Sau khi đạt tới Vô Thần quyết tầng ba thì cảm giác thân thể muốn rách toạc kia đã hoàn toàn biến mất, thời gian còn lại đều là yên lòng tiếp thu linh khí thiên địa tràn vào. Muốn đạt tới Vô Thần quyết tầng bốn, linh khí thiên địa cần có ắt phải hơn xa lúc trước, mà lực lượng Cực Viêm Thiên Long ban cho hắn quá đỗi cường đại, khiến Vô Thần lực của hắn một đường tăng cao, trong thời gian ngắn ngủi không ngờ xông đến bình cảnh của tầng ba, có dấu hiệu đột phá đến tầng bốn. Sau đó, ngọn lửa màu tím xung quanh người hắn trong khoảnh khắc đó bỗng ảm đạm rồi phụt tắt. Lực lượng vẫn đang tràn vào nhưng đã chậm xuống, chậm chừng hơn trăm ngàn lần.
Diệp Vô Thần mở mắt, trước mắt vẫn là biển nham thạch nhưng màu sắc nham thạch đã không còn là màu tím nữa mà là màu đỏ. Sắc mặt Cực Viêm Thiên Long bình tĩnh nhìn hắn, chỉ là trong thần thái loáng thoáng thêm một tia mệt mỏi, ngay cả cái đầu màu đỏ của nó cũng trở nên ảm đạm.
- Được rồi, đây đã là cực hạn của ta, năm ngàn năm sau lực lượng của ta sẽ khôi phục như cũ, mà nếu mất nhiều hơn nữa ta sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục. –Cực Viêm Thiên Long phát ra thanh âm hơi mỏi mệt. Lực lượng nó còn lại lúc này thậm chí không bằng một con Thần thú, ngay cả những cường giả Thần cấp của Thiên Thần đại lục kia đều có năng lực đánh bại nó. Nhiệt độ vốn dĩ khiến người ta khó thể tới gần ở nơi đây cũng giảm xuống một khoảng lớn. Ngọn lửa màu đỏ và ngọn lửa màu tím, màu sắc khác nhau ý nghĩa cho khác nhau một trời một vực.
- Liệu có phải ta nên nói tiếng cảm ơn với ngươi hay không? –Diệp Vô Thần vươn người một cái, ngẩng đầu nói.
- Ha ha ha ha, ngươi không cần cảm ơn ta, ta giúp ngươi cũng là vì giúp chính ta. –Cực Viêm Thiên Long ôn hòa đáp lại.
- Nhưng ta tới đây cũng là vì tư tâm của ta. Cảm ơn sự thành toàn của ngươi, tương lại nếu ta có đủ năng lực ta sẽ giúp ngươi khôi phục lực lượng. –Diệp Vô Thần đầu tiên là cảm kích sau đó mỉm cười, dùng thanh âm cũng ôn hòa như thế nói.
Cực Viêm Thiên Long cười ầm một tiếng:
- Ha ha ha, nghe chừng người rất có lòng tin. Xem ra ngươi hẳn đã hiểu được lực lượng cường đại mình có, vậy ta sẽ chờ tới ngày đó. Cho dù là ta, thì tương tự cũng theo đuổi lực lượng càng cường đại hơn như nhân loại các ngươi… Ngươi nên trở về rồi, ngươi đứng ở đây mỗi một phút mỗi một giây đều đang cướp đi lực lượng của ta, ta có thể giúp ngươi nhưng không thể vì ngươi mà hủy hoại chính mình.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Trước khi rời đi ta có thể hỏi ngươi hai vấn đề hay không?
- Ngươi cứ việc hỏi. Chỉ cần ta biết thì tự nhiên sẽ nói cho ngươi. –Cực Viêm Thiên Long không cự tuyệt.
Diệp Vô Thần tức thì hỏi:
- Nếu ngươi có thể biết Nam Hoàng Kiếm đang ở trên người ta thì chắc hẳn có thể nhận ra khí tức của nó. Vậy phải chăng ngươi biết Bắc Đế Cung ở đâu?
- Ba đại Cấm Đoạn Chi Khí có uy lực nghịch thiên, bất kể là người hay là thần đều muốn khống chế chúng trong tay. Nam Hoàng Kiếm và Bắc Đế Cung đều lưu lạc ở Thiên Thần đại lục, những năm qua không biết có bao nhiêu người thử đi tìm chúng. Nhưng họ không hay biết quy tắc của Cấm Đoạn Chi Khí, dẫu họ thật sự có thể tìm được thì cũng không có khả năng giành được. Mà người thực sự có tư cách giành được chúng, dẫu không cố ý đi tìm, chúng cũng sẽ tự mình xuất hiện bên người họ. Như thế, ngươi sẽ còn đi tìm chăng?
Diệp Vô Thần trầm mặc lắc đầu:
- Sẽ không.
Nam Hoàng tông tìm kiếm Nam Hoàng Kiếm ngàn năm vạn năm đều không thu hoạch được gì. Mà mình tới Thiên Thần đại lục mấy ngày, ngay trong tiếng hô hoán của Nam Nhi đã tìm được nó. Cực Viêm Thiên Long nói không sai, nếu thuộc về người thì tự nhiên sẽ đến bên người ngươi. Nếu không có tư cách có được thì dẫu cầm trong tay nó cũng sẽ không thừa nhận.
- Ta nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Bắc Đế Cung hiện ở ngay phía tây Thiên Thần đại lục, có lẽ là đáy biển ở đại dương phía tây, có lẽ là ở trong Đại Phong Quốc. Cụ thể ở đâu không ai hay biết.
Diệp Vô Thần không lưu tâm đến Bắc Đế Cung nữa, hỏi tiếp:
- Vậy thanh Cấm Đoạn Chi Khí thứ ba là cái gì? Trong truyền thuyết, nó còn cường đại hơn cả Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung nhưng chưa ai từng thấy qua, thậm chí không ai biết tên của nó, sự tồn tại của nó cũng vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết. Đáp án của câu hỏi này, liệu ngươi có biết?
- Ha ha ha ha… Ngươi hỏi hay lắm, đáp án câu hỏi này cả Thiên Thần đại lục cũng chỉ có ta biết.
Diệp Vô Thần nghe vậy, tinh thần chấn động.
- Tên của nó đã bị lãng quên từ lâu, cho nên ta cũng không biết, nó hiện còn tồn tại hay chăng ta cũng không thể xác định. Ta chỉ biết rằng, nếu ai có thể chiếm được nó, chẳng những sẽ có được một thanh vũ khí mạnh nhất trong Hỗn Độn, còn có thể mặc sức xuyên qua không gian, tự do đi lại mỗi một ngóc ngách trong Hỗn Độn, bất chấp mọi giới hạn và quy tắc. Sự cường đại của nó, không gì sánh bằng. –Cực Viêm Thiên Long nói xong, mắt rồng lấp lóe, chiếu ra từng tia nóng bỏng. Nó, tương tự cũng khát vọng có một ngày có thể được kiến thức vũ khí mạnh nhất trong truyền thuyết này một phen.
Trái tim Diệp Vô Thần đập rộn ràng, câu ‘Mặc sức xuyên qua không gian, tự do đi lại mỗi một ngóc ngách trong Hỗn Độn’ ấy khiến hắn không thể át chế trái tim đập nhanh hơn. Nếu truyền thuyết là thật, giành được vũ khí này thì liệu có phải hắn có thể trở về Địa Cầu, biết được quá khứ của mình hay không.
- Cảm ơn ngươi đã nói cho ta những điều này, bây giờ ta nên đi rồi.
Hắn tới đây vốn dĩ chỉ thử đề thăng Vô Thần quyết của mình, hiện giờ lại giành được thu hoạch hơn xa dự đoán của mình. Chẳng những mức độ lực lượng tăng lên vượt xa dự đoán của mình, còn thu được một con tiểu hồ ly thực lực hơn xa Đồng Tâm --- tuy rằng, đây có lẽ chưa hẳn là chuyện tốt.
- Hãy khoan!
Cực Viêm Thiên Long bỗng lên tiếng gọi hắn lại, đảo long thủ, trong mắt bắn ra một luồng hồng quang nhạt, vừa vặn bắn lên quả Thiên Diệt Hỏa Long Quả ở chính giữa kia. Trái cây màu đỏ ấy như bị hấp thụ tách khỏi cây, nương di động của hồng quang mà di động theo, trôi nổi một mạch đến trước mặt Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần vươn tay ra đón nó vào trong tay, cảm giác trơn tuột và ấm áp song song từ lòng bàn tay truyền tới.
- Nghe đồn ăn trái cây này có thể tăng thêm năng lực hỏa hệ trên diện rộng, là thật hay giả? –Diệp Vô Thần cầm nó trong lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi.
- Đương nhiên là giả. Ngươi trời sinh đã có Hỏa hệ thể chất, Hỏa lực của ngươi vô cùng tinh thuần, còn tinh thuần hơn cả ta. Nhưng không biết vì sao lại bị ép khai mở quá sớm, đây chẳng phải là một chuyện tốt. Ngươi hẳn cũng phát giác được tuy ngươi có Hỏa lực nhưng nương theo năng lực ngươi tăng lên thì nó lại trì trệ không tiến, hơn nữa lực lượng cần thiết khi thi triển quá ư khổng lồ.
Diệp Vô Thần gật đầu. Không riêng gì Hỏa, mà Thủy, Phong, Lôi, Thổ, Tử Vong đều là như thế. Mà sáu hệ này đều là bị ‘lời chúc phúc của Thánh Kỳ Lân’ cưỡng ép khai mở.
- Dưới lực lượng của ta, Hỏa lực của ngươi hẳn sẽ cùng một cấp bậc với thiên địa lực ngươi có, đồng thời sẽ tăng lên theo sự đề thăng lực lượng của ngươi. Do sự tinh thuần từ Hỏa lực của ngươi nên khi thi triển bất luận là tốc độ hay uy lực đều vượt xa những người cùng cấp khác. Mà sau khi ăn trái cây này quả thật có thể tăng thêm thực lực nhưng không chỉ riêng Hỏa lực của ngươi, mà có thể thiêu đốt tiềm lực của ngươi trong thời gian nhất định khiến thực lực ngươi tăng vọt, có lẽ vài lần, có lẽ chục lần, cũng có lẽ trăm lần ngàn lần. Còn về tăng lên bao nhiêu, kéo dài bao lâu hoàn toàn phải xem ngươi có bao nhiêu tiềm lực, ta không cách nào xác định. Sau khi ăn có hậu quả xấu gì ta cũng không rõ ràng lắm. Nếu vạn nhất ngày sau ngươi bị ép vào tuyệt cảnh, nó có lẽ có thể cứu mạng ngươi. Ngươi yên tâm, quả trái cây này đã chín, cho dù rời khỏi lửa cũng vĩnh viễn sẽ không hỏng.
Diệp Vô Thần gật đầu, cất quả Thiên Diệt Hỏa Long Quả vào trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn, cảm kích nói:
- Cảm tạ ý tốt của ngươi. Ta buộc phải rời đi rồi, ngươi hẳn cũng rất mệt rồi, ta không quấy rầy giấc ngủ của ngươi nữa. Sau này, chưa biết chừng còn thường xuyên đến quấy rầy ngươi.
- Ngươi đi đi…
Cực Viêm Thiên Long nói xong câu cuối cùng, chiếc đầu rồng cực lớn từ từ chìm trong nham thạch. Trong thời gian tiếp theo nó sẽ một mực ngủ say. Diệp Vô Thần xoay người rời đi, sau khi xuống Thiên Diệt Hỏa Sơn liền khai triển tốc độ chạy gấp về phía Viêm Long Thành.
Mỗi một lần thực lực tăng thêm đều dẫn theo sự biến hóa tâm cảnh. Tốc độ của Diệp Vô Thần lúc này nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước. Trong lòng nhớ mong Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, khi toàn lực lao nhanh chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng chợt lóe mà qua. Hắn tính sơ sơ qua, thực lực hiện giờ của mình nếu dùng cách phân chia cấp bậc thực lực của Thiên Thần đại lục thì đã đạt đến cảnh giới Linh cấp trung giai, mà thật sự thi triển hết, chắc chắn còn vượt xa. Sự thần kỳ của Vô Thần lực, công pháp mạnh nhất Thiên Thần đại lục đều hít bụi không kịp.
