Bầu trời đằng đông chỉ xuất hiện vẻn vẹn một dải trắng phau. Diệp Vô Thần lẳng lặng đứng dậy, sau đó ngơ ngác nhìn Ngưng Tuyết đang trong giấc mộng một lát. Hai vết sẹo quái dị phá hủy khuôn mặt nàng, mà nàng đồng thời sở hữu một trái tim thuần khiết nhất. Hắn hôn nhẹ lên mặt nàng một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, đứng dậy lẳng lặng ra ngoài.
- Muốn đi rồi sao? –Lão nhân ngồi trên gốc cây ông đã ngồi không biết bao nhiêu năm đó, quải trượng trong tay đập nhẹ xuống đất. Sở Kinh Thiên đứng trước mặt hắn, vẻ mặt không nỡ, rất lâu sau mới giương mắt nhìn, nói:
- Diệp lão đệ, thật sự phải đi ư?
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Giúp ta chăm sóc Ngưng Tuyết. Con đường phía trước có lẽ đầy rẫy hung hiểm, ta không thể dẫn nàng đi… Chờ ta sau khi yên ổn, ta sẽ trở lại đón nàng. Nếu các ngươi không kịp chờ, cũng có thể đến lúc ấy dẫn nàng đi tìm ta.
Sở Kinh Thiên vừa muốn thề thốt bảo đảm, lão nhân đã lên tiếng:
- Yên tâm đi đi, trong vòng ba năm, chúng ta sẽ không rời khỏi đây, càng sẽ không để người ta ức hiếp Ngưng Tuyết nha đầu.
- Ba… ba năm? –Sở Kinh Thiên trợn trừng mắt nhìn lão nhân, nước mắt đều suýt nữa rơi xuống:
- Gia gia, ngài nói sẽ không là thật chứ? Ba năm… ba năm đó!
Lão nhân chẳng thèm để ý đến gã, mà lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một đồ vật đen thui, vứt cho Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần tiếp lấy, đây là một chiếc nhẫn màu đen, ngoại trừ bên trên in một chữ ‘Sở’ cực nhỏ ra, thì không còn điểm đặc biệt nào khác.
- Đây là?
- Đây là một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ, ở Thiên Thần đại lục cũng không xem là thứ gì hiếm có, hẳn là có chút tác dụng với ngươi. –Lão nhân hòa nhã nói.
- Trữ Vật Giới Chỉ? –Trong mắt Diệp Vô Thần lóe lên một tia kinh ngạc, hắn gật đầu, đeo nó lên ngón trỏ bên tay trái, nói:
- Cảm ơn Sở gia gia, ân tình của ngài Diệp Vô Thần ta ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
- Báo đáp ư? Ngươi đã từng báo đáp rồi. –Lão nhân cười tủm tỉm nói. Kết giới đã phá, hắn ban cho họ tự do như được sống lại trong cái ‘lao tù’ này. Phần ân tình này, mới là đại ân thực sự.
Diệp Vô Thần không biện bác, ung dung xoay người, sau đó khẽ vung tay:
- Sở gia gia, Đại Ngưu ca, giúp ta chăm sóc Ngưng Tuyết, chúng ra rất nhanh sẽ gặp lại.
Hắn không quay đầu, chầm chậm đi xa. Tay Sở Kinh Thiên vươn ra chơi vơi giữa không trung, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong tầm mắt mình.
- Cứ thế mà đi? –Sở Kinh Thiên lưu luyến lặp lại một tiếng, sau đó gã nghĩ đến cái gì đó, bỗng lủi đến trước mặt lão nhân, đáng thương hỏi:
- Gia gia, ngài lúc nãy nói trong vòng ba năm sẽ không rời khỏi là thật hay không vậy, nhưng con…
- Là thật, ít nhất ba năm, cũng có lẽ, vĩnh viễn sẽ không ra ngoài. –Ánh mắt lão nhân thâm thúy, bình tĩnh nói.
Sở Kinh Thiên suýt nữa không quỳ xuống trước lão nhân, bị nhốt ở nơi chim không ỉa nổi này đằng đẵng mười lăm năm, gã ngày nhớ đêm mong nằm mơ cũng đều mong có một ngày có thể ra ngoài, nhưng vào ngày kỳ tích xuất hiện này, lại nhận được một kết quả như thế. Nếu lão nhân không đồng ý, gã bất kể là dùng phương pháp gì cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ông.
- Hắn là một con giao long ra biển, mà ngươi, ắt phải là một con mãnh hổ xuống núi. Trước khi ngươi chưa thành mãnh hổ, ngươi vĩnh viễn đừng mong ra ngoài. –Lão nhân không chút lưu tình nói, thân thể luôn ngồi ở đó đứng thẳng dậy.
- Mãnh hổ? Vậy con khi nào mới có thể trở thành mãnh hổ?
- Chờ ngươi nhìn thấu Thiên Giai Chi Cảnh, ngươi sẽ có tư cách đi ra khỏi đây. –Lão nhân nhìn về phương xa, bình tĩnh mà uy nghiêm nói.
- Thiên giai… Nhưng con năm năm đều không thể đạt tới Linh cấp, thì sao có khả năng trong vòng ba năm đạt tới Linh cấp sau đó lại đột phá Linh cấp đến Thiên cấp chứ. –Sở Kinh Thiên mặt đầy ủy khuất nói.
- Hừ! –Lão nhân luôn bình tĩnh như nước phát ra một tiếng hừ lạnh, tức giận quát:
- Sở gia chúng ta mỗi một đời đều phải đứng trên đỉnh cao kiếm đạo tại Thiên Thần đại lục đương thời, phụ thân ngươi mất sớm, hiện giờ tất cả hy vọng của Sở gia đều rơi lên người ngươi, nếu ngươi ngay cả mục tiêu này đều không có lòng tin đạt tới, ngươi làm sao xứng làm con cháu Sở gia ta, sao xứng làm cháu của Sở Thương Minh ta!
Sở Kinh Thiên vẻ mặt ngượng ngập cúi đầu, một chữ đều không dám nói thêm.
Quải trượng trong tay lão nhân va mạnh xuống đất, theo đó là một tiếng giòn giã, quải trượng dựng thảnh cắt thành bốn mảnh, mà trong tay lão nhân đã thêm một thanh kiếm dài nhỏ lấp lánh lam quang nhàn nhạt. Ông quát khẽ một tiếng, lam quang ở thân kiếm bắn tung tóe, lưỡi kiếm vốn dĩ chỉ có không đầy một thước lại bỗng dưng dài ra một luồng kiếm mang màu lam dài chừng hơn thước, ngay cả thân kiếm mảnh khảnh cũng bành trướng khoảng ba lần.
- Từ hôm nay trở đi, thanh kiếm này thuộc về ngươi, ba năm sau thực lực của ngươi vẫn bôi nhọ tên thanh kiếm này, vậy ta sẽ thu hồi vĩnh viễn. –Lão đầu vẩy tay, thanh kiếm nọ rạch thành một đường cong màu lam, cắm ở trước người Sở Kinh Thiên. Sở Kinh Thiên vội vã rút nó ra, hai tay kích động đến run rẩy.
- Thương Minh Kiếm… Thần kiếm Thương Minh! –Sở Kinh Thiên hai mắt tỏa sáng, kích động đến nỗi hận không thể ôm thanh kiếm trước mắt hôn hai cái. Nhưng ngoại trừ kích động, lại không có một chút kinh sợ nào cả, khiến lão nhân suýt nữa không nhịn được gõ lên đầu gã một cái.
- Nhớ lấy, ba năm sau, nếu ngươi có thể thắng hắn, thì cầm kiếm đi thiên hạ, trừ ác giúp yếu. Nếu không thể thắng hắn, thì vĩnh viễn đi theo hắn, rõ chưa?
- Đã rõ đã rõ! –Sở Kinh Thiên cuống quít đáp ứng, đôi tay thô to sờ lên Thương Minh Kiếm hết lần này tới lần khác, hệt như đang sờ một cô gái bán hoa vậy. Cuối cùng, ánh mắt gã nghiêm túc, tay phải múa nhanh như điện, dùng Thương Minh Kiếm vẽ ra một hình cung màu lam trên không trung, sau đó vỗ ngực, thề thốt nói:
- Yên tâm đi gia gia, chỉ riêng vì xứng với thanh Thương Minh Kiếm này, con cũng sẽ khiến thực lực của mình đạt tới Thiên cấp trong vòng ba năm!
Lão nhân gật đầu, xoay lưng rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. Năm ây ông ba mươi tuổi mới chạm đến Thiên cấp chi cảnh, ba mươi lăm tuổi tiến vào Thiên cấp, sáu mươi tuổi đạt tới Thần cấp, đã được cho là tuyệt thế thiên tài. Hiện giờ, ông khát khao cháu trai mình có thể phá vỡ thần thoại do mình sáng tạo. Như vậy ông sẽ vui mừng tán thưởng hắn.
Sáng sớm, Ngưng Tuyết mê ngủ lười nhác vươn người, sau đó chậm chạp mở đôi mắt lim dim, lại phát hiện ca ca đã không ở bên người. Nàng không hài lòng mếu máo, bởi vì trước kia mỗi lần nàng tỉnh, nhìn thấy đầu tiên đều sẽ là hắn. Từ trên giường gỗ nhẹ nhàng nhảy xuống, nàng sửa sang tóc tai và y phục của mình, chạy chậm ra ngoài.
- Ca ca! Nàng thanh thúy gọi một tiếng, lại không nhận được lời đáp. Bên ngoài căn phòng nhỏ, chỉ có hai người Sở Kinh Thiên và lão nhân quen thuộc.
- Ca ca đâu? –Diệp Ngưng Tuyết dụi đôi mắt vẫn có chút mơ màng hỏi.
- Cái đó… -Sở Kinh Thiên sờ đầu, cười ha ha nói:
- Diệp lão đệ hắn đã đi rồi.
- Đi rồi? Là đi tới rừng rậm đằng kia ư? Muội lập tức đi tìm ca ca.
- Không phải, không phải. –Sở Kinh Thiên vội xua tay, úp úp mở mở rất lâu mới nói:
- Cô bé nhỏ, ca ca muội đã rời khỏi đây rồi, đi tới Thiên Long đế quốc kia, hắn nói rất nhanh sẽ quay lại đón muội…
Thanh âm Sở Kinh Thiên nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời nữa, đồng thời trong lòng bỗng hồi hộp, bởi trên mặt hắn lộ ra không phải khổ sổ hay là lo lắng, mà là… sợ hãi!
-o0o-