Diệp Vô Thần vừa rời đi, Thủy Mộng Thiền liền đứng bật dậy. Đồng thời, hai bóng đen xuất hiện bên người nàng, mặt đầy vẻ kinh hoảng.
- Công chúa, lẽ nào họ thật sự… -Sắc mặt Lôi sứ và Vân sứ đều trắng bệch. Bảy sứ thủ hạ của Thủy Mộng Thiền đều là cô nhi không cha không mẹ, bình thường nương tựa lẫn nhau, sớm đã tạo thành thân tình khó có thể dứt bỏ, tin Phong Hoa Tuyết Nguyệt chết đối với họ không khác gì sét đánh giữa trời thu.
- Các ngươi mau đi tới trước Phong Ma Tháp điều tra một lần… Nhớ kỹ, nhất thiết đừng vào Phong Ma Tháp. –Thủy Mộng Thiền cố bình tĩnh nói.
- Vâng! –Lôi Vân hai sứ ứng tiếng, lòng như lửa đốt rời đi.
Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết đi dạo hai vòng trên đường, mua cho Đồng Tâm mấy đôi giầy công chúa đủ loại thích hợp với nàng, cùng tiểu nội y, tất..vv… Đương nhiên, màu sắc toàn bộ là màu đen tinh khiết nhất. Lực lượng Đồng Tâm có được là Hắc Ám và Tử Vong, trái ngược với nó là Quang Minh và Sinh Mệnh. Từ sau khi phán đoán kinh người đó hiện ra trong đầu, hắn đã thử quan sát Ngưng Tuyết mấy lần, nhưng trước sau vẫn không phát giác ra bất kỳ sự tồn tại của lực lượng nào. Hoàn toàn chẳng khác một thiếu nữ nhỏ tuổi bình thường hết mức nhất.
Mà lúc này, Diệp Thất đáng thương còn chưa biết Diệp Vô Thần đã ra ngoài rất xui xẻo gõ vang cửa phòng Diệp Vô Thần.
- Thiếu gia, phu nhân bảo ngài tới một chuyến.
Rất lâu sau, không nhận được hồi đáp, Diệp Thất đành gõ một lần nữa, nói:
- Thiếu gia, phu nhân có việc tìm ngài.
Đồng Tâm đang thoải mái vui vẻ ngâm trong nước ấm rốt cuộc lạnh mắt, một cỗ sát khí vô hình bất chợt phóng thích.
Trong tích tắc, Diệp Thất hệt như rơi vào hầm băng cực lạnh, từ ngoài cơ thể trong nháy mắt lạnh đến trong cơ thể. Loáng thoáng, gã phảng phất nhìn thấy một tròng mắt đen mang theo máu ở một góc không rõ nhìn chằm chặp gã, mang tới cho y một sự sợ hãi tên là Tử Vong.
Toàn thân Diệp Thất run lên, mềm nhũn nằm liệt trên đất, sau đó bỗng như nổi điên lăn lê liên tiếp về phía sau, chờ khi gã rốt cuộc đã rời khỏi cửa phòng mười thước, thì cảm giác khủng bố đó mới bỗng hoàn toàn biến mất. Diệp Thất sắc mặt tái nhợt thở phì phò nằm bệt trên đất, tim đập như trống đánh, hệt như gặp một cơn ác mộng đáng sợ.
Diệp Vô Thần bởi vậy bệnh nặng ba ngày.
Mà đầu sỏ tạo nên hết thảy đang dùng ngón tay trắng muốt của nàng nghịch ngợm vẽ ra từng đường rẽ trên mặt nước, trên mặt giăng đầy nụ cười ngây thơ có thể mị hoặc chúng sinh, trong đôi mắt trong veo không còn chút tội ác nào dù chỉ một tia. Lúc này, bất kỳ ai nhìn thấy nàng đều sẽ không tin rằng nàng chính là Thiên Phạt Chi Nữ khiến cả Thiên Thần đại lục lâm vào sợ hãi.
Sau khi Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết trở về, Diệp Thất vẫn nằm liệt nửa sống nửa chết trên đất, sắc mặt tái nhợt dọa người. Diệp Vô Thần nguyên là ngớ ra, sau đó lập tức hiểu rõ đại khái. Chỉ đành bất đắc dĩ sai Diệp Bát dìu gã đi nghỉ ngơi. Với độ cứng cỏi tâm trí của Diệp Vô Thần, lúc bị đôi mắt của Đồng Tâm khóa chặt sau lưng trước kia đều cảm thấy sự sợ hãi chưa bao giờ từng có, huống chi là Diệp Thất.
Thiên Thần đại lục không có ai sát khí có thể nặng hơn Đồng Tâm, bởi vì không có một ai giết người nhiều hơn nàng.
Thiên Phạt Chi Nữ Đồng Tâm từ đây liền ở lại bên người Diệp Vô Thần, trở thành một lưỡi dao sắc bén của hắn. Cho dù Thần Nữ bị nguyền rủa ấy sau này tìm được về toàn bộ quá khứ của mình, nàng cũng đã không thể dứt bỏ bóng dáng Diệp Vô Thần đã in thật sâu vào tận cùng linh hồn nàng.
Mộng Yên Lâu.
Lôi Vân hai sứ đi về toàn bộ mặt mang theo nước mắt, dùng thanh âm bi thương đến run rẩy thuật lại hết thảy những điều họ nhìn thấy với Thủy Mộng Thiền.
Vết máu đầy đất, vũ khí của Đào Bạch Bạch cùng bội kiếm thuộc về Nam Hoàng tông, và hố sâu khủng bố đến mức khiến họ khó tin nổi kia, đều đã chứng minh Diệp Vô Thần không nói dối. Bất kể là Đào Bạch Bạch hay bốn sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, toàn bộ đều đã chết.
- Thật sự khoa trương như vậy?
- Vâng… Từ bùn đất thì thấy, hố sâu đó rõ ràng là vừa hình thành không lâu. Hơn nữa… Thật sự tối như mực hoàn toàn nhìn không thấy đáy. Có thể tạo nên lực phá hủy đáng sợ như vậy, cũng chỉ có tông chủ mới có thể làm được. Công kích như vậy có thể giết chết Đào Bạch Bạch dễ dàng. –Lôi sứ liều mạng nén nước mắt nói. Một lần mất đi bốn tỷ muội cùng sinh cùng tử, tâm tình của nàng và Vân Sứ gần như mất khống chế.
- Công chúa, thuộc hạ hoài nghi… hoài nghi liệu có phải Diệp Vô Thần dùng thần khí đó hại chết cả Đào Bạch Bạch lẫn họ hay không! Bằng không vì sao không nhìn thấy thi thể của họ, Diệp Vô Thần nói đã chôn thi thể họ ở trong đó… Có lẽ chỉ là che giấu! –Vân sứ cắn răng nói. Họ hiện tại hoàn toàn tin vào ‘Thần khí’ của Diệp Vô Thần, bởi vì ngoại trừ khả năng này, họ không cách nào tin rằng Diệp Vô Thần còn có phương pháp nào khác tạo nên lực phá hủy đáng sợ như vậy. Họ hận thấu xương đối với người giết chết Phong Hoa Tuyết Nguyệt!
Thủy Mộng Thiền trầm mặc, lập tức khẽ lắc đầu:
- Làm như vậy không hề có bất kỳ ích lợi gì với hắn. Hắn là người thông minh như vậy, lại không có bất kỳ xung đột mâu thuẫn nào với Nam Hoàng tông ta, vốn dĩ sẽ không làm ra loại chuyện kết thù với Nam Hoàng tông.
Nàng có một câu chưa nói, đó chính là dẫu thật sự do hắn làm, vì Nam Hoàng Kiếm cũng ắt phải coi như không biết. Nam Hoàng tông có thể buông tha hết thảy, duy chỉ không thể buông tha Nam Hoàng Kiếm. Có thể không sợ bất kỳ uy hiếp nào, ngoại trừ uy hiếp dùng Nam Hoàng Kiếm làm ra.
- Lôi Vân, các ngươi mau đi truyền tin cho đệ đệ ta, nói cho nó biết mọi thứ, bảo nó trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt Thiên Sát Các, chớ lưu lại bất cứ một người sống nào!
Một câu nói sát khí lẫm liệt từ trong miệng cô gái như khói như mộng này nói ra, vẫn luôn mềm nhẹ tựa gió như vậy. Chỉ là trong cơn gió này mang theo lãnh ý thấu xương.
- Vâng!
Hai sứ Lôi Vân tuy vô cùng muốn tự thân đi tiêu diệt Thiên Sát Các báo thù cho các tỷ muội, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ và hiệp trợ công chúa.
Bảy ngày sau, Thiên Long Quốc bắt đầu lưu truyền tin tức Thiên Sát Các trong một đêm bị tiêu diệt sạch sành sanh. Trong nhất thời cả Thiên Thần đại lục lâm vào chấn động. Người người nhao nhao suy đoán rốt cuộc là thế lực đó cường đại đến mức nào.
Diệp Vô Thần cứ thế dùng Nam Hoàng Kiếm dẫn dắt, mượn tay Nam Hoàng tông không tốn chút sức lực tiêu diệt Thiên Sát Các muốn lấy tính mạng hắn.
Còn về bên Long Dận… Diệp Vô Thần tuyệt không phải một kẻ có thù không báo, huống hồ là đại cừu suýt nữa lấy tính mạng mình. Chỉ là, Long Dận tạm thời không thể giết. Nếu y chết thì Đại Phong Quốc đang rục rịch rất có khả năng nhân cơ hội Thiên Long Quốc trong lúc rắn mất đầu mà xâm lấn, sự bình yên hắn kỳ vọng sẽ theo đó bị phá vỡ, đây là việc hắn tuyệt không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng cũng chỉ là tạm thời không thể giết, hơn nữa… hắn không hề để tâm thu lại chút lãi nào cả.
-----------------------------------------------------------
Diệp gia Thiên Long Thành, đèn đuốc sáng trưng.
Mỗi ngày trước khi vào giấc ngủ tắm rửa cho Ngưng Tuyết đã trở thành thói quen của Diệp Vô Thần, đây cũng là chuyện họ hưởng thụ nhất mỗi ngày. Khi hắn đối diện với thân thể Ngưng Tuyết chưa bao giờ sản sinh bất kỳ dục vọng nào, chỉ có sự thương yêu nồng nàn, khi vuốt ve thân thể nàng, hệt như là đang vỗ về vật mình quý trọng nhất, không muốn rời xa nhất. Loại tình cảm này khác hẳn với thân tình, khác với ái tình, là một loại vun đắp từ linh hồn và tâm linh, vĩnh viễn sẽ không cởi bỏ sự lưu luyến không muốn xa rời.
Vào thời điểm Ngưng Tuyết bất lực nhất, tất cả mọi người đều bài xích nàng, ức hiếp nàng, là Diệp Vô Thần dắt tay nàng, nói muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng.
Trong khoảnh khắc Diệp Vô Thần bên bờ sinh tử, là Ngưng Tuyết hết lần này tới lần khác dùng sự nỗ lực quên mình cứu hắn về.
Mà khi đối diện với Đồng Tâm, hoàn toàn là một cảm giác khác hẳn.
Ngưng Tuyết được ôn nhu cởi sạch y phục ôm vào trong bồn tắm, mà Đồng Tâm thì… Nàng nhảy nhót một hồi, trong khi Diệp Vô Thần trợn mắt há mồm cởi y phục của mình, sau đó nhón gót chân, ‘Ùm’ một tiếng nhảy vào trong bồn tắm, tràn đầy tươi cười nhìn Diệp Vô Thần, hoàn toàn không ý thức được thân thể nàng có một sức chấn động lớn cỡ nào với hắn. Sau khi ngâm thoải mái trong nước ấm cả buổi chiều, nàng đã thích loại cảm giác này.
Diệp Vô Thần dùng định lực cực lớn dời ánh mắt, che mũi xoay người đi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy thân thể Đồng Tâm, một cỗ huyết khí bốc lên cực nhanh, gần như muốn phá thể mà ra. Cho dù lúc trước đối mặt với Hoa Thủy Nhu lộ ra hai bầu ngực ở trước mặt hắn, phản ứng của hắn cũng không mãnh liệt như thế.
Nàng chẳng những có sát khí lấy mạng người, còn có mị lực đòi mạng người. Diệp Vô Thần không thể tưởng tượng sau khi nàng trưởng thành sẽ nam nhân nào có thể kháng cự nổi mị hoặc từ nàng.
- Tuyết Nhi, muội trước tiên giúp Đồng Tâm tỷ tỷ của ngươi… tắm xong bảo nàng mặc y phục, sau đó hãy gọi ta. –Diệp Vô Thần nói xong, bước vội ra khỏi cửa phòng, ra ngoài đổi gió.
Diệp Ngưng Tuyết không rõ cho nên khẽ ‘Ơ’ một tiếng, sau đó dùng tay múc một vốc nước, cười nói:
- Đồng Tâm tỷ tỷ, ca ca bảo muội giúp tỷ tắm rửa đó.
Bồn tắm rất lớn, hai thiếu nữ nhỏ nhắn đứng ở trong đó vẫn thừa chỗ, không hề có vẻ chật chội. Trước ngực Ngưng Tuyết chỉ hơi hơi nhô lên, mà Đồng Tâm thì đã khá có quy mô, hình dạng hoàn mỹ trắng bóc, hai viên ngọc châu mềm mại tươi roi rói như măng mùa xuân, đẹp khiến người ta nghẹt thở. Làn da nàng dưới sự điểm xuyết của mái tóc đen càng trắng đến chói mắt, dường như không thua sự tuyết bạch của Ngưng Tuyết.
Diệp Vô Thần đón gió đêm lành lạnh, cỗ khí nóng dâng lên nơi bụng rốt cuộc đã từ từ thối lui xuống. Bên tai vang lên tiếng cười của Ngưng Tuyết và thanh âm đập nước của hai thiếu nữ. Hắn vui vẻ cười, không khỏi nghĩ đến, nếu việc này bị người khác nghe thấy, thì thanh danh ‘thích yêu bé gái’ của mình xem như đã chứng thực rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời lơ lửng nửa vầng trăng nghiêng nghiêng. Qua mấy ngày nữa, lại là đêm trăng tròn. Ác mộng, liệu có buông xuống lần nữa hay không.
Hôm nay là ngày thứ mười hắn tới Thiên Long Thành. Trong mười ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng không có mấy chuyện làm cho chính mình, phần lớn là dùng thân phận người con của Diệp gia làm những chuyện thân phận này nên làm. Qua mấy ngày nữa, hắn rốt cuộc có thể bắt đầu quay bánh xe vận mệnh thuộc về mình.
- Ca ca, muội giúp Đồng Tâm tỷ tỷ tắm xong rồi đó!
Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên thanh âm của Ngưng Tuyết. Nàng dựa theo phương pháp Diệp Vô Thần tắm rửa cho nàng, thoa liên tiếp kỹ lưỡng thân thể của mình, tiếng cười khanh khách vui vẻ vang lên không ngừng, hệt như đang vuốt ve một con búp bê đáng yêu nhất.
Diệp Vô Thần đẩy cửa vào, phát hiện Đồng Tâm đã một lần nữa mặc lên bộ váy áo màu đen kia của nàng sau đó mới len lén thở phào một hơi. Tuy nói tuổi của Đồng Tâm tất nhiên lớn hơn hai mươi, mà nếu suy đoán của hắn là thật thì tuổi của nàng thậm chí phải hơn một trăm, nhưng bề ngoài của nàng thoạt nhìn lại chỉ khoảng hơn mười tuổi. Nếu thật sự nhất thời không giữ nổi mình hủy hoại một cô bé như vậy… Vẻn vẹn là cảm giác tội ác đó hắn đã không gánh nổi.
-o0o-