Long Chính Dương thoáng kinh ngạc liếc hắn, hỏi:
- Diệp huynh đệ chẳng nhẽ không biết Nam Hoàng Tông này?
Diệp Vô Thần gật đầu.
Long Chính Dương cười nói:
- Xem ra Diệp huynh đệ quả nhiên là lánh đời đã lâu… Sự tồn tại của Nam Hoàng Tông toàn Thiên Thần đại lục không ai không biết. Bởi vì thế lực nó có được hoàn toàn đủ để hủy diệt một hoàng thật, đồng thời lên thay thế.
Diệp Vô Thần:
- ……
- Trong truyền thuyết viễn cổ, thế giới của chúng ta là sinh ra bởi Nam Hoàng và Bắc Đế, sau đó Nam Hoàng Bắc Đế song song diệt vong trong tranh đấu, nhưng họ phân biệt lại có hậu nhân lưu lại, đồng thời truyền thừa đời đời tại Thiên Thần đại lục, hậu nhân của Nam Hoàng sáng lập Nam Hoàng Tông, mà hậu nhân Bắc Đế sáng lập Bắc Đế Tông. Thế lực của họ cực kỳ cường đại, tuyệt đối không phải một vài thế lực khác trên Thiên Thần đại lục có thể so sánh. Nhưng may thay họ chưa bao giờ tham dự tranh đấu với trần thế. Họ cũng là tử địch trời sinh hệt như Nam Hoàng Bắc Đế, quanh năm tranh đấu không ngừng nghỉ, lại chưa từng phân thắng bại.
- Vào một ngày của hai mười năm trước, Nam Hoàng tông chủ bị ám toán, thân trúng Viêm độc, nguy kịch trong sớm tối. Nam Hoàng tông do đó cũng bị Bắc Đế tông đánh cho liên tiếp thối lui. Khi đó phụ hoàng ta vừa lên ngôi hoàng đế, mà Nam Hoàng tông cũng một đường chạy về phía hoàng cung, đồng thời bị phát giác. Vì thế phụ hoàng đã bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, bất chấp nguy hiểm hoàng thất bị diết nhúng tay vào chuyện này, lấy một viên ‘Thủy Vận Đan’ duy nhất trong cung giải trừ Viêm độc cho Nam Hoàng tông chủ, đồng thời điều động ba đại Thiên cấp cao thủ và hơn mười Linh cấp cao thủ trong cung trợ giúp Nam Hoàng tông. Nam Hoàng tông chủ sau khi khôi phục chiến lực liền giam chân Bắc Đế tông chủ, cuộc tranh đấu giữa họ cũng bởi vì tiếp tục rơi vào thế giằng co, mà lúc này với sự gia nhập của ba Thiên cấp cao thủ, hơn chục Linh cấp cao thủ cùng vô số cấm vệ quân đã đủ để dễ dàng đánh vỡ thế cân bằng. Vì thế Nam Hoàng tông chuyển bại thành thắng, giành được thắng lợi lớn nhất từ khi khai chiến với Bắc Đế tông tới nay, đánh cho Bắc Đế tông chạy tán loạn, không biết đi đâu, hai mươi năm nay không chút tung tích. Nam Hoàng tông tìm đằng đẵng hai mươi năm cũng không chút thu hoạch.
- Nam Hoàng tông chưa bao giờ biết nợ ân tình. Khi đó Nam Hoàng tông chủ hứa hẹn sẽ đáp ứng bất kỳ một yêu cầu nào của phụ hoàng. Mà mười lăm năm sau phụ hoàng mới nói ra yêu cầu của ông: đó chính là yêu cầu Nam Hoàng tông chủ Thủy Vân Thiên gả độc nữ Thủy Mộng Thiền của y cho ông.
Long Chính Dương cười thảm một tiếng:
- Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông thế lực thông thiên hạ, dẫu là Đại Phong Quốc mạnh nhất Thiên Thần đại lục cũng kiêng kỵ không thôi, chưa từng dám chọc. Lời yêu cầu mà phụ hoàng đã bất chấp nguy hiểm bị Bắc Đế tông báo thù đổi lấy lại chỉ vì một nữ nhân mà vứt đi như vậy… Bởi mị lực của nàng thực sự quá lớn, bất cứ nam nhân nào đều không có cách ngăn cản. Diệp huynh đệ, ta không có khả năng tranh nổi phụ hoàng, cho dù ta có thể tranh nổi, lại vĩnh viễn cũng không có khả năng qua một ải của Nam Hoàng tông.
Hoàng đế đề xuất yêu cầu này thật sự chỉ là vì một nữ nhân thôi ư? Cùng lắm chỉ là một phần, có được độc nữ của Nam Hoàng tông chủ, Nam Hoàng tông cho dù muốn rũ mọi quan hệ với Thiên Long hoàng thất cũng không thể. Mà Nam Hoàng tông vì vướng ngại tôn nghiêm thì tuyệt đối không thể không đáp ứng… Chà, lời đề nghị nhẫn nại mười lăm năm mới đề xuất, Thiên Long hoàng đế dùng thời gian mười lăm năm để chờ cô bé hai tuổi năm ấy trưởng thành sao? Vậy thật là giỏi tính toán.
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Thần thuận miệng hỏi:
- Long đại ca, chuyện này chắc hẳn là bí mật hoàng thất của các ngươi, huynh không sợ ta tiết lộ ra ngoài ư?
Long Chính Dương lắc đầu, nói:
- Đây chẳng phải bí mật, mà sớm đã truyền khắp Thiên Thần đại lục rồi. Hiện tại có ai còn không biết tin con gái Nam Hoàng tông chủ sẽ gả cho Thiên Long hoàng thất chúng ta chứ.
Diệp Vô Thần thầm cười lạnh:
- Quả nhiên là như thế.
- Vậy vì sao Nam Hoàng tông muốn hạn chế thời gian vị Thủy cô nương kia vào cung, rồi lại bảo nàng sống tại Thiên Long Thành, trong này có ẩn tình gì ư? –Diệp Vô Thần hỏi.
Long Chính Dương gật đầu nói:
- Nam Hoàng tông vẫn luôn cực khổ tìm Nam Hoàng Chi Kiếm năm ấy Nam Hoàng lưu lại, họ có một lời răn dạy từ thượng cổ truyền thừa xuống:
- Chủ nhân của Nam Hoàng Chi Kiếm chính là chủ nhân của Nam Hoàng tông. Nếu Nam Hoàng Kiếm Chủ xuất hiện, thì con gái của Thủy gia Nam Hoàng Tông ắt phải là nữ nhân của Nam Hoàng Kiếm Chủ, nếu sau hai mươi lăm tuổi vẫn không tìm được Nam Hoàng Kiếm Chủ thì mới có thể xuất giá.
Ánh mắt Diệp Vô Thần dao động kịch liệt, hắn nhấc chén rượu cạn sạch một hơi, cảm nhận được một cỗ cay xè từ khoang miệng mau chóng lan đến dạ dày. Chờ khi hắn đặt chén rượu xuống thì sắc mặt đã bình tĩnh như cũ.
Vận mệnh, thật là một thứ dễ chơi.
Long Chính Dương không phát giác thấy vẻ dị thường trong nháy mắt của Vô Thần, vẫn với ánh mắt mơ màng nói:
- Nghe nói Nam Hoàng năm ấy thuộc Thủy cho nên hậu nhân Nam Hoàng lấy họ Thủy, Bắc Đế thuộc Hỏa cho nên hậu nhân Bắc Đế lấy họ Viêm. Mà tại Bắc Đế tông cũng có một lời răn dạy gần như hoàn toàn giống với Nam Hoàng Tông. Điểm khác duy nhất chỉ là thứ họ tìm kiếm chính là Bắc Đế Chi Cung trong ba đại Cấm Đoạn Chi Khí.
- Ba đại Cấm Đoạn Chi Khí? Diệp Vô Thần vẻ mặt ngạc nhiên.
Long Chính Dương đã dần quen với sự ‘vô tri’ của Diệp Vô Thần, giải thích:
- Cấp độ của khí phân chia giống như với thực lực của người. Thiên Thần đại lục có rất ít Thiên khí và cực ít Thần khí, tại Thần giới trong truyền thuyết có cả siêu thần khí cường đại. Trên chúng còn có ba đại Cấm Đoạn Chi Khí, chúng đều hình thành ở thời viễn cổ, uy lực không gì sánh nổi. Nghe nói có lực lượng hủy thiên diệt địa, nghiền nát tinh tú. Một trong số đó là Nam Hoàng Chi Kiếm, tên Trảm Tinh, hai trong số đó là Bắc Đế Chi Cung, tên Tai Ách. Còn có một Cấm Đoạn Chi Khí mạnh nhất chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ, chưa từng có ai thấy qua, thậm chí ngay cả tên đều không lưu lại. Đương nhiên, những điều này vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết, nhưng đối với Nam Hoàng Tông và Bắc Đế Tông mà nói thì đây lại không phải đơn thuần chỉ là một truyền thuyết, mà là tín ngưỡng chí cao vô thượng.
Thấy Diệp Vô Thần im lặng không nói, trên mặt không chút gợn sóng, rõ ràng chẳng hề quan tâm những thứ có lẽ là hư ảo không chân thật này. Long Chính Dương tự giễu cười, đôi mắt lại nheo lên:
- Ba năm nữa, nàng sẽ vào cung. Lúc ấy, hy vọng viển vông cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn không tồn tại. Trong năm năm ở Thiên Long Thành, nàng gần như mỗi ngày đều chỉ ở lại Mộng Yên Lâu, đâu cũng không đi. Mà trong năm năm này, ta cũng chỉ từng nghe qua giọng nàng, chưa từng gặp mặt nàng. Năm ngoái khi ta lặng lẽ trở về, nghe nói một năm trước nàng từng xuất hiện ở Tử Trúc Hi Viên phía thành Tây một lần, bị tất cả mọi người có mặt lúc ấy cho là tiên nữ hạ phàm. Mà vài họa sư định vẽ lại thiên nhan của nàng, cuối cùng lại không một kẻ hạ bút, bởi vì họ phát hiện dù họa kỹ có cao siêu hơn đi chăng nữa cũng khó có thể miêu tả một phần vạn nét đẹp của nàng. Đến ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân tương lai của đương kim hoàng đế, đồng thời bầu nàng là người đứng đầu trong ba đại mỹ nữ của Thiên Long Quốc.
Thanh âm Long Chính Dương khẽ ngưng, nhìn Diệp Vô Thần hỏi:
- Diệp Vô Thần muốn nghe qua về ba tuyệt thế mỹ nữ của Thiên Long Quốc không?
Diệp Vô Thần gật gật, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú rõ ràng.
-o0o-