Hắn vươn tay phải, một luồng lửa màu đỏ cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn, Diệp Vô Thần nhếch miệng, tay hất về đằng sau, một ngọn lửa hình rồng dài hơn hai thước bắn ra ngoài, đốt cháy mặt đất đằng sau cháy đen một mảnh. Dùng Vô Thần lực làm lực lượng môi giới phóng ra Hỏa hệ ma pháp, tốc độ phóng ra của nó tuyệt đối sẽ khiến những cường giả ma pháp kia trố mắt nghẹn họng. Mà cường độ Hỏa lực đã đồng bộ với cường độ của Vô Thần lực nên lúc này hắn cũng chẳng khác nào có Linh cấp trung giai ma lực, thực lực lại vượt qua Hỏa hệ ma pháp sư Linh cấp trung giai.
Chỉ là ma lực lúc này của Diệp Vô Thần so với thần tích đóng băng sông Nam Thiên của Tuyết Phi Nhan thì quả thật hơi thảm. Linh cấp và Thần cấp, thoạt nhìn không xa nhưng kỳ thật khác nhau như núi đá cùng bùn nhão.
Còn chưa tới gần Viêm Long Thành, Đồng Tâm phát giác thấy khí tức hắn tới gần đã dẫn Ngưng Tuyết nghênh đón hắn. Cảm nhận thấy thực lực hắn tăng lên, Đồng Tâm vui vẻ bật cười, đôi mi nhỏ gọn khéo léo cong lên. Diệp Vô Thần mỗi tay dắt một người, cười nói:
- Đi thôi, chúng ta tới tửu lâu tốt nhất ở đây ăn một bữa sau đó về nhà.
Sáng hôm sau, họ rời khỏi Viêm Long Thành, bước lên đường trở về Thiên Long Thành. Đường về không còn những sầu lo cùng thấp thỏm như lúc tới nhưng bước chân rõ ràng nhanh hơn đôi chút. Diệp Vô Thần mỗi lần nhớ tới Diệp Thủy Dao đều cảm thấy như tâm thần có chút không yên, hắn không cho rằng đây là do mình buồn lo vô cớ, chỉ mong có thể chạy nhanh hơn về Thiên Long Thành.
- Ca ca, huynh nói xem Mộng tỷ tỷ và Tuyết tỷ tỷ bây giờ đang làm gì thế? –Ngưng Tuyết hỏi. Người nàng tiếp xúc thực ra rất ít, cộng thêm mái tóc và diện mạo của nàng khiến rất nhiều người bài xích cho nên nàng rất quý mỗi một người không ghét nàng, đối xử tốt với nàng.
- Tuyết tỷ tỷ của muội hẳn đã trở về Tuyết Nữ Cung rồi, Mộng tỷ tỷ của muội thì… -Diệp Vô Thần dừng lại, nói:
- Nàng vừa mới đến nhà.
- Hử? Sao ca ca biết Mộng tỷ tỷ vừa mới đến nhà chứ? –Ngưng Tuyết tò mò hỏi.
Diệp Vô Thần ôm chặt nàng, cười nói:
- Ta biết chứ.
Khế ước linh hồn kỳ diệu kia khiến hắn có thể tùy lúc cảm ứng được vị trí của Viêm Chỉ Mộng, lúc này họ đã chia tay nàng mười ngày. Một người một ngựa, vốn dĩ hẳn đi rất nhanh nhưng Viêm Chỉ Mộng lại vừa mới trở về Bắc Đế tông, có thể thấy nàng đi chẳng hề nhanh, có lẽ dọc đường do dự điều gì đó.
Nơi đó, đúng là nơi Bắc Đế tông ngụ ư? Diệp Vô Thần nhắm mắt, ghi tạc vị trí Viêm Chỉ Mộng đang ở hiện tại vào trong lòng. Bất luận là Nam Hoàng tông hay Bắc Đế tông, chỗ của hai con quái vật khổng lồ này đều cực kỳ bí mật.
Khế ước linh hồn giữa hắn và Viêm Chỉ Mộng thực ra chỉ là một loại kiềm chế linh hồn đơn phương đơn giản, nếu Diệp Vô Thần nguyện ý, có thể dễ dàng xóa nó đi.
-o0o-