• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

P/s: Bắt đầu từ chương này mình sẽ có chút sửa đổi: Hiên Viên vương triều thành Nam Cung vương triều, Hiên Viên Bạch Thiển thành Nam Cung Vân.

Mộ Phi Quân phi thân ảnh đỏ tươi qua bức tường cao ngất của hoàng cung, thành công tránh thoát từng đợt cẩm y vệ tuần tra. Hoàng cung đúng là hoàng cung, quá mức xa xỉ tốn tiền đi. Nàng không khỏi thay quốc khố than thở. Đứng trên mái nhà, nàng lật bản đồ dò xét nơi ở của hoàng đế Nam Cung Vân. Hành hạ con ngươi chính mình một hồi nàng mới tìm thấy Chính Điện Vương Cung của hoàng đế. Nàng thật oán kẻ nào thiết kế ra hoàng cung này, con mẹ nó... lòng và lòng vòng. Điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh đỏ tươi dần biến mất sau màn đêm.

Một lần nữa nhẹ nhàng đặt chân không một tiếng động lên mái ngói, nàng cố gắng che dấu hơi thở thật tốt. Nhấc nhẹ một mái ngói ra, nàng đưa mắt nhìn vào trong. Bên trong, một con người tuấn dật đang chăm chú đọc sách. Ngũ quan như điêu khắc, làn da trắng hồng. Mỗi một cử động đưa tay lật sách của hắn như câu hồn người khiến nàng nhìn một cách chăm chú.

Bỗng "xoạt" một tiếng, chân của nàng trượt trên mái ngói làm nàng mất đà "ầm" một riếng rơi xuống trước mặt mỹ nam. Tư thế đáp đất của nàng vạn phần khó coi. Lưng tiếp mặt đất, hai chân đeo giày đỏ bắt chéo với nhau, mặt nhăn thành một đoàn khẽ xuýt xoa.

- Có thích... - Lão thái giám bên cạnh định hô to "Có thích khách" chỉ là chưa kịp hô đã bị mỹ nam ngồi trên long ỷ che miệng.

- Lý công công... Ngươi cứ đi ra ngoài đi. Ta muốn nói chuyện với tên thích khách quái đản này. - Mỹ nam cũng chính là Nam Cung Vân lên tiếng.

- Hoàng thượng... - Lý công công vẫn có chút lo lắng.

- Ngươi đã gặp qua thích khách nào như nàng chưa? Đến thân mình còn lo chưa xong nữa là hành thích trẫm.

- Nô tài cáo lui. - Lý công công nói xong liền thối lui ra ngoài.

Lúc này, Mộ Phi Quân cũng vừa chật vạt từ dưới đất bò dậy.

- Sao ngươi không gọi cấm vệ quân vào bắt ta? - Nàng có chút mờ mịt không hiểu.

- Nếu ngươi là thích khách thật thì ngươi sẽ không bất cẩn ngã từ trên đó xuống. - Nam Cung Vân vừa nói vừa chỉ lên cái lỗ hổng to đùng trên mái nhà.

- Haha... Trượt chân... Không may thôi. - Nàng cười ha ha để trừ đi nỗi xấu hổ trong lòng. Đường đường là Hoa Hồ Điệp vạn người tín ngưỡng mà lại do bất cẩn liền trượt chân ngã xuống từ mái nhà. Thật quá mất thể diện đi.

- Bây giờ cho ta biết nàng là ai?

- Ta... Ta tên Mộ Phi Quân.

- Con của Mộ thừa tướng sao? Thật không ngờ ngươi còn sống. Mười một năm trước nghe tin ngươi chết rồi. Mộ thừa tướng liền lo hậu sự cho qua.

- Sao ngươi biết?

- Mộ Phi Quân ngũ tiểu thư tướng phủ. Cầm kỳ thư họa không thông, suốt ngày yên yên lạng lặng nổi tiếng phế vật của Nam Cung vương triều.

- Thật không ngờ ta lại nổi tiếng như thế. - Trong lòng nàng không khỏi một trận cười lạnh. Gì chứ phế vật sao vậy thì ta cho các ngươi xem phế vật này làn nên trò trống gì.

- Sao ngươi ở đây? - Nam Cung Vân không khỏi thắc mắc.

- Ta đi tìm các sư huynh ta. - Nàng thản nhiên trả lời.

- Họ là ai? Ta giúp ngươi tìm. - Hắn rất phóng khoáng đề đạt.

- Không cần nữa.

- Tại sao? - Hắn khó hiểu.

- Vì đại sư huynh của ta đang đứng trước mặt ta. - Nàng trả lời như mọi việc cùng nàng không chút xíu nào liên can.

- Không thể nào.

- Sao lại không thể.

- Bởi vì tiểu sư muội của ta đang bên cạnh sư phụ ta.

- Cái Công lão nhân đó hả?

- Sao ngươi biết?

- Đó là đại sư phụ của ta. Không tin chứ gì. Hắn bảo ta đưa cái này cho ngươi thì ngươi sẽ tin. - Nàng nói rồi đưa phong thư cho Nam Cung Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK