• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nàng đang nói gì vậy… Nói với ai vậy? – Nghe Mộ Phi Quân nói vậy Nam Cung Liệt bỗng ngẩn người.

Chỉ là hoàn cảnh trước mắt lập tức cho hắn thấy đáp án. Chỉ thấy ánh tử quang chớp nhanh một cái, bên cạnh Mộ Phi Quân đã xuất hiện thêm một vị tiểu cô nương mi thanh mục tú, khuôn mặt tinh xảo, thân hình mềm mại. Tiểu cô nương mặc bộ tử y để lộ xương quai xanh trắng nõn. Nam Cung Liệt chỉ liếc mắt một cái liền dời đi nhưng đám thủ hạ của hắn lại không khỏi nhìn nhiều một chút. Bọn hắn có thể đảm bảo cô nương mới xuất hiện này không thể đẹp bằng khuôn mặt dưới tấm hắc ngọc của vị cô nương chủ tử vẫn nhìn từ nãy nhưng bọn hắn vẫn có chút thất thần. Lý Khanh vẫn lại là người phản ứng đầu tiên.

- Yêu nghiệt phương nào? Làm càn ở đây. Mau bảo vệ chủ tử.

Hắn vừa dứt lời hơn năm mươi hắc y nhân phía sau đồng loạt rút kiếm chĩa vào hai người mà Lý Khanh cũng không ngoại lệ. Thấy tình hình không ổn Mộ Phi quân lập tức lên tiếng.

- Ta nói cho ngươi biết Duệ vương. Ta cưa hề thích ngươi. Vừa nãy ta gật đầu là đối với lời nói của Tiểu Phiêu nhà ta. Mau nói bọn họ thu kiém lại nếu không ta sẽ không khách khí. – Giọng nói của nàng lạnh lẽo uy nghiêm như từng nhát đâm vào tim hắn. Hắn đã yêu nàng từ khi nàng mới là tiểu cô nương mười bốn tuổi vậy mà…

Hắn nặng nề quay người lườm đám thủ hạ phía sau. Ánh mắt như con dao sắc bén chĩa vào từng người khiến toàn thân như bị kiệt huyết. Tất cả đều hạ kiếm xuống chỉ có Lý Khanh vẫn ngoan cố.

- Chủ tử…

Đáp lại hắn là ánh mắt sắc bén không khác dao găm đâm thẳng vào mặt. Lý Khanh chỉ đành lườm Kim Tử Phiêu một cái rồi cũng hạ kiếm xuống. Lúc này Nam Cung Liệt mới quay người lại nhìn nàng.

- Vậy sao nàng biết thân phận của ta? – Giọng nói của hắn nồng đậm thất vọng não nề.

- Ta… - Nàng không biết trả lời ra sao, bỗng dưng khi thấy hắn như thế lòng nàng như bị ai nhéo, hơi đau nhói một cái. Che dấu biểu cảm trong ánh mắt, nàng chỉ đành phải cụp mắt nhìn đất. Thật lâu chưa trả lời vấn đề của hắn.

- Nàng không muốn nói cũng được. Vậy… chúng ta có thể làm bằng hữu không? – Hắn thấy nàng không trả lời cũng liền thôi không truy hỏi tiép. Chỉ ấp úng hỏi nàng như sợ nàng không đồng ý.

- Được. Chúng ta làm bằng hữu. – Thấy hắn không tiếp tục truy cứu vấn đề mà đánh sang chuyện khác nàng liền ngẩng đầu nhìn thẳng hắn mà trả lời.

- Ta còn chưa biết tên nàng. – Thấy nàng đồng ý hắn cũng liền tiến them hỏi tên nàng.

- Cứ gọi ta Tiểu Quân hoặc Quân Nhi là được rồi. – Nàng trả lời như thế bởi vì ở phái các vị sư phụ đều gọi nàng như thế.

- Được. Vậy ta gọi nàng là Quân Nhi.

Nàng không nói gì chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nàng để Kim Tử Phiêu hóa lại nguyên hình chui vào làm ổ trong tay áo nàng rồi quay ra cúi xuống miệng vực xem bọn Trình Dật tiến triển phấn đấu với mấy cái dây leo thế nào. Vừa vặn nàng cúi xuống, Trình Dật cùng Lưu Vệ đã được dịch dung cẩn thận leo lên. Thuận thế nàng đưa tay kéo A Vệ và Trình Dật. Đại điểu lúc này cũng chân quặp lấy mấy cái hộp mà bay lên.

- Hẹn ngày tái ngộ. – Nàng để đại điểu hóa nhân hình, ôm lại máy cái hộp rồi quay ra nói với Nam Cung Liệt.

- Hẹn ngày tái ngộ. – Hắn cũng nhắc lại lời nói của nàng.

Hắn phải nhường đường cho nàng đi. Biết sao được, nàng đâu còn nhớ hắn là ai. Vốn dĩ nàng đâu nhớ hắn. Từ đầu đến giờ chỉ mình hắn đa tình. Nhưng hắn biết nàng vẫn chưa lấy chồng. Cho nên hắn sẽ khiến nàng yêu hắn, nhớ đến hắn một lần nữa. Hắn nhìn bóng lưng âm trầm của nàng dần biến mất sau hàng cây mà âm thầm hạ quyết tâm. Bỗng nhiên Lý Khanh bên cạnh lên tiếng.

- Chủ tử…

- Ta biết ngươi nghĩ gì. Chẳng phải ở phủ chúng ta cũng có một con bạch xà thành tinh, xuất ngày quấn lấy ta đấy thôi. Có lẽ đó là những sủng vật của nàng. - Hắn khẽ thở dài một cái rồi cũng quay lưng đi xuống núi. Đám thủ hạ cũng mang theo tên vừa bị thương trở về.

**********

Mà lúc này ở kinh thành đấu đá nhau đã muốn nổ tung xác pháo. Thái hậu Tư Mã Yêu cấu kết cùng thừa tướng Tư Mã Tuân kéo bè kết phái cùng các đại thần trong triều. Hoàng thượng Nam Cung Vân lại chỉ yếu ớt chống trả. Trong triều hiện giờ hơn phân nửa đã là thế lực của nàng. Dân cúng không khỏi một hồi nghị luận xôn xao về tư đấu hoàng tộc.

Ngự hoa viên, thái hậu Tư Mã Yêu tay xếp phía trước trông có vẻ vừa đi vừa thưởng hoa nhưng lại không ai biết nàng đang chờ thừa tướng cũng chính là đệ đệ nàng tới. Chờ không quá nửa nén nhang, một nam tử tuấn dật một thân bạch y tiêu sái bước tới. Khuôn mặt không quá tinh xảo nhưng lại là tuyệt đối bất phàm. Hắn hướng phía thái hậu đi tới.

- Các ngươi lui hết cho bản cung. – Thấy nam tử đó đi đến, nàng ra lệnh cho tỳ nữ.

- Dạ. – Các nàng dạ một tiếng rồi lui đi nhường không gian cho hai người.

- Tỷ tỷ… - Nam tử kia thấy cung nữ lui hết mới hướng thái hậu mở miệng. Người này không sai chính là thừa tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Nam Cung triều, Tư Mã Tuân.

- Ừ. – Tư Mã Yêu chỉ ừ một tiếng đồng thời gật đầu nhẹ một cái.

- Tỷ, dạo này đệ không thể liên lạc với Bỉ Ngạn Vương. Nàng ta như bốc hơi đi vậy. Bao nhiêu thế lực tìm kiếm đều khôngthấy. Vốn dĩ hành tung của nàng không bình thường. Cứ nghĩ hợp tác với nàng ta thì chúng ta không cần lo, không nghĩ đến nàng ta thế mà bỏ mặc chúng ta ở đây còn bản than thì không biết tới đâu rồi.

- Không cần lo. Với thế lực của chúng ta bây giờ thì hoàn toàn có thể không cần sự trợ giúp của nàng ta về tiền tài nhưng nhân lực lại là một vấn đề khác, cho nên vẫn nên vì cái lợi này nhẫn nhịn một chút. Sau này đế nghiệp thành công chúng ta sẽ tính hết trên người nàng ta.

- Phải rồi tỷ tỷ, cái tên hoàng đế vô dụng đấy bỗng dưng phái người tới phủ của đệ mời đệ tới dự dạ yến của hắn, chuyện này tỷ có biết không?

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn bỗng dưng mời đi dự dạ yến mà tất cả đại thần, hậu cung đều phải tham gia không dược lấy lý do không khỏe để từ chối. Thời gian là 20 tháng sau. Giữa đông lại mở dạ yến không khỏi có chút khiến ta nghi ngờ.

- Tỷ, hay là đến lúc đó cúng ta… - Nói rồi hắn tỏ vể thần bí ghé vài tai Tư Mã Yêu nói vài câu.

Một lát, chỉ thấy Tư Mã Yêu cười thật tươi gật đầu với hắn. Hai tỷ đệ đứng đó cười đến khiến người ta rợn tóc gáy. Nụ cười đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn nhưng sau đó lại ẩn chứa âm mưu nham hiểm đến không ngờ.

**********

Duệ vương phủ, Nam Cung Liệt đã sớm trở về. Tối ngày hôm đó trở về, hắn tự nhốt mình trong thư phòng cả một đêm. Ai gọi cũng không ra, không ai biết hắn làm gì, nghĩ gì suốt đêm trong thư phòng. Cho đến sáng hôm sau hắn lại ung dung bước ra, vẻ mặt rạng rỡ lập tức muốn đến Huyền Vũ quận phủ. Người trong phủ hắn tinh thần ngờ nghệch không hểu, chỉ biết giúp hắn chuẩn bị đi đến Huyền Vũ quận phủ.

Mà lúc này trước Huyền Vũ quận phủ cũng có một dôi người: một nam một nữ đứng đó nói chuyện cùng quản gia. Nam thì một thân bạch y, nữ một thân hồng y nói chuyện cùng quản gia là một mực lễ phép.

- Đại thúc, không biết bây giờ nàng ở đâu? – Nam tử bạch y lên tiếng hỏi trước.

- Công tử, quận chúa nhà chúng tôi hiện tại không ở trong phủ. Trước khi đi ngài có dặn nếu hai vị tìm đến thì nói với hai vị một tiếng khi nào quận chúa về nàng sẽ tới tìm hai vị.

- Vậy không biết bao giơ muội ấy mới về?

- Cái này lão phu cũng không dám tùy tiện nhưng thao ý quận chúa thì đầu tháng sau quận chúa sẽ về.

- Vậy chúng tôi không làm phiền.

- Hai vị đi thong thả.

Nói rồi hai người cũng bước đi bỏ lại đằng sau là đại môn đang đóng lại. Hai người này không ai khác chính là Bạch Hiểu Hồng và Hứa Luân Viễn – sư huynh và sư tỷ đồng môn của Mộ Phi Quân.

Hai người vừa đi khuất bóng liền ở phía đối diện Nam Cung Liệt phi ngựa như bay đến đập đại môn. Vẫn là vị quản gia đó ra nghênh tiếp.

- Không biết Duệ vương tới, lão nô không kịp nghênh đón.

- Không cần câu nệ tiểu tiết. Hôm nay bản vương đến muốn hỏi không biết Huyền Vũ quận chúa hiện tại có trong phủ?

- Duệ vương có điều không biết. Quận chúa đã xuất phủ rồi. Quận chúa có nói đầu tháng sau mới về.

- Vậy bản vương không làm phiền.

Nói rồi cũng quay lưng bỏ đi để lại vị quản gia đầu óc loạn thành một đoàn phía sau. Hôm nay hết đồng môn tới tìm quận chúa lại tới vị vương gia anh minh thần võ này tới tìm. Nhưng làm quản gia thì vẫn nên giữ phận thôi. Quận chúa dặn sao lão cứ làm vậy, quận chúa chắc chắn có dụng ý riêng của người.

Mà Nam Cung Liệt rời đi lòng không khỏi nhảy nhót một phen. Tuy đối với vị Huyền Vũ quận chúa mới được sắc phong này hắn không có ấn tượng tốt đẹp cho lắm nhưng hôm đó ở miệng vực hắn vẫn cảm thấy thân ảnh quen mắt. Tuy lúc đầu nghĩ có lẽ do năm xưa gặp nàng vài lần nhưng cả một đem suy nghĩ hắn lại tự hỏi, nếu đã mười một năm thì ngoại hình chắc chắn có sự biến đổi. Suy nghĩ một lúc hắn liền cảm thấy vị Huyền vũ quận chúa mới phong này với quân Nhi có vài nét tương đồng, ánh mắt cũng không khỏi vài phần giống nhau nên sáng nay hắn mới tới xác minh một chút. Không ngờ nàng lại không ở trong phủ mà đã xuất phủ. Như vậy khả năng Huyền Vũ quận chúa và Quân Nhi là một người khả năng cũng không thấp. Cho nên đợi vị quận chúa này về hắn nhất định phải tới xác thực một phen. Hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào tìm ra thân phận của nàng. Thế lực của hắn rộng như vậy mà bao năm cũng không thấy được nàng, có lẽ do nàng quá thần bí hoặc bản thân hắn không bằng nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK