• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Dật dựa người vào tường nhìn theo hướng thân ảnh vừa biến mất. Nàng ta là ai? Nàng ta biết gì mà nói? Hắn là thật tâm biết ơn nàng ấy (Mộ Phi Quân). Nàng chính là người mang đến thêm cho hắn một hy vọng sống. Nhắm mặt lại, hắn xin thề nếu nàng coi hắn là bạn hắn sẽ bải vệ nàng như bạn, nếu là chủ tớ hắn sẽ trung thành với nàng. Hắn chỉ mong nàng đừng đối với hắn như bọn họ.

Sáng hôm sau, trong phòng ngủ, Mộ Phi Quân khẽ xoay người mà quên mất hôm qua nàng đã rộng lượng nhường giường cho Lưu Vệ còn nàng ngủ ở trường kỷ liền rơi đánh uỳnh xuống đất khiến cái mông nở hoa.

- Ôi...!!! Chết ta mất... Cái mông nhỏ của ta. - Nàng vừa khẽ xoa xoa vừa kêu lên khe khẽ.

Dương Lưu Vệ ở trên giường nghe tiếng của Mộ Phi Quân hai mắt liền bật ngược rồi đứng lên chạy ra chỗ nàng.

- Tiểu thư... Người có sao không...? Mau đứng lên... Em đi lấy khăn cho ngài rửa mặt. - Dương Lưu Vệ đỡ nàng lên trường kỷ rồi đi lấy cho nàng châuh đồng rửa mặt. - Sao người lại nằm kỷ thế?

- Ta để muội nằm không phải sao?

- Người tốt thật...

Giờ Mão ba khắc (tầm 7h45') Mộ Phi Quân lạnh nhạt đem Trình Dật từ phòng củi đem ra để rèn luyện thân thể. Có điều hắn thân thể có chút suy nhược tập có nửa canh giờ đã lăn ra bất tỉnh. Từ đây Mộ Phi Quân ngày rèn đêm luyện. Sáng học của Diệp Vô Niệm xong chiều về đem dạy cho hắn. Từ đấy hắn bỏ đi gọi nàng là Mộ cô nương mà gọi nàng là chủ nhân. Mà nàng Mộ Phi Quân cũng dần dần bộc lộ tính cách chết người của mình.

- Chủ nhân... Ta mệt lắm rồi... Cho ta nghỉ được không?

- Nghỉ... Nghỉ cái đầu ngươi mà nghỉ. Ngươi có biết ngươi cùng Lưu Vệ nàng tập, cùng một thầy dạy là ta vậy mà ngươi không bằng được một nửa của nàng ấy. Mau nghiêm túc lại cho ta. - Mộ Phi Quân gõ vào đầu hắn có vẻ tức giận.

- Nhưng ta mệt...

- Nghiêm túc cho ta...

Phía sau núi, có năm thân ảnh ngồi trên đất rồi trên cây hoặc đứng nói chuyện với nhau.

- Này... Ngươi thấy tên tiểu tử Trình Dật có phải số rất tốt không?

- Chỉ là hắn gặp may thôi. Đồ đệ mới của Công lão nhân vừa đến liền gặp hắn giúp hắn thoát khỏi đó.

- Tên tiểu tử đó có gì tốt. Chỉ là phế nhân không thể luyện võ không phải sao.

Bốn người cứ ta một câu ngươi một câu mà không để ý con người trầm lặng nhất ngồi trên cây kia khuôn mặt có chút chột dạ nhưng khôi phục rất nhau. Thay vào khuôn mặt đó là nụ cười thỏa mãn. Trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ khiến hắn cười mãi không thôi: Trình Dật a Trình Dật. Là do ngươi vào Trình Gia cướp mất sự yêu thương của lão gia đối với thiếu gia. Đừng nên trách ta nếu trách thì trách Trình Dật ngươi số không tốt. Ngươi học võ đúng không vậy thì chờ độc phát mà chết đi.

Ở Vô Cầu Viên, Thập Đại Quái Nhân à không là Cửu Đại Quái Nhân mới đúng vì Công lão nhân đã bị chín người còn lại trói trong phòng chính mình ở Thập Đại Điện. Họ đang "bao vây" Mộ Phi Quân trong "trận pháp" của họ.

- Mộ Phi Quân chi bằng bái cả chúng ta làm sư phụ đi. Chúng ta cũng đâu ngược đãi ngươi.

- Đúng đấy. Sẽ không cần làm nghi lễ phức tạp đâu. Mau đồng ý đi.

Chín người mỗi người một câu khiến nàng đau đầu nhức óc. Nàng bỗng nhớ ra gì đó liền đẩy Trình Dật lên rồi nói.

- Y lão nhân... Chỉ cần ngài xem vì sao hắn căn cơ không thể học võ ta liền bái cả chín người các ngài làm sư phụ.

Nàng chính là có dụng ý. Nếu hắn trị được thì nàng bái, có lợi không hại còn giúp Trình Dật nữa. Còn nếu không trị được chắc chắn tám người còn lại sẽ đi tính sổ với Y lão nhân. Nàng đắc ý cười trong lòng. Mà ở đây ai nhìn nụ cười này cũng không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK