nhìn nhau cách cự ly trăm thước.
Trên người Lục Thiên nhiều thêm hơn chục vết thương lắt nhắt, trên khải giáp giăng đầy vết hõm, những vết này toàn bộ đến từ Thiên Phạt Chi Nhận. Mà ánh mắt gã vẫn lạnh lùng như trước, hoàn toàn không có bất kỳ vẻ đau đớn khó chịu nào, ngay cả hơi thở đều không trở nên nặng nề hay hỗn loạn.
Đồng Tâm cả người hoàn hão không hề tổn thương, sắc mặt lại trở nên trắng bệch rõ ràng. Nàng chẳng phải không nhìn ra được, nàng không bị thương là vì gã Lục Thiên trước mắt này chẳng hề muốn tổn thương nàng. Dưới đấu pháp dốc hết toàn lực, thậm chí lưỡng bại câu thương của nàng, gã vẫn đáp trả tự nhiên, vững vàng như núi.
Bỗng dưng, ánh mắt nàng đảo về phía tây bắc. Phương hướng đó truyền tới khí tức nàng quen thuộc, luồng khí tức ấy không ngừng bành trướng, không ngừng cường đại. Vị trí, là hoàng cung Đại Phong lúc trước vừa mới thoát khỏi.
Nàng bỏ lại Lục Thiên, xông về phương hướng đó, nhưng bị thân thể cao lớn của Lục Thiên cản ở trước người, lạnh giọng nói:
- Mong công chúa theo thuộc về trở về. Chúng ta đã tìm đằng đẵng cả trăm năm, lần này bất kể thế nào cũng phải dẫn người trở về.
Phù…
Bóng tối khôn cùng vô thanh vô tức che phủ mặt trời, trước mắt Lục Thiên hoàn toàn tối đen, như bị bịt chặt mắt lại. Gã nhướng mày, trừng đôi mắt, quát lớn:
- Hắc Công Chúa, với lực lượng của người bây giờ, Hắc Ám lực cỡ này vốn dĩ không thể vây khốn thuộc hạ. Hây a!
Một tay gã giơ lên đỉnh đầu, một quả cầu màu tím hình thành trong lòng bàn tay, đồng thời mau chóng khuếch trương, trong nháy mắt đã biến thành cao chừng nửa thước. Mà lực lượng Hắc Ám che phủ xung quanh và trên bầu trời vài trăm thước như tìm thấy chỗ thoát điên cuồng tràn vào trong quả cầu tím. Hắc Ám bắt đầu trở nên nhạt, lui dần, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất. Mà Đồng Tâm cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy rất xa.
Lục Thiên không hề lúng túng, gã vẩy hai tay, một luồng tử lôi xuất hiện trong tay, ngưng tụ thành một ngọn thương lớn vờn đầy tử quang, mũi thương cực kỳ rộng, thân thương dài chừng ba thước, hắn một tay giơ thương lên đỉnh đầu, dốc hết toàn lực bắn về phía Đồng Tâm đang bay đi.
Thân thương bay vụt mang theo tiếng rít chói tai đến cực điểm, không gian nơi nó đi qua dao động dữ đội, mặt đất bị khí thế to lớn ép đến lún xuống, nương theo thân thương bay tới hình thành một vệt dài thẳng tắp. Đồng Tâm vừa quay đầu thì trường thương đã từ bên phải nàng, gần như bay sượt qua người nàng, vẻn vẹn là dư ba của năng lượng đã đánh bay nàng, ngã ra ngoài xa tít tắp, lăn lộn hơn chục thước trên đất mới vất vả dừng lại.
Lục Thiên lại lần nữa xuất hiện ở trước người nàng, ngọn trường thương vờn đầy tử quang kia cũng xuất hiện một cách quỷ dị trong tay gã. Gã vừa định mở miệng thì trước mắt lại lóe hồng quang, gã nhíu chặt đôi mày rậm, vắt ngang thân thương, Thiên Phạt Chi Nhận đột ngột bay tới găm lên thân thương, lôi quang bắn ra tứ phía.
Một tiếng vang nhỏ, Thiên Phạt Chi Nhận tự động bay về, trở lại trong tay Đồng Tâm vừa mới đứng dậy. Đồng Tâm nhìn chằm chặp vào nam nhân hình thể to gấp mấy lần mình này, sát ý và oán hận trong lòng sớm đã lên đến cực hạn.
Lục Thiên biết bất kể mình khuyên nhủ thế nào nàng cũng không thể chủ động theo gã trở về, nhướng mày nói:
- Nếu công chúa cứ khăng khăng vùng vẫy, vậy thứ cho thuộc hạ đắc tội. Chờ ngày sau công chúa khôi phục sẽ nguyện chịu công chúa trách phát.
Hai tay gã nắm thương, nhún người vẩy ra, lần đầu tiên chủ động xuất thủ, mũi thương vẽ lên một vòng cung màu tím, quét về phía người Đồng Tâm…
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng…
Mỗi lần thân thương khua lên đều mang theo tiếng sấm vang đáng sợ, thỉnh thoảng khi đánh thẳng xuống lại phát ra thanh âm na ná sét đánh. Đồng Tâm khi đối mặt với Lục Thiên không dùng vũ khí còn không bằng thì lúc này ngay cả gần người đều đã trở thành điều không thể. Thân ảnh nhỏ nhắn tới tới lui lui trong bóng thương, lại liên tiếp bị dồn lui, rồi liên tục bị quấn lấy, không cách nào tiến công cũng không cách nào thoát thân.
Két!!!
Đồng Tâm bị quấn lấy đến mức không thể tránh nổi đành phải dùng Thiên Phạt Chi Nhận đỡ lấy thân thương, nhưng lực lượng đáng sợ kia chỉ bị ngăn cản thoáng chốc liền đánh văng Thiên Phạt Chi Nhận, khua lên đập mạnh vào ngực Đồng Tâm. Thân thể Đồng Tâm nhất thời như một chiếc lá khô bay ra ngoài xa tít tắp…
Phụt… Cả người Đồng Tâm vô cùng đau đớn, trong miệng liên tục phun ra máu tươi đỏ lòm. Nàng lau vết máu ở khóe miệng, run rẩy đứng dậy, sắc mặt trắng bệch dọa người, thân thể cũng lắc lư suýt đổ, chỉ có đôi mắt vẫn bình tĩnh kiên định tỏa ra sát ý và phẫn nộ như trước.
………………………………………… ………….
Tia lửa bắn tứ tung, Trảm Tinh rực lửa lần đầu tiên va vào Trảm Phong Đao. Phong Triêu Dương và Diệp Vô Thần đều không truy kích, bởi vì đây chỉ là thăm dò lực lượng. Trong nháy mắt thân thể hai người chia ra, Phong Triêu Dương ở khoảnh cách gần đã thấy rõ mặt hắn… Có lẽ là vì giết được Phong Như nên vẻ hung tợn và thô bạo trên mặt hắn đã biến mất không thấy, hiện giờ biểu lộ ra chính là bình tĩnh và lạnh lùng, lại không hề có bất kỳ vẻ sầu lo và sợ hãi nào.
Phong Triêu Dương nhảy bật về chỗ cũ, mà Diệp Vô Thần lại lui vê sau hơn chục bước mới đứng vững. Ở nơi vũ khí họ tương giao lúc trước, mặt đất rắn chắc đã nứt toang một cách khoa trương.
Trên mặt Phong Liệt, Phong Lăng và cả những người xung quanh đều xuất hiện vẻ động dung, bởi vì hắn… không ngờ lại chẳng chút thương tổn cản xuống một đao của Chiến Thần! Khiến họ hầu như không dám tin vào mắt mình. Mà mặt đất nứt toác kia đã tỏ rõ đó quả thật là một kích của Chiến Thần.
Năng lực của Diệp Vô Thần lúc này… đã vượt qua Thiên cấp. Một quả Thiên Diệt Hỏa Long Quả, thiêu đốt tất cả tiềm lực của hắn, tăng lực lượng của hắn lên gấp trăm lần, ngàn lần…
- A!!!
Một tiếng rống to, Diệp Vô Thần như một con mãnh thú nổi điên, chủ động tấn công về phía Phong Triêu Dương, chém xuống một hình cung màu lửa, một đao một kiếm lại giao nhau lần nữa, năng lượng bộc phát ra khiến thị vệ xung quanh hộc máu bay ra ngoài, chết một mảng lớn. Phong Liệt và Phong Lăng suýt nữa bị kình phong mãnh liệt xé nát thân thể. Đúng vào lúc này, ba bóng người già nua từ trên trời giáng xuống, chia nhau mang Phong Liệt và Phong Lăng chạy đi rất xa.
- Hự… A!!!
Cảm giác thân thể sắp nổ tung khiến Diệp Vô Thần liều mạng muốn phóng thích, Trảm Tinh Kiếm liên tiếp chém về phía Phong Triêu Dương, mang theo bóng kiếm hỏa quang như bay múa. Cuộc giao thủ giữa Thiên cấp và Thiên cấp rất ít có người có thể nhìn thấy, mà một khi phát sinh, hậu quả tạo thành luôn luôn là mang tính tai nạn, nếu xung quanh có người ở cạnh, thực lực không đủ thì không chết cũng phải bị thương. Mà trận giao chiến giữa một người Thần cấp và một người vượt qua Thiên cấp thì càng cực kỳ đáng sợ. Nhưng may thay họ tập trung lực lượng vào vũ khí, mà không phải trực tiếp dùng năng lượng va chạm, bằng không thậm chí có thể hủy cả hoàng cung trong thời gian ngắn.
-o0o-