• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các khanh có tấu thì dâng, không có liền bãi triều. – Hoàng đé Nam Cung Vân nói lên. Trong giọng nói thể hiện sự mệt mỏi đến cực độ.

- Bẩm hoàng thượng… Ở huyện Tri Châu đang xảy ra ngập lụt, dân chúng lầm than. Còn ở huyện Đông Thái cách huyện Tri Châu ba thành trì lại đang xảy ra hạn hán, đồng ruộng cây cối héo rũ, dân chúng ở đó cũng sắp không trụ được rồi ạ. – Một trong số các vị đại thần đứng ra dâng tấu.

- Vậy các khanh có ý gì không? – Nam Cung Vân xem tấu sớ rồi quay ra hỏi các đại thần.

Bổng chốc trong điện vang lên tiếng nghị luận nhưng lại không có một ai đem nói lên suy nghĩ của mình. Một lát Duệ vương đã tiến ra xin bản thân đi trị thủy, trị hạn để dân chúng an tâm.

- Hoàng thượng… Thần đệ nguyện đi trị thủy, trị hạn bớt đi nỗi lo dân chúng, chia sẻ nỗi lo với hoàng thượng.

- Hoàng thượng... Trong triều này đúng là Duệ vương đi là tốt nhất.

- Chuyện này... - Nam Cung Vân ngồi trên long ỷ nét mặt khó xử. Bây giờ nội loạn triều đình chưa dẹp xong, chỉ sợ thái hậu nhân cơ hội hãm hại Duệ vương.

Mộ Phi Quân đứng một bên coi như mọi chuyện không liên quan đến nàng. Các người thích thì cứ cãi đi. Cãi thật sôi nổi vào nàng mới có kịch để coi.

Nàng còn đang đắc ý bỗng đầu liền choáng váng. Vùng ngực bỗng nhói đau. Đưa tay ôm ngực ngăn lại nỗi đau đớn, mặt nàng sớm đã trắng bệch như tờ giấy. Đôi môi mất dần huyết sắc nhưng có vẻ không ai để ý. Dùng chút nội lực còn sót chưa bị thương cố gắng áp lại nội thương rộng lớn kia. Chỉ là vùng nội thương quá lớn khó thể trụ nổi. Một luồng nhiệt lưu tanh ngọt dâng lên cổ.

- Huyền Vũ quận chúa, khanh nghĩ... - Lúc này Nam Cung Vân quay sang hỏi nàng, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, từ đôi môi không có huyết sắc phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.

Hoàng thượng, thân vương cùng các đại thần đều hốt hoảng đứng lên. Nam Cung Vân là người phản ứng đầu tiên vội lao xuống nhưng không quên bổn sự giả bệnh của bản thân.

- Người tới... Mau truyền thái y... Mau truyền thái y... - Lý công công thấy hoàng thượng chạy xuống cũng vội chạy xuống gọi thái y.

Hoàng đế Nam Cung Vân nhờ Duệ vương ôm nàng vào bên trong rồi bản thân cùng các thân vương và quận chúa bỏ lại các đại thần đi theo Nam Cung Liệt về tẩm cung, coi như bãi triều.

Phía trong tẩm cung, Nam Cung Vân vịn và Lý công công để giả bệnh nhưng mắt vẫn luôn nhìn vào thái y. Duệ vương đứng dựa vào cột, ánh mắt không khỏi đăm chiêu suy nghĩ. Còn Thanh Long thân vương, Bạch Hổ thân vương và Chu Tước quận chúa thân vẫn mặc triều phục đứng phía sau hoàng thượng.

- Thế nào? - Một lúc thái y buông ra, Nam Cung Vân vội hỏi.

- Bẩm hoàng thượng... Huyền Vũ quận chúa thân bị nội thương nhưng lại cố lấy nội lực áp chế phần nội thương gây ra biến động ở kinh mạch mới khiến hôn mê bất tỉnh. Đợi hạ quan sắc thuốc xong rồi cho quận chúa uống là sẽ không sao...

- Vậy thì rốt rồi.

- Có điều...

- Có điều gì?

- Bẩm hoàng thượng. Vi thần thấy nội thương của quận chúa rất giống do bộ chưởng pháp độc môn của Duệ vương gia.

- Hoang đường... Làm sao Duệ vương lại đả thương quận chúa của trẫm. Hai người họ thậm chí còn chưa găph nhau.

- Hoàng thượng thứ tội. Nhưng thật sự rất giống. Giống đến nỗi gần như là một. Mấy năm trước chẳng phải hoàng thượng hạ lệnh thần phải cứu lấy thích khách bị Duệ vương đả thương hay sao. Mong hoàng thượng suy xét.

- Được rồi. Mau đi sắc thuốc đem cho quận chúa.

- Vi thần cáo lui. - Nói rồi thái y như nhận được đặc ân chạy còn muốn nhanh hơn gió ra ngoài.

Nam Cung Vân nhìn Nam Cung Liệt phía kia còn đang trầm ngâm trong lời nói của thái y. Khuôn mặt anh tuấn không khỏi khẽ nhăn. Hai hàng lông mày muốn dính lại với nhau.

- Đệ nghĩ thế nào? - Nam Cung Vân nhìn trong không có người ngoài thu hồi lại dáng vẻ bệnh tật.

- Hôm qua đệ đã dùng chưởng pháp độc môn này đả thương Bỉ Ngạn Vương ở vương phủ. Chỉ là đệ không nhìn thấy mặt của nàng ta- Nói rồi hắn quay lại nhìn Nam Cung Vân.

- Chúng ta không nên nói trước điều gì. Cứ đợi nàng tỉnh lại rồi trực tiếp hỏi.

- Không thể hoàng thượng. Nhỡ nàng ta thật sự là Bỉ Ngạn Vương còn không phải đả thảo kinh xà. - Chu Tước quận chúa, Phong Ngạn vội đứng ra can ngăn.

- Không đâu. Trẫm không tin nàng một tay Thập Đại Quái Nhân dạy dỗ lại đi phản bội sư huynh đồng môn. - Nam Cung Vân áng mắt không tin còn có hy vọng nhìn người đang nằm trên giường.

- Sư huynh... ý huynh? - Thanh Long thân vương, Diệp Hiểu áng mặt khó tin nhìn Mộ Phi Quân rồi lại nhìn Nam Cung Vân.

- Không sai. Nàng chính là tiểu sư muội mà sư phụ nói đến trong bức thư ta cho đệ đọc. Thế nên ta tuyệt đối không tin nàng đã biết ta cùng thái hậu đối đầu mà vẫn đi giúp ả ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK