Trình Dật nhìn vị vương gia cao cao tại thượng đang đứng trước mặt hắn này thì có chút nóng lòng. Không phải Duệ vương gia thì nên ở kinh thành sao. Sao lại bay đến đây rồi. Hắn đang có chút chột dạ lo lắng thì Duệ vương Nam Cung Liệt bỗng dưng lạnh lẽo mở miệng.- Ngươi là ai? Vì sao phải mang mặt nạ hả?
- Ta... - Trình Dật không khỏi trợn mắt. Chủ tử của hắn chế mặt nạ da người luôn đệ nhất sao lại bị phát hiện.
Như nhìn thấy nghi ngờ trong ánh mắt hắn, Nam Cung Liệt một lần nữa lạnh lùng mở miệng.
- Ở góc trái của mặt.
Trình Dật đưa tay sờ thử lên góc bên trái khuôn mặt liền thấy có chút gợn nhỏ. Hắn không khỏi trong lòng chửi rủa chính mình. Hắn có phaig quá ngu ngốc không vậy.
- Điều đó không quan trọng. Chủ tử của ta đang tìm một người. Là một vị cô nương mặc huyết y. Chủ tử của ta thấy nàng đánh xe ngựa về phía này ngươi có gặp không. - Như nhìn thấy Nam Cung Liệt không có ý nói tiếp, Lý Khanh bên cạnh đành phải tự mình xuất mã.
- Các ngươi cũng thấy. Kia là vách núi đấy. - Trình Dật lấy tay chỉ về miệng vực trả lời.
Bỗng dưng Nam Cung Liệt bắt lấy chiếc lá đang rơi vận nội lực phi về phía bụi cây cách đó không xa. Lập tức hai con ngựa được giấu kỹ trong đó phi ra kéo theo chiếc xe chạy mất.
- Thế này... Ngươi muốn giải thích thế nào? Con ngựa không thể tự mình ẩn thân kỹ như thế.
- Chuyện này... - Trình Dật càng thêm chột dạ. Thế đấy... Chủ tử a... Ngài mau trở lại... Thuộc hạ sắp bị hắn ép chết rồi.
- Ngươi lại dám nói dối. Xông lên. Bắt hắn lại. - Lý Khanh không khỏi bất bình thay chủ tử.
Hơn mười ám vệ xung quanh lập tức rút kiếm đâm về phía Trình Dật. Hắn cũng ngay lập tức phản ứng, rút kiếm đánh trả. Xe ngựa chạy rồi. Cũng may những thứ quan trọng và cần thiết hắn, A Vệ và chủ tử đã chia nhau giữ lấy. Chiếc xe ngựa kia cũng không phải đồ của ám các nên chạy rồi cũng như thôi. Nhưng quan trọng bây giờ không phải xe ngựa mà là tình hình của hắn đây này.
**********
Lúc này ở dưới đáy vực lại là một khung cảnh tựa như gia đình đoàn tụ, khác hẳn với cảnh tượng vây bắt phía trên. Mộ Phi Quân và Dương Lưu Vệ ngồi giữa đoàn người. Xung quanh đều là các cô nương và thiếu niên chông qua tưởng chừng hai mươi tuổi. Mỗi người một vẻ đều là xinh đẹp xuất trần. Nam thanh nữ tú, nhìn như chốn tiên cảnh cuốn hút hồn người.
- Tỷ tỷ... Tỷ đi thật lâu... Bọn muội ở đây đều rất nhớ tỷ. - Một vị cô nương mặc lục y búi hai lọn tóc nhỏ lên tiếng.
- Phải đó tỷ tỷ... Tỷ đi thật lâu đó. - Một thiếu niên xuất trần khác lên tiếng. Hắn mặc bạch y điểm hoa văn nâu sẫm.
- Được... Được... Chẳng phải bây giờ ta về rồi sao. Ta về đưa mọi ngươi tới chỗ của ta. Vậy có định đi không vậy. - Mộ Phi Quân cười nhẹ khẽ vỗ vài những chiếc hộp.
- Thật sao. - Vị hồng y nữ tử lên tiếng.
- Đương nhiên. Ở đó có rất nhiều rất nhiều thứ hay. Có rất nhiều đồ ăn ngon đấy. - Mộ Phi Quân không chỉ nói còn đưa tay minh họa như sợ họ không tin. - Vậy nói tên các muội, các đệ cho ta nghe.
- Muội là Hỏa Hiên - Hồng y nữ tử ban nãy lên tiếng.
- Muội là Lục Niên - Lục y nữ tử khác lên tiếng.
- Còn đệ là Bạch Khuynh. - Bạch y điểm xuyết hoa nâu nam tử khi nãy trả lời.
- Đệ là Biên Hoàng. - Hắc y nam tử bên cạnh trả lời.
- Muội là Hồng Thiên. - Nữ tử mặc tử y lên tiếng.
- Đệ là Hoa Lam. - Nam tử lam y trả lời.
- Cuối cùng là muội. Muội là Kim Tử Phiêu. - Nữ tử mặc tử y điểm kim sắc trả lời.
Mộ Phi Quân khẽ gật đầu cii như đã biết. Vì năm xưa nàng nuôi cũng chỉ có trùng cùng rắn. Cả đại điểu nữa.
- Mọi người đều ở đây vậy đại điểu ở đâu? - Như sực nhớ, Mộ Phi Quân liền hỏi.
- Huynh ấy từ sau khi tỷ đi liền bế quan tu luyện ở sơn động khi xưa tỷ rơi xuống. Huynh ấy nói khi nào tỷ về mới cho phép bản thân xuất quan. - Kim Tử Phiêu trả lời.
- Muội muội, đệ đệ... Mọi người ở lại đâu nghe theo sự sắp xếp của A Vệ. Ta đi xem đại điểu.
- Vâng.
Nghe được câu trả lời, Mộ Phi Quân liền đứng lên chạy về phía sơn động cạnh bờ sông. Nàng nhìn cửa động đã bị tảng đá lớn chèn vào mà khẽ cụp mi. Nàng men theo bờ sông đi ra lạy ba lạy trước ngôi mộ vị tiền bối năm xưa rồi quay trở lại sơn động. Nàng khẽ gõ vào tảng đá của sơn động liền nghe tiếng trả lời.
- Tử Phiêu... Huynh đã nói rồi, khi nào ân công của ta trở lại ta mới xuất quan. Muội mau về đi.
Mộ Phi Quân nghe vậy liền sửng sốt rồi khẽ cười. Có lẽ bao năm qua Tử Phiêu đều hằng ngày tới đây gõ cửa sơn động.
- Bây giờ đã xuất quan được chưa hả Đại Điểu Nhi. - Nàng bèn dùng nội lực truyền âm vào trong.
Nàng vừa dứt câu, phiến đá lập tức nổ tung rồi một vị nam tử trong đó đi ra. Đứng trước mặt nàng là một thiếu niên chông như độ hai mươi anh tuấn tiêu sái vận nậ đỏ sắc y.
- Ân công... Ngài về rồi. - Trên mặt hắn không dấu khỏi vẻ vui mừng.
- Đúng ta về rồi.
Hắn nghe nàng trả lời liền cười tươi như hoa đứng nhìn nàng. Mà đang lúc mọi người trùng phùng thì trên miệng vực, Trình Dật cùng hơn mười hắc y nhân đã đánh tới muốn long trời lở đất.