Hắn nằm ngủ ở đó khoảng nửa canh giờ sau thì bị Mộ Phi Quân tạt nước cho tỉnh. Khuôn mặt gầy gò có chút mờ mịt ướt át cuối cùng mắt cũng mở. Dương Lưu Vệ tuy có chút sợ nhưng không dám trái lời tiểu thư thấy hắn tỉnh liền đỡ hắn dậy đưa nước cho hắn uống. - Tại sao lúc đó các người không chạy mà lại giúp ta? - Hắn uống xong chén nước liền hỏi.
- Nếu ta bỏ mặc ngươi ta liền giốn bọn họ. - Mộ Phi Quân ánh mắt trong suốt có chút lạnh nhạt liếc nhìn rồi chậm rãi trả lời.
- Cảm ơn. - Hắn khẽ nói. - Ta không có gì để báo đáp, chỉ e cả đời đều không có cơ hội.
- Ngươi tên gì? - Mộ Phi Quân nhấp một chút nước hỏi. Dương Lưu Vệ đứng cạnh có chút lạc vào sương mù. Tiểu thư sao quan tâm tới hắn vậy.
- Ta... Ta tên Trình Dật. - Hắn có chút ngập ngừng nói.
- Sao ngươi lại đi đến bước này?
- Ta mồ côi từ lúc năm tuổi. Ta phải đi làm khất cái kiếm cơm ăn. Ta nghĩ cả đời ta phải sống như thế nhưng ông trời cho ta gặp được Trình lão gia của Trình Gia Sơn Trang, tính tình thiện lương đem ta về nuôi. Ta sống ở Trình Gia Sơn Trang được năm năm thì Trình lão gia bệnh nặng qua đời. Từ khi Trình lão gia mang ta về thì Trình phu nhân đã đối với ta không có thiện cảm liên tục tìm thời cơ khi dễ ta. Sau khi Trình lão gia qua đời ả liền phái người đưa ta tìm Đại Linh Phái nói ta đã lớn nên ra ngoài học tập. Thực chất ả muốn ta rời khỏi đó. Sau khi ta nhập môn làm đệ tử thấp nhất là bộ. - Ánh mắt hắn có chút hoài niệm biết ơn và căm phẫn.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó dưới sự quản giáo đốc thúc học tập của các tư quản, họ phát hiện ra ta căn cơ không thể học võ. Họ liền xếp ta đến ở đây. Thực ra ở đây không tồi tàn đến vậy chỉ là sau khi đến đây ta thường xuyên bị các sư huynh đồng môn khi dễ mới biến nơi này thành như thế. Mà các tư quản vốn dĩ cúng có người khinh thường ta nên cũng mặc kệ bọn họ lộng hành không báo cáo lên trên. Lúc trước một số nữ đệ tử cũng đến khi dễ ta lấy ta làn bia đỡ chịu phạt cho các nàng. Nhưng dạo gần đây Thập Đại Quái Nhân bế quan nay lại xuất quan nên hơn hai tháng nay chỉ có những nam đệ tử không coi ai ra gì mới dám đến gây sự.
- Ngươi tại sao lại nói cho ta? Không sợ ta là người của ả Trình phu nhân kia phái tới sao?
- Nếu là vậy các ngươi sẽ không giúp ta. Các người sẽ bỏ mặc một màn vừa rồi. - Trình Dật ánh mắt khẳng định nhìn nàng.
- Ngươi không đến nỗi quá ngốc... Nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta lại đến. - Mộ Phi Quân nói rồi đứng lên ý muốn kéo Dương Lưu Vệ đi cùng.
- Khoan... Ta... Ta còn chưa biết tên các người. - Trình Dật có chút ngập ngừng nhưng vẫn hỏi.
- Ta là Mộ Phi Quân. Còn nàng là Dương Lưu Vệ... cũng chính là Tiểu Hỉ. Như vậy chắc ngươi biết sự sỡ hãi trong mắt nàng rồi chứ... - Nàng cước bộ dừng trước cửa nói tiếp. - Ngày mai ta đến đưa ngươi đến chỗ ta.
Mộ Phi Quân cười nhạt một tiếng rồi nhanh chóng đưa Dương Lưu Vệ ly khai.
Tối hôm đó.
- Nha đầu... Ngươi mới tới đã gây náo động rồi. Mai là lễ nhập môn của ngươi đấy. - Diệp Vô Niệm tay cầm vò rượu liên miệng nói.
- Là họ kiếm chuyện trước mà. - Nàng chu cái miệng anh đào lên bất mãn.
- Được rồi được rồi. Mau nghỉ đi. Có lẽ ngày mai sẽ mệt đấy.
Nói rồi Diệp Vô Niệm cũng ly khai. Trong phòng, đèn cũng sớm được tắt.