Chỉ là, Nhạc Hám Đông rõ ràng đã làm việc thừa thãi, dẫu y không đi tìm Long Dận thì Diệp gia cũng đã làm tốt chuẩn bị. Diệp Nộ và Diệp Uy không phải là người xử trí theo cảm tính, kéo dài năm ngày tương tự cũng là giới hạn của họ. Tình thế ép người, họ dẫu sao cũng là bên bị động, không có tư cách cò kè mặc cả.
- Dao Nhi, con muốn mang cái gì đi… Cứ nói với nương….
Vương Văn Thù vừa nói vừa lau nước mắt làm sao cũng lau không khô. Bắt đầu từ hôm đó, Vương Văn Thù thường xuyên hơi một tí là dùng nước mắt rửa mặt, mẹ con liền tâm, cảm tình của bà không thể chôn sâu trong lòng như Diệp Nộ Diệp Uy được. Mà khoảng thời gian này, mỗi ngày bà đều ngủ cùng giường với nàng, một khi tới Đại Phong Quốc thì sẽ không còn ngày gặp lại nữa.
Trái ngược lại, Diệp Thủy Dao lại luôn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh quá mức, không buồn không vui trước sau như một. Cho dù hôm ấy trước mặt văn võ bá quan được Long Dận nhận làm nghĩa nữ, phong làm ‘Dao Phong công chúa’ nàng cũng không hề có chút biểu cảm nào, lạnh lùng khiến người ta giật mình. Đối diện với câu thăm hỏi của Vương Văn Thù, nàng lắc đầu, cầm một chiếc hộp gỗ dài dài ở mép giường lên.
- Nương, chúng ta đi thôi. –Nàng một tay ôm hộp gỗ, một tay kéo tay mẫu thân. Bên ngoài, người Đại Phong Quốc đang chờ nàng. Hiện thực, chung quy không phải mộng cảnh, không thể trốn tránh. Thậm chí nàng cũng không nghĩ trốn tránh, rời khỏi Thiên Long Quốc cũng chẳng phải là sự giải thoát cho nàng.
- Dao Nhi, con thật sự không cần thứ khác ư? –Vương Văn Thù nắm tay con gái, muôn vàn không nỡ, vạn ngàn đau lòng nói.
Diệp Thủy Dao lắc đầu, kéo mẫu thân đi về phía bên ngoài. Ánh mắt dịu dàng lướt qua mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này. Đây là nơi nàng đã ở hơn chục năm, mọi thứ đều là quen thuộc và ấm áp như vậy. Hôm nay sau khi bước ra khỏi đây, có lẽ vĩnh viễn đều không thể trở về nữa.
Bỗng dưng, bước chân nàng chợt khựng lại, nhìn về phía chiếc giường của mình. Ánh mắt rơi lên chiếc gối êm trên giường, ánh mắt đọng lại như bị hấp dẫn vậy, một làn hơi sương mỏng manh làm mờ nhạt đôi mắt nàng.
- Dao Nhi?
Diệp Thủy Dao lắc đầu, vẩy hơi nước trong mắt đi, tiếp tục đi về phía bên ngoài. Trong khoảnh khắc sắp bước ra khỏi cửa phòng, nàng lại khựng lại thêm lần nữa. Vương Văn Thù đang cầm tay nàng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay và thân thể khẽ run của nàng, càng đau lòng muốn khóc to một trận. Nhưng không hay biết rằng, nàng đang đưa một lựa chọn băn khoăn.
Nàng buông tay mẫu thân, mở chiếc hộp gỗ đang ôm trong ngực ra. Bên trong là mấy bộ y phục nàng thích mặc nhất và hai bức tranh được cuộn lại. Ngoại trừ những thứ này không còn đồ gì khác, không hề có bất cứ vật xa xỉ quý giá nào. Nàng lấy hai bức tranh ra, ôm vào trong ngực sau đó đi tới trước giường, hai tay run rẩy đặt chúng lên giường. Sau đó quay ngoắt người lại, không buồn quay đầu liếc thêm một lần nào nữa…
Cứ thế đoạn tuyệt đi… Cứ xem như hết thảy đều là một giấc mộng… Cứ xem như hắn đã chết vào một năm trước… Quên đi, đoạn tuyệt đi, trốn đi… Tâm đó, tình đó không nên có…
Chỉ là, vì sao trái tim bỗng chẳng đau chút nào, mà là rất rất trống rỗng… Hệt như cả trái tim đều bị vứt lại theo hai bức tranh và bóng dáng hắn vậy…
Hôm nay là lần đầu tiên Nhạc Hám Đông nhìn thấy Diệp Thủy Dao, nàng không thoa phấn, cũng không có bất kỳ trang sức nào, lại đẹp khiến người ta nghẹt thở, như tận mắt chứng kiến nữ thần Lạc Thủy hạ phàm vậy, ngay cả người hiếu chiến hiếu sát như y đều nhìn ngây ngốc hồi lâu. Rốt cuộc y đã rõ vì sao thái tử có thể vì một cô gái của Thiên Long Quốc mà đưa ra hành động điên rồ như thế.
Quả nhiên là đúng thật là một hồng nhan họa thủy mà. Một cô gái như vậy bất kể là dẹp yên chiến tranh hai nước hay gây nên chiến tranh hai nước đều sẽ không khiến người ta cảm thấy khó thể tiếp thu.
- Thái tử điện hạ sai Nhạc mỗ chuyển cáo, Diệp lão tướng quân và Diệp tướng quân xin cứ yên tâm, thái tử điện hạ nhất định sẽ cho Dao Phong công chúa hưởng thụ vinh hoa, không chịu bất cứ ủy khuất nào ,bằng không sẽ hạ mình tới Diệp gia tạ tội. Nếu nhớ cháu gái con gái lúc nào cũng có thể tới Đại Phong Quốc, thái tử ắt sẽ vô cùng hoan nghênh. –Nhạc Hám Đông cung kính nói. Ở trước mặt Diệp Nộ, y cũng là một vãn bối, danh tiếng của Diệp Nộ y nghe như sấm bên tai, tuy đối địch nhưng ngưỡng mộ khâm phục đã lâu, cung kính với ông hoàn toàn không phải chỉ vì nghiêm lệnh của Phong Lăng.
- Xem chừng Phong thái tử quả thật là có chân tình với con gái ta, lời thừa ta cũng không muốn nói nữa. Dọc đường xin hãy bảo vệ chu toàn cho con gái ta. –Diệp Uy thở dài nói. Diệp Thủy Dao vẫn lạnh lùng ít nói như vậy, điều này ngược lại khiến ông ít đi vài phần hổ thẹn. Đáng an ủi chính là, nàng tới Đại Phong Quốc hẳn se nhận hết mọi chiều chuộng, sẽ không chịu ủy khuất. Lo lắng nhất chính là… Bao nhiêu năm qua, một mình nơi khuê phòng, cực ít ra khỏi cửa phòng, rời nhà một mình ở bên ngoài, nàng thật sự ở quen sao…
- Xin cứ yên tâm, thái tử điện hạ vì phòng ngừa Dao Phong công chúa xảy ra ngoài ý muốn trên đường đi, đã phái ra hàng loạt cao thủ hộ tống, dẫu tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho Dao Phong công chúa. –Nhạc Hám Đông thề thốt nói. Y không muốn trì hoãn thêm nữa, thi lễ nói:
- Dao Phong công chúa, mời lên xe.
Ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đang đỗ, hơn ba mươi người mắt lộ tinh mang, bận trang phục thị vệ bảo vệ xung quanh, bên cạnh còn có vài cô gái trẻ đẹp bận trang phục thị nữ. Ánh mắt Diệp Thủy Dao lướt qua cha mẹ và gia gia từng người một, lạnh nhạt mở miệng nói:
- Đừng lo cho con.
Trên khuôn mặt nàng chẳng vui chẳng buồn, cũng chẳng để lại thêm mấy câu, dứt khoát xoay người đi về phía ngoài. Vương Văn Thù nhào vào trong ngực Diệp Uy, khóc không thành tiếng.
- Dao Nhi, hãy nhớ, mặc kệ con đến đâu, con đều là con gái của Diệp gia ta! –Diệp Nộ nắm chặt hai tay, lớn tiếng thét.
Bước chân Diệp Thủy Dao hơi khựng lại, đi ra ngoài. Một thị nữ bước lên trước cung kính kéo rèm. Diệp Thủy Dao sau khi lên xe liếc Diệp gia một lần cuối cùng, đến tận khi ánh mắt và thân ảnh song song bị rèm xe buông xuống chia thành hai thế giới.
- Diệp Nhất, Diệp Nhị, đi theo họ, bảo vệ an toàn cho nó… Một tháng sau hãy trở về. –Diệp Uy nhìn theo hướng thân ảnh con gái biến mất, hít dài một hơi, lạnh nhạt nói. Ông ắt phải biết con gái ở đó rốt cuộc có sống tốt hay không.
- Vâng. –Hai người ứng tiếng, đi theo ra ngoài, đứng ở đằng sau xe ngựa.
Nhạc Hám Đông không cự tuyệt, thi lễ nói:
- Sau này còn gặp lại, hy vọng ngày đó trên chiến trường có thể lĩnh giáo phong thái của Diệp lão tướng quân và Diệp tướng quân.
- Ta hy vọng ngày đó sẽ vĩnh viễn không có. Ta đã sợ rồi. –Diệp Nộ thở dài một hơi, mệt mỏi nói.
Nhạc Hám Đông sững sờ nhưng rất nhanh trên mặt y lộ ra thần sắc càng thêm kính trọng. Diệp Nộ đang sợ hãi, nhưng ông sợ không phải Đại Phong Quốc, càng không phải sợ mất mạng, mà là lo cho quốc thổ Thiên Long ông cả đời bảo vệ. Thiên Long Quốc hiện sống yên ổn quá lâu, đã ép ông đến đến cảnh phải bỏ người thân của mình để tạm lánh nguy cơ. Ông sao có thể không hổ thẹn, sợ hãi chứ.
- Sau này gặp lại. –Nhạc Hám Đông không lưu lại nữa, xoay người rời đi.
Đến buổi chiều, đội ngũ đón dâu rốt cuộc bước trên đường trở về. Long Dận tự mình ra khỏi thành đưa tiễn, một mực nhìn theo đến khi họ biến mất ở nơi xa, không còn nhìn thấy nữa mới thở dài đi về. Trên đại điện buổi triều sớm hôm sau, y ca tụng trai gái Diệp gia đều là anh hào, Thiên Long có Diệp gia là phúc khí tận trời.
Dưới ánh chiều tà, chiếc rèm luôn khép chặt rốt cuộc được vén lên, Diệp Thủy Dao ngắm về Thiên Long Thành dần trở nên xa xôi một lần sau cùng, cuối cùng nước mắt như mưa.
…………………………………………� �� �……….
- Ca ca, chúng ta còn mấy ngày nữa mới có thể về đến nhà?
- ……
- Ca ca?
- Hả? –Diệp Vô Thần trong cơn thất thần liền phục hồi tinh thần, nhìn về phía Ngưng Tuyết đang tràn ngập nghi vấn.
- Ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Muội muốn biết còn bao lâu nữa mới có thể đến nhà vậy? –Ngưng Tuyết vẻ mặt mê hoặc nhìn Diệp Vô Thần.
- Khoảng chừng còn bốn năm ngày nữa. –Diệp Vô Thần trả lời. Tốc độ họ quay về nhanh hơn tốc độ lúc đi tới phía nam rất nhiều. Có lẽ nửa tháng là có thể về đến nhà. Lúc nãy, lồng ngực hắn bỗng trở nên rất bức bí, dường như bị thứ gì đó lấp đầy vậy.
Vị trí vai phải Diệp Vô Thần, lơ lửng một thiếu nữ nhỏ nhắn tóc trắng tung bay, nói ‘ê ê a a’ gì đó họ hoàn toàn không hiểu.
Thiên Diệt Hỏa Sơn.
Nham thạch vốn dĩ màu tím đã biến thành màu đỏ. Sau khi Diệp Vô Thần rời đi, nơi đây cũng hoàn toàn khôi phục yên bình. Tuy nhiệt độ của Thiên Diệt Hỏa Sơn đã giảm xuống rất nhiều nhưng vẫn không có ai dám tới gần nơi đây.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời phía trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn bỗng lóe lên một quang mang đen kịt, trên mặt nham thạch yên ả ánh ra một chiếc bóng màu đen. Phần đầu chiếc bóng lộ ra một nụ cười độc ác khủng bố khiến người ta không rét mà run.
Nham thạch bắt đầu dao động, mãi đến khi sôi trào dữ dội. Bóng người toàn thân bị hắc quang bao trùm, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lóe u quang càng thêm sâu thẳm kia phát ra một tiếng rít gào chói tai, xoay cả người, một luồng quang mang đen đến đáng sợ từ trên người gã bắn ra, im ắng cắt mặt nham thạch ra, bắn về phía dưới.
Xoạt!
Bề mặt nham thạch nổ tung, một chiếc đầu cực lớn hiển hiện từ mặt nham thạch, trong đôi mắt rồng màu đó cực lớn ấy tràn ngập vẻ chấn kinh nồng đậm và hoảng sợ thoáng qua.
- Là ngươi… Ngươi vẫn chưa chết!
Nham thạch xung quanh nổ vang không ngừng, cả Thiên Diệt Hỏa Sơn rung rẩy không thôi, dường như tùy lúc đều có thể sập xuống. Lúc này, trong lòng nó đã kinh hãi tột độ.
- Đúng, ta chưa chết, nhưng ngươi… lập tức phải chết. –Bóng đen phát ra thanh âm vô cùng âm lãnh, nghe vào trong tai như gió lạnh thổi qua, khiến người ta lạnh từ bên ngoài vào tận trong lòng.
Gã di động thân thể, vọt lên cao mau chóng, một luồng hắc quang đậm đặc đến chói mắt bành trướng xung quanh thân thể gã… Ở Viêm Long Thành xa xa, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, trên bầu trời Thiên Diệt Hỏa Sơn dường như xuất hiện một mặt trời màu đen lớn rộng không ngừng. Khi mặt trời màu đen ngừng bành trướng, nó bỗng ập xuống dưới Thiên Diệt Hỏa Sơn. Mỗi người đều bất chợt ngửi thấy một cỗ khí tức đáng sợ đến cực điểm.
Rầm!
Viêm Long Thành run rẩy dữ dội, trong cơn kinh hãi của họ, Thiên Diệt Hỏa Sơn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm kia bị hắc quang bao phủ hoàn toàn, đồng thời mau chóng sụp xuống…
Một tiếng long ngâm gầm gừ phẫn nộ rạch phá chân trời, một con cự long toàn thân màu đỏ từ Thiên Diệt Hỏa Sơn đang sụp xuống vọt lên trời, mang theo tiếng rít kinh hãi vang khắp toàn thành.
Thân thể Cực Viêm Thiên Long dài ngót vài trăm thước, không chỉ là Viêm Long Thành mà cả non nửa phía nam đều có thể nhìn thấy hình rồng màu đỏ vọt lên trời ở phía nam, từng luồng lửa từ trong miệng rồng phun trào ra, đánh xuống phía dưới.
- Ha ha ha ha… Quả nhiên là thế, ta cược đúng rồi, ngươi bây giờ đã yếu đến mức đáng thương, có thể bị ta giết chết. Mấy năm nay ta luôn lẩn trốn khôi phục lực lượng, hôm nay rốt cuộc khiến ta giành được một cơ hội! Ha ha ha ha…
-o0o-