Lâm Khiếu mặt hướng về phía Long Chính Dương nói:
- Bệ hạ, vốn dĩ thi đấu lần này đã nên sớm kết thúc, nhưng Lâm Khiếu mặt dày chiếm dụng chút ít thời gian của bệ hạ và các vị, đưa ra một thỉnh cầu.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi? –Long Dận không đáp lời, đầu tiên là quan tâm hỏi.
Lâm Khiếu vẻ mặt cảm kích nói:
- Tạ ơn bệ hạ quan tâm, vết thương ngoài da, đã không đáng ngại, qua vài ngày là có thể khỏi hẳn.
- Như vậy trẫm an tâm rồi, ngươi có thỉnh cầu gì, cứ đưa ra đừng ngại.
- Vâng! –Lâm Khiếu cung kính ứng tiếng, sau đó nói:
- Lâm Khiếu ta một mực tới giờ đều tự ngạo văn võ song toàn, thường tự cho mình cái hư danh tài tử đệ nhất Thiên Long, tuấn kiệt đệ nhất Thiên Long, cho rằng trong đồng lứa đã không còn địch thủ nữa, bởi vậy luôn mắt cao quá trán, dương dương tự đắc, nhưng cũng hơi cảm thấy tịch mịch. Một hồi tỷ thí với Diệp công tử hôm nay mới biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ta ngày trước cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, vừa xấu hổ, lại vừa mừng thầm, hơi có chút cảm giác muốn thử. Diệp công tử chẳng những bản lĩnh phi phàm, mà còn trí tuệ vô song, ngôn từ càng vô cùng sắc bén, chắc hẳn chẳng những vũ kỹ vượt xa ta, văn chương tất nhiên cũng phi phàm. Đấu võ Lâm Khiếu ta đã thua hoàn toàn, cho nên muốn đấu văn với Diệp công tử một trận, vẫn mong bệ hạ và Diệp công tử thành toàn.
Nói xong, ánh mắt hắn long lanh nhìn Diệp Vô Thần, trong đôi mắt không thiếu ý khiêu khích.
Trên sân nhất thời truyền tới tiếng thì thâm khe khẽ hỗn loạn. Trong Thiên Long Thành ai không biết danh hiệu ‘tài tử đệ nhất Thiên Long’ của Lâm Khiếu, vũ kỹ của hắn tuy trong đám đồng lứa đã đạt tới đăng phong tạo cực, nhưng tiền bối cao thủ trong Thiên Long Thành rất nhiều, nếu tính cả lại, hắn cũng chỉ có thể xưng là nổi bật mà thôi. Nhưng danh tiếng tài hoa của hắn lại vượt xa vũ kỹ của hắn, không biết có bao nhiêu tiền bối cấp tông sư đã cam bái hạ phong ở trước mặt hắn, tự than không bằng, thậm chí than là cả đời người hiếm thấy, không có ai có thể bì. Bất luận là cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, lại không một thứ không tinh. Thiên phú cao quả thực đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Rất hiển nhiên, hắn muốn mượn tài hoa cực cao của mình để bù lại thể diện của mình thậm chí cả Lâm gia. Mà thiếu gia Diệp gia dám nghênh chiến không? Ngay trước mặt hoàng đế và nhiều người như vậy, đối mặt với lời khiêu chiến cố ý của Lâm Khiếu nếu là cự tuyệt, Lâm gia không thể nghi ngờ là không chiến mà thắng. Nếu ứng chiến… thiếu gia Diệp gia thật có khả năng giành chiến thắng sao?
Long Dận gật đầu nói:
- Hai đại tuấn tài cùng luận bàn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, ngay cả trẫm đều có chút sốt ruột, sao lại không cho phép chứ. Tài hoa của Lâm Khiếu ai nấy đều biết hết, mà tài hoa của Vô Thần nghĩ đến cũng chắc chắn bất phàm, không biết ý Vô Thần thế nào?
Diệp Vô Thần hơi suy tư, lúc này mới có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu bệ hạ đã có ý, vậy ta và Lâm công tử sẽ đấu văn một trận.
Nom vẻ mặt và giọng điệu của hắn, lại không phải tự biết không địch nổi mà bất đắc dĩ phải so đấu, mà là… Nếu không phải là ý của hoàng đế, quả thực chẳng thèm văn đấu với hắn làm gì.
Một câu đáp ứng này của hắn, khiến không khí trong sân trở nên sôi nổi rõ ràng, bởi vì lại là một vở kịch đặc sắc sắp bắt đầu, mà càng nhiều người lại mong chờ được tận mắt chứng kiến tài hoa kinh người của Lâm Khiếu.
- Lâm công tử, ngươi muốn đấu thế nào? –Diệp Vô Thần hỏi.
- Không biết môn Diệp công tử tương đối am hiểm là? –Lâm Khiếu hỏi ngược lại, giọng điệu hòa nhã, nhưng bất kỳ ai đều nghe ra được ý tự phụ trong đó. Hắn đối với tài hoa của mình thật sự tin tưởng mười phần, đừng nói chỉ là người cùng lứa, cho dù tìm khắp cả Thiên Long, hắn cũng tin khó có thể tìm ra mấy ai có thể sánh vai với hắn.
- Ta tùy. Nếu đã là đấu văn ngươi đề xuất, thì do ngươi quyết định đi. –Diệp Vô Thần đem nguyên vẹn phần ngạo khí này đẩy trả về, ai cũng không muốn mình đưa ra hạng mục thi đấu để kiếm tiện nghi đối phương, muốn thắng, thì phải khiến đối phương thua tâm phục khẩu phục, không có bất kỳ câu oán hận nào.
- Nếu đã như vậy, việc này cứ do bệ hạ quyết định được không?
Diệp Vô Thần gật đầu, tỏ vẻ tùy ngươi.
Lâm Khiếu xoay người nói:
- Vì để công bằng, Lâm Khiếu cả gan làm phiền bệ hạ chủ trì cuộc đấu của hai người chúng ta. Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa đều được!
- Ha ha, điều này rất hợp ý trẫm. Nếu đã như vậy, đành do trẫm chủ trì cuộc đấu của các ngươi. Đấu văn không thể so với đấu võ, liên quan tới rất nhiều, một trận đấu không đủ để quyết định thắng bại. Trẫm quyết định cho các ngươi ba trận đấu, ai thắng hai trận trước thì người đó thắng, ý các ngươi thế nào? –Long Dận cười ha ha nói, thoạt nhìn đối với cuộc đấu tiếp theo cảm thấy rất hứng thú.
- Hết thảy đều theo lời bệ hạ. –Diệp Vô Thần và Lâm Khiếu cùng lúc nói. Mà lúc này, ý nghĩ trong lòng hai người lại vô cùng nhất trí ---hai trận đã đủ, sẽ không xuất hiện trận thứ ba.
- Được! –Long Dận gật đầu, sau đó hơi nhíu mày, suy tư một hồi sau đó nói:
- Trẫm lần này vốn dĩ định xem xong thi đấu sau đó tới bên hồ thành Tây dạo chơi, đồng thời vẽ tranh tả tình, vừa hay mang theo hai bộ dụng cụ vẽ. Nếu đã như thế, trận thi đấu thứ nhất của các ngươi chính là vẽ tranh!
Long Dận vỗ tay, hai tùy tùng ngồi đằng sau y lập tức hiểu ý, mỗi người đều ôm một bàn vẽ đàn mộc rất lớn cùng các loại dụng cụ vẽ đi tới trước mặt Diệp Vô Thần và Lâm Khiếu, dựng bàn vẽ lên, giấy vẽ trải sẵn, bút vẽ và các màu vẽ phân biệt giao vào tay hai người, sau đó thối lui về vị trí lúc trước.
Trước mặt mọi người vẽ tranh… Toàn bộ mọi người đều nghển cổ, hoàn toàn sốt ruột. Trong lòng thầm khen hoàng đế lần này mang dụng cũ vẽ ra ngoài thật sự là vô cùng cao minh.
- Điều này… Thần Nhi từ nhỏ yếu ớt lắm bệnh, chưa từng học vẽ tranh, lần này phải thế nào mới tốt. –Vương Văn Thù lại lo lắng thêm lần nữa, nàng có thể không để ý thắng bại, nhưng tuyệt không nguyện ý nhìn thấy con trai bảo bối mất hết thể diện trước mặt mọi người.
Diệp Thủy Dao muốn nói lại thôi, vẫn đọng ánh mắt lên người Diệp Vô Thần, lộ đầy vẻ chờ mong. Hôm nay, nàng một lần nữa không nhận ra được người đệ đệ vốn dĩ phải quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn được nữa này.
- Yên tâm đi, hiện giờ cho dù nó thảm bại thế nào đi chăng nữa, sau hôm nay nhất định sẽ danh chấn Thiên Long! Bại thì sao, hạng tục vật ngâm thơ viết phú này Diệp gia chúng ta chẳng hề cần. –Diệp Uy ung dung nói, trên mặt không hề sốt ruột, chỉ có kiêu ngạo.
- Nói không sai. –Diệp Nộ cũng gật đầu theo. Hiển nhiên ông cũng hoàn toàn cho rằng nếu đấu văn Diệp Vô Thần tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Lâm Khiếu. Có thể khiến Lâm Khiếu chủ động đề xuất muốn đấu văn, đã chứng minh họ đã bị ép đến mức chỉ có thể dùng hành động này bù lại thể diện. Mà đối với Diệp Nộ nhiều năm chinh chiến đẫm máu nơi sa trường mà nói, ông xem thường loại văn nhân chỉ có thể chui lủi trong nhà ngâm thơ viết phú này. Mà Thiên Thần đại lục hiện nay, cũng là đại lục dùng võ vi tôn.
- Còn chưa bắt đầu, đã vội bào chữa cho cháu của mình trước, nếu đã như vậy, lúc trước nhận thua chẳng phải tốt hơn sao? –Lâm Cuồng cười khẩy nói.
- Nhị đệ ngươi là cháu của cháu ta, mà ngươi tương tự cũng là cháu của cháu ta, lão tử nói chuyện, còn chưa đến lượt một tiểu bối như ngươi chõ mõm vào. –Diệp Nộ hừ lạnh nói.
- Ngươi…. –Lâm Cuồng nổi giận, vừa muốn đứng dậy chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh ở đây và trận thi đấu tiếp theo, y cố áp chế lửa giận, không thèm liếc Diệp Nộ một cái nào.
- Nội dung bức tranh không hạn chế, vẽ gì đều được. Nhưng thời gian chỉ có mười lăm phút*! Sau mười lăm phút mặc kệ hoàn thành hay không đều phải dừng bút. –Long Dận nói.
(*): nguyên văn là 1 khắc, mà 1 khắc = 15’, nên mình để 15’ cho dễ hiểu.
Hết boom rồi ^^! Mai ta post tiếp