Mặt trăng lên cao tỏa ra ánh sáng dịu, đích thực là một đêm trăng thanh gió mát. Mộ Phi Quân một lần nữa chính thức đột nhập hoàng cung của hoàng đế Nam Cung Vân. Thay vào hồng y lần trước thì lần này là một y nguyệt sắc. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ nàng đã bình an đứng trước mặt hoàng đế.- Ta nói này tiểu sư muội của ta. Muội đừng có "đi" vào gặp ta theo kiểu đó nữa được không? Lần trước ta đã mất một vạn lượng bạc trắng rồi đấy. - Nam Cung Vân chán nản nhìn "thi thể" của cửa sổ.
- Hết cách rồi. Ai kêu hoàng cung này lắm người như thế làm gì. - Nàng nói một cách thản nhiên làm như nàng rất vô tội nha. Lỗi là do hắn vậy.
- Muội đi ban ngày không được sao mà nhất định phải là buổi tối.
- Tối dễ hành động hơn.
- Được... Coi như muội có lý. Lần này vào có chuyện gì?
- Muội muốn mượn huynh ít tiền đó mà. - Nàng nói rồi đưa tay làm động tác nhỏ để chứng minh nàng lấy rất ít.
- Bạc ở tướng phủ không đủ sao?
- Cái lão già gì gì Mộ Hành Nguyên đó lúc trước coi ta là cái bao trút giận bây giờ ta về thì lại coi ta như bảo bối. Giả tạo... Hết sức giả tạo. Ta không muốn mượn tiền của người như lão ta.
- Hắn là cha muội đấy.
- Hắn không phải. Ta không có cha, ta chỉ có người mẹ chết hai mươi lăm năm trước rồi.
- Được, được,... Muốn bao nhiêu?
- Chỉ cần hai ngàn lượng vàng thôi. - Nàng đưa đầu ngón tay tính rồi trả lời.
- Cái gì?
- Chẳng phải quốc khố có tổng cộng tất cả ba mươi lăm vạn lượng vàng ròng sao. Muội chỉ lấy hai ngàn lượng thôi.
- Ưmk...
- Đại sư huynh...
- Vậy muội... tháo khăn ra cho ta xem muội lớn lên như thế nào.
- Được... - Cho xem dung nhan đổi lấy hai ngàn lượng vàng. Quá tốt... Chỉ con ngốc mới không cho xem.
Đưa tay tháo xuống chiếc khăn nguyệt sắc. Phía sau mạng che là một gương mặt điên đảo chúng sinh. Làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng. Kết luận chính là thiên tiên giáng trần. Nam Cung Vân ngẩn người. Thật không ngờ hắn lại có vị sư muội đẹp đến vậy. Cho đến khi nàng cài lại mạng che, hắn mới hồi hồn trở lại.
- Xem cũng đã xem. Tiền của muội đâu? - Nàng nói rồi đưa tay làm động tác.
- Cầm lấy. Đây là lệnh bài. Muội cầm lệnh bài này đến quố khố họ ắt sẽ đưa. Lần sau vào cung cũng hãy dùng nó đừng có phá hoại nữa thì thân làm đại sư huynh đây mới có tiền cho muội chứ.
- Được... Haha... - Nàng cười một cách thích thú. Sau này nàng sẽ lấy dần dần để phân cho tiền trang cùng sơn trang của nàng. Như vậy sẽ nảy nở thành số tiền khổng lồ haha... - Muội về đây. - Nói rồi nàng nhảy qua cửa sổ khiến cửa đã thảm nay còn thảm hơn. Vào đường nào thì nên ra đường đấy chứ.
Nam Cung Vân thơg dài lắc đầu một cái. Lần trước là mái nhà, lần này là cửa sổ có khi nào lần sau chính là Tử Cấm Thành của hắn không.
Mộ Phi Quân về đến Mộ tướng phủ, tam ca nàng Mộ Nhược Khiêm đã ngồi trong biệt viện chờ nàng.
- Tam ca... Huynh có việc gì à? - Nàng đi vào trong phòng khách sáo hỏi.
- Ngũ muội... Ban ngày lúc muội không có nhà... Hoàng thượng đã truyền thánh chỉ để lục muội Mộ Phong Chỉ lấy... Duệ vương Nam Cung Liệt.
- Rồi sao nữa? Đâu liên quan đến muội.
- Nghe nói Duệ vương tính tình lãnh khốc, giết người không chớp mắt... Lục muội đã bỏ trốn rồi.
- Tên Duệ vương gì đó bao nhiêu tuổi?
- Năm nay hai mươi sáu.
- Cái gì? Hai mươi sáu đi lấy tiểu cô nương mười sáu tuổi.
- Cho nên... phụ thân nói... muội nhìn giống Chỉ Nhi nên định để muội gả thay.
- Vớ vẩn. Không thể đâu. Không bao giờ.
- Hơn năm mươi sáu mạng người Mộ Gia đều chờ đến quyết định của muội. Coi như không vì Mộ Gia thì hãy vì những hạ nhân kia vì gia đình ta mà liên lụy.
- Tam ca... Nếu muội lấy hắn... muội còn mặt mũi nào về môn phái, còn mặt mũi nào về gặp sư phụ muội. Chẳng phải huynh cũng biết quy định đó hay sao.
- Ta không ép muội. Quyết định là ở muội, huynh không thể thay muội được. Muội suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng để sau này hối hận.