Sáng hôm sau, trong thư phòng. Hai bên trái phải của long án, Mộ Phi Quân và Nam Cung Liệt lần lượt ngồi. Trong khi Nam Cung Liệt nhìn Mộ Phi Quân bằng ánh mắt đắc ý thì nàng lại tức đến đỏ mắt đối chọi. Phía trên, Nam Cung Vân hết nhìn hắn lại quay sang nhìn nàng rồi thở dài. "Cuộc chiến" chỉ kết thúc khi canh giờ sắp đến lúc hành quân và vị hoàng đế đáng kính trên kia mở miệng.- Được rồi. Trẫm gọi hai người tới không phải để hai người nhìn nhau.
Hắn vừa kết thúc câu nói liền bị hai đạo ánh mắt phóng tới mang theo ý "Liên quan gì đến ngươi."
- Thực ra... Ờ thì... Trẫm muốn hai người ở lại sau yến tiệc mới đi... Ờ... Còn hơn một trăm binh sĩ hay là... cho bọn họ hôm nay...ờ... xuất phát... - Chỉ là Nam Cung Vân vẫn chưa nói xong liền bị hai giọng nói chặn lại.
- Được. - Không được. - Cả hai lại đồng thanh lên tiếng.
....................
Giờ hành quân. Một người thì hớn hở dặn dò thuộc hạ. Một người mặt lại thâm trầm đến đáng sợ.
- Chủ tử... Ngài vẫn ổn chứ? - Trình Dật lên tiếng hỏi.
- Không có gì. Hôm nay ngươi hãy dẫn binh đi đến Y huyện trước đi. Hai ngày sau ta sẽ tới.
- Chủ tử. Vậy còn ngài? Hay để thuộc hạ lại bảo vệ ngài.
- Cái lệnh cho ngươi dẫn quân đi trước là do cái tên sư huynh chết tiệt kia ban ra. Thật tức chết ta. - Nàng nói rồi lấy tay vuốt ngực cho nhuận khí. - Được rồi. Ngươi chuẩn bị đi đi, nhớ phải cẩn thận.
- Dạ. - Nói rồi Trình Dật lên ngựa dẫn quân đi ra bằng cổng Nam thành Kim Long.
Còn nàng chỉ có thể tức giận lườm Nam Cung Liệt rồi cũng trèo lên ngựa hướng về phủ.
**********
- Tiểu thư... Sao ngài lại về rồi... ? Còn A Dật đâu? - Từ cửa Dương Lưu Vệ đã chạy ra hỏi.
- Vào đại sảnh rồi nói. - Mộ Phi Quân ném dây cương cho hộ vệ canh cửa rồi kéo A Vệ đi vào.
Trong đại sảnh, A Vệ nhìn Mộ Phi Quân uống hết chén trà này tới chén trà khác. Cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà lên tiếng.
- Tiều thư... Ngài làm sao vậy?
- Hôm nay ở thư phòng... - Nàng đặt xuống chén trà bắt đầu kể.
**********
Ngự thư phòng.
- Đệ đệ... Mau đa tạ ta đi... Haha... - Nam Cung Vân ngồi trên long án sảng khoái cười, kkhông còn bộ dáng suy nhược yếu kém hằng ngày.
- Ta đâu có nhờ huynh. - Nam Cung Liệt thản nhiên nhấp một ngụm trà.
- Này... - Nam Cung Vân lời nói bị nghẹn trong cổ. Ai đời có vị đệ đệ như vậy không. Làm ca ca như hắn đúng là số khổ mà. Hắn (NCL) có ý với vị cô nương đeo mặt nạ hắc ngọc mà hôm nọ hắn nói lại trùng hợp vị cô nương trong tranh đó lại là tiểu sư muội Mộ Phi Quân nên hắn (NCV) mới tìm cơ hội cho đệ đệ tranh thủ. Ai ngờ một câu đa tạ hắn cũng nhận không nổi. Thật là bi ai a...
**********
Cung thái hậu.
- Tỷ tỷ... Nam Cung Liệt và Mộ Phi Quân hai ngươig lại để quân sĩ đi trước. Tháth không hiểu bọn chúng có ý đồ gì. - Tư Mã Tuân ngồi cạnh bàn nói với Tư Mã Yêu.
Mà Tư Mã Yêu từ sau bình phong đi ra. Trên người chỉ mặc moitj bộ cánh mỏng gần như trong suốt làm xương quai xanh như ẩn như hiện.
- Nha đầu Mộ Phi Quân đó thì làn được gì. Chỉ cần tìm cơ hội tống đi ngoại quốc là xong. Cả tên hoàng thượng kia cũng sắp chầu trời rồi. Điều chúngbta cần lo bây giờ là đối phó với Nam Cung Liệt kìa.
- Nha đầu Mộ Phi Quân kia đã hai mươi lắm rồi. Đã qua lỡ thì vậy làm sao mà gả. - Tư Mã Tuân đặt xuống chén trà.
- Cứ nói tuy quận chúa của bản quốc đã qua lỡ thì nhưng tài sắc vẹn toàn. Nhan sắc chim sa cá lặn khó người bì kịp. Chỉ là do thất lạc ngoài cung quá lâu, không có người thân quan tâm nên vẫn chưa có phu quân.
- Tỷ tỷ quả là có đầu óc... Haha...