• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tìm đến một khách điếm dân dã, ba người tiến vào trong. Chân vẫn còn chưa tiến vào thì đã có người chạy ra đỡ lấy cương ngựa.- Cô nương, Công tử... Các ngài ăn cơm hay nghỉ lại?

- Cho ta ba phòng, chúng ta sẽ nghỉ lại đây.- Dương Lưu Vệ thay mặt lên tiếng.

- Mời... - Tiểu nhị đưa tay làm tư thế mời rồi đón lấy cương ngựa, gọi thêm người dắt ngựa đi.

Bên trong, đại sảnh vắng đến kỳ lạ. Không có lấy một bóng người.

- Tại sao ở đât lại vắng như vậy? - Dương Lưu Vệ lấy làm kỳ quái.

- Cô nương có lẽ không biết. Thánh Cô Hồn này mọi người sẽ đóng cửa ở trong nhà, lấy đâu ra khách. Mà các vị tôi nghĩ cũng mau mau về tới nhà đi. - Tiểu nhị dẫn đường có lòng tốt nhắc nhở.

Ba người không nói gì mà chỉ đi thẳng lên tầng. Ba phòng đều cách vách nhau. Mộ Phi Quân tiến vào phòng, căn phòng không quá xa hoa nhưng cũng không làm mất sự thanh khiết, tao nhã của căn phòng. Lên tiếng gọi tiểu nhị chuẩn bị hộ thùng tắm, nàng tiến vào phòng thu thập lại hành lý rồi đi ra sau tấm bình phong thả mình vào thùng tắm lim dim khẽ thiếp đi.

Làn da trắng nõn vì hơi nước mà có chút ửng hồng mà ẩm ướt. Thân ảnh như lúc ẩn lúc hiện sau tấm bình phong có thể khiến người ta chảy máu mũi.

Sau khoảng gần nửa canh giờ, nàng cũng ly khai khỏi thùng tắm. Nàng mặc lam y, mạng che cũng đồng màu lam nhẹ nhàng mà tiêu sái.

Ba căn phòng sáng đèn đến quá nửa đêm mới tắt. Bóng đêm bao chùm thấy toàn trấn, còn có phảng phất chút sương khói và tiếng của ếch nhái. Trong phòng của cả ba người, ai cũng ngủ lẳng lặng nhưng Mộ Phi Quân vẫn giữ lấy mạng che. Từ lúc nhập môn, đại sư phụ đã từng nói không được để ngoại môn thấy mặt nữ đệ tử bổn phái.

Một đêm thanh bình cứ thế trôi qua. Thời gian mười ngày nhưng lại ngoài dự tính, chỉ năm ngày ba người liền tới được kinh thành. Mộ Phi Quân nàng thì đối với kinh thành chính là quá quen thuộc. Tuy mỗi lần đi đều là công việc nhưng đường lớn đường nhỏ trong đây nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng Dương Lưu Vệ thì khác. Nàng dù sao cũng là lần đầu tới đây. Nàng chạy quanh quanh thật giống con chim sổ lồng chạy đông chạy tây. Trình Dật tuy cũng rất muốn đi nhưng vẫn im lặng thủ túc cạnh Mộ Phi Quân. Nàng biết Trình Dật cũng muốn đi từ lúc mới vào thành.

- Đi đi... Ta có thể tự bảo vệ mình. Ngươi giúp ta bảo vệ nàng giùm ta. - Nàng lên tiếng.

- Nhưng...

- Mau đi...

Trình Dật bèn tách ra đi cùng Dương Lưu Vệ. Mộ Phi Quân tìm lấy một quán trọ nghỉ chân nhưng cũng không quên để lại ký hiệu trên đường cho Trình Dật và Dương Lưu Vệ. Nàng muốn nghe ngóng một chút về hoàng đế Hiên Viên Bạch Thiển cũng là đại sư huynh của nàng xem hắn là minh quân hay ngụy minh quân (giả làm minh quân). Ngoài ra nàng cũng muốn đi tìm thử đôi uyên ương Bạch Hiểu Hồng và Hứa Luân Viễn kia. Mà còn có ba vị sư huynh chưa biết rõ thân phận kia nữa. Nàng thật là có nhiều người cần tìm mà.

Đi lên phòng đã đặt, thả mình nằm xuống giường. Những ngày vừa rồi đúng quá cực khổ mà. Lần sau nàng sẽ không hành hạ bản thân nữa, phải ăn uống ngủ nghỉ thật tốt mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK