Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên một sườn núi nhỏ chỉ cao hơn mười trượng, có hơn hai mươi người đứng phân tán, ăn mặc cũng không đồng nhất, nhưng sắc mặt và ánh mắt đều giống như từ một khuôn đúc ra.

Một người đàn ông cường tráng quỳ một chân dưới đất, cẩn thận xem xét hai thi thể cứng đờ. Hắn dùng ngón tay vạch mí mắt của một thi thể, lộ ra con ngươi như hoa văn rạn trên mảnh sứ.

Một người đàn bà thấp bé đã thay quần áo bằng vải bông giống như phụ nữ quê mùa, chậm rãi đi lên sườn núi, phía sau là cô gái ôm kiếm và ông lão mặt trắng.

Bà ta không đến gần hai thi thể kia, bịt mũi nói với giọng ngèn nghẹn:
- Vương Nghị Phủ, thế nào rồi?

Vương Nghị Phủ thở dài nói:
- Hai người đều bị cao thủ dùng một đao lấy mạng, thân thể không bị thương nhưng kinh mạch đều đứt, lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.

Sắc mặt phu nhân âm trầm:
- Đại Ly chúng ta xuất hiện tông sư võ đạo mạnh như vậy, hơn nữa còn là hai người đi chung. Vị phiên vương điện hạ kia của chúng ta luôn phụ trách giám thị biên quan, chẳng lẽ lần này không nắm được một chút đầu mối nào, không phải là cố ý để cá lọt lưới đấy chứ?

Vương Nghị Phủ hơi do dự:
- Nương nương, nếu như tôi không nhìn lầm, là do một người gây nên.

Phu nhân đột nhiên híp mắt, khí thế ép người:
- Ngươi nói gì?

Vương Nghị Phủ chỉ vào cổ hai người, nơi đó có một đường đỏ nhỏ bé:
- Đường đỏ giữa hai người chết này khí thế liên kết chặt chẽ, rõ ràng là do một người dùng đao quét ngang.

Phu nhân hít sâu một hơi, cố gắng khiến cơn giận và sát ý của mình không lộ ra ngoài, cười nhạo nói:
- Từ lúc nào miếu Phong Tuyết lại vô địch thiên hạ như vậy, tùy tiện chạy ra một kẻ bí ẩn là có thể giết người đơn giản như giết gà sao? Hai người này là ai, Vương Nghị Phủ ngươi không biết nhưng Từ Hồn Nhiên thì biết. Tới đây, nói thử xem, để cho Vương đại tướng quân của chúng ta hiểu biết một chút.

Sắc mặt Từ Hồn Nhiên lúng túng, đành phải giải thích:
- Một vị là tông sư võ đạo vừa bước vào cảnh giới thứ bảy, tinh thông quyền pháp, sở trường chém giết gần người. Một vị là tu sĩ tầng tám, kiêm tu phi kiếm và bùa chú Đạo gia. Trong hai mươi năm hai người hợp sức ám sát sáu lần, chưa từng thất bại, hôm nay còn là cao thủ chữ Giáp của Trúc Diệp Đình dưới trướng nương nương.

Phu nhân cực kỳ giận dữ nhưng vẫn luôn cố gắng kiềm chế. Lúc này lại giận cá chém thớt với vị đệ nhất kiếm sư Đại Ly, nói với giọng the thé:
- Từ Hồn Nhiên! Nói tên của bọn họ! Người chết cũng có tên!

Trong lòng ông lão thấp thỏm, khẽ cúi đầu nói:
- Võ nhân tên là Lý Hầu, tu sĩ tên là Hồ Anh Lân, đều từng nhiều lần vào sinh ra tử vì nương nương, lập được công lao hiển hách cho Đại Ly ta.

Lúc này vẻ mặt phu nhân mới tốt hơn một chút, nhưng rất nhanh lại tỏ ra chán nản, uể oải nói:
- Đúng, Lý Hầu và Hồ Anh Lân. Năm đó trụ cột biên quan của vương triều họ Lư các ngươi là Diệp Khánh, chính là do hai người này giết chết. Bọn họ không chết trong lãnh thổ nước đối địch, không chết trận trên sa trường, mà lại chết trong địa bàn Đại Ly chúng ta.

Phu nhân có lẽ ý thức được mình thất thố sẽ khiến Vương Nghị Phủ chê cười, liền dùng họ Lư mà vị võ tướng này từng phục vụ để khai đao:
- Nói đến cũng buồn cười, lúc đầu chúng ta cảm thấy nhân vật quan trọng như Diệp Khánh, bên cạnh nhất định sẽ có mấy tên luyện khí sĩ âm thầm bảo vệ. Vì diệt trừ hắn, ta thậm chí còn phải hợp sức với ông chú nhà ta. Nào ngờ từ lúc xâm nhập biên cảnh, lẻn vào giết người, cho đến khi thành công rút lui, vương triều họ Lư cũng không có một chút phản ứng nào. Diệp Khánh hắn chẳng qua là chọc giận vài thế lực tiên gia ở biên cảnh mà thôi, lại bị cô lập trong triều đình đến mức này? Chẳng phải hoàng đế họ Lư tôn sùng tiên nhân trên núi nhất à? Vì sao cuối cùng chỉ có một tông môn tiên gia bằng lòng chôn theo họ Lư các ngươi?

Nói xong những lời này, phu nhân cảm thấy tinh thần khoan khoái, tâm lý vui vẻ hơn nhiều. Quả nhiên là không sợ chịu khổ, chỉ cần bên cạnh có người khổ hơn; có thể hưởng phúc, nhưng bên cạnh không thể có người hưởng phúc nhiều hơn.

Đây có lẽ là lý do bà ta bằng lòng giao một đứa trẻ cho quốc sư Thôi Sàm, chứ không phải Tề Tĩnh Xuân của thư viện Sơn Nhai. Đỡ tốn tâm sức, không sợ sau này lớn lên bị người ta khi dễ chỉ biết khóc lóc tìm cha mẹ.

Sắc mặt Vương Nghị Phủ thoáng hiện lên vẻ ảm đạm.

Đại tướng quân Diệp Khánh, trung thần quốc gia, rường cột nước nhà, giúp vương triều họ Lư trấn thủ biên quan ba mươi năm, ngăn cản ba lần tấn công quy mô lớn của biên quân Đại Ly. Năm xưa Tống Trường Kính thiếu chút nữa đã chết trận, không biết bao nhiêu lần mắng lớn Diệp Khánh là lão thất phu ngoan cố. Nhưng cuối cùng sau khi Diệp Khánh chết, ngay cả việc phong tặng danh hiệu thì triều đình họ Lư cũng tranh cãi suốt mười ngày. Mấu chốt là dù như vậy cũng không ban tặng một danh hiệu quá cao, khiến cho sáu vạn biên quân tinh nhuệ vốn còn có sức chiến một trận, lòng quân dần dần tan rã.

Tống Trường Kính dẫn binh đi qua giống như vào chỗ không người, chuyện thứ nhất là tự mình đến mộ của người này mời rượu dâng hương. Sau đó Lễ bộ Đại Ly chỉ trích, lại bị Tống Trường Kính dâng một bản tấu chương làm cho mất mặt:
- Há chỉ Đại Ly ta mới có hào kiệt?

Hoàng đế Đại Ly liên tiếp đánh giá ba chữ “tốt”, không ngừng cười lớn. Hoàng đế mặt rồng vui vẻ, cuối cùng cười nói với hoạn quan bên cạnh:
- Đây là lời thật lòng của hoàng đệ, còn mấy chữ này chắc chắn là tìm người viết thay.

Thực ra phu nhân vẫn luôn quan sát sắc mặt của vị mãnh tướng mất nước này, bà ta thầm gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với đối phương.

Nếu không có thường tình của con người, nhất định là niềm tin kiên định, ý chí ngoan cường. Để làm gì? Ngoại trừ phục quốc thì có thể làm gì nữa? Vậy thì Vương Nghị Phủ đúng là muốn chết.

Nếu một võ phu chỉ biết đánh đánh giết giết như Vương Nghị Phủ, tâm tư lại tinh tế đến mức diễn kịch được như vậy, coi như hắn có bản lĩnh. Nhưng bà ta cũng không sợ.

Lão kiếm sư Từ Hồn Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Nương nương rõ ràng đã chào hỏi Nguyễn sư, đáp ứng sẽ không ra tay trong địa bàn huyện Long Tuyền. Chúng ta cũng đã truyền tin cho Lý Hầu và Hồ Anh Lân, bảo bọn họ sắp tới không nên hành động thiếu suy nghĩ, tất cả chờ đến biên cảnh Đại Ly rồi tính sau. Theo lý mà nói Nguyễn sư dù thế nào cũng phải nể mặt nương nương mới đúng, không đến mức là người của miếu Phong Tuyết gây nên, chẳng lẽ không quan tâm đến mặt mũi của nương nương và Nguyễn sư sao?

Vương Nghị Phủ hỏi:
- Vẫn chưa tra ra thân phận kỹ càng của gã đàn ông đeo đao kia sao?

Cô gái ôm kiếm lắc đầu nói:
- Chưa có kết quả. Chuyện này chúng ta không tiện đi hỏi Nguyễn sư, càng không tiện đi tìm đám tu sĩ Binh gia miếu Phong Tuyết kia, chỉ có thể dựa vào cơ cấu tình báo của Đại Ly để tìm kiếm manh mối. Mà công việc tình báo ở biên cảnh, nương nương không tiện nhúng tay...

Cô gái trẻ tuổi nói đến đây thì dừng, không nói gì thêm.

Chuyện này liên quan đến dòng nước ngầm cao nhất trong triều đình Đại Ly.

Vương Nghị Phủ hỏi:
- Liệu có phải gã tùy tùng Lý gia tên là Chu Hà kia đã giấu tài?

Phu nhân cười nhạo nói:
- Tên kia chỉ là võ phu cảnh giới thứ năm, không đáng nhắc tới. Lý gia càng không có gan giở trò ngay dưới mắt ta.

Lão kiếm sư thở dài:
- Vậy thì hơi khó giải quyết rồi.

Phu nhân cười quyến rũ:
- Khó giải quyết? Rất dễ, lập tức trở về kinh! Ta sẽ đến khóc lóc với hoàng đế bệ hạ.

Chuyện này là do người khác phá hư quy củ của Đại Ly trước, như vậy hoàng đế bệ hạ sẽ ra mặt giúp bà ta.

---------

Lý Bảo Bình có hòm sách nhỏ mới tinh, cho nên đồ vật lớn nhỏ trong gùi phải chuyển nhà. Hai người một lớn một nhỏ nhân lúc nghỉ ngơi, tìm một nơi yên tĩnh cách xa đám người Lý Hòe, lén lút kiểm kê gia sản, để phòng đánh rơi hay hư hại.

Trần Bình An cũng lấy cái gùi của mình xuống.

Một thanh kiếm bằng gỗ hòe già, có lẽ là Tề tiên sinh tặng cho. Bởi vì khi đó trên đầu Trần Bình An đột ngột xuất hiện một cây trâm ngọc, Trần Bình An và Lý Bảo Bình đều cảm thấy là Tề tiên sinh cố ý làm như vậy. Bình thường Trần Bình An đều đặt kiếm gỗ hòe nghiêng trong gùi, chỉ đến đêm khuya vắng người mới lấy ra đặt trên đầu gối, tâm tình của thiếu niên sẽ tốt đẹp hài hòa.

Một viên đá mật rắn màu vàng, đặt dưới ánh mặt trời sẽ chiếu rọi ra từng đường gân xinh đẹp màu vàng. Còn lại mười hai viên đá mật rắn xinh xắn lung linh, màu sắc tươi đẹp ban đầu đã nhạt đi, nhưng bề ngoài vẫn nhẵn nhụi không tầm thường.

Lý Bảo Bình quyến luyến không rời đống đồ chơi nhỏ này, lòng bàn tay nâng viên đá mật rắn màu vàng kia, nói:
- Tiểu sư thúc, viên này nhất định đừng bán. Còn mười hai viên đá khác, sau này muốn bán cũng phải tìm người biết hàng, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ bị thiệt.

Trần Bình An cười nói:
- Đương nhiên là vậy.

Trong gùi còn có một khối đá màu đen dài một thước, nhìn rất giống trảm long đài, nhưng Trần Bình An không dám xác định. Hắn nhớ Ninh cô nương từng nói, muốn chia cắt trảm long đài để làm đá mài kiếm tốt nhất trên đời, chẳng những cần có kiếm tiên gì đó ra tay, còn phải hao tốn một thanh binh khí rất đáng giá. Dĩ nhiên đối với thiếu niên hiện giờ, binh khí và đồ vật rất lợi hại hoặc là rất quý báu, đều có thể đánh đồng với hai chữ “đáng giá”.

Giống như đối với thiếu nữ quay về từ biệt kia, chiến lực của đối thủ đều có thể đánh đồng với bao nhiêu tên Trần Bình An.

Trần Bình An biết thứ này chắc chắn không phải do Nguyễn sư phụ tặng cho hắn. Là Tề tiên sinh tặng cả kiếm gỗ hòe và đá mài kiếm sao? Hay là cô gái thần tiên áo trắng phất phơ kia đã thi triển pháp thuật thần thông? Chẳng lẽ là đồ do Nguyễn cô nương giấu riêng?

Hắn cảm thấy nhức đầu.

Lúc trước Nguyễn cô nương đã để vào trong cái gùi của Lý Bảo Bình một nén vàng, hai nén bạc và một túi tiền đồng bình thường. Có lần Lý Bảo Bình vô tình mở túi tiền ra, Trần Bình An mới ngạc nhiên phát hiện trong đó lại xen lẫn một đồng tiền kim tinh.

Đồng tiền trấn áp này chắc chắn là do Nguyễn Tú lén giữ lại.

Chuyện này khiến Trần Bình An giật mình, khi đó đầu đổ mồ hôi. Nếu vẫn luôn sơ ý không phát hiện được chân tướng, sau đó không cẩn thận xem nó là đồng tiền bình thường để tiêu xài, nghĩ đến hậu quả này hắn chỉ muốn tát cho mình mấy cái.

Trần Bình An sắp xếp từng đồ vật lớn nhỏ một cách chỉnh tề, giống như một phụ nữ quen tính toán chi li đang dọn dẹp căn nhà nhỏ.

Mỗi lần Lý Bảo Bình nhìn thấy cảnh này đều buồn cười, nghĩ thầm tiểu sư thúc đúng là biết chăm lo cuộc sống. Như vậy sau này phải có cô nương ưu tú thế nào mới xứng với tiểu sư thúc của mình?

Tiểu cô nương cảm thấy rất khó tìm được, vì vậy hơi ưu thương.

Một đứa trẻ lấm la lấm lét mò qua, sau khi bị Lý Bảo Bình phát hiện, hắn nhìn hòm sách nhỏ bên chân cô, nói với Trần Bình An:
- Trần Bình An, nếu ngươi cũng làm một cái hòm trúc nhỏ cho ta, hơn nữa còn lớn hơn đẹp hơn Lý Bảo Bình, ta sẽ gọi ngươi là tiểu sư thúc, thế nào?

Trần Bình An nhìn hắn một cái, không nói gì.

Lý Hòe có phần gấp gáp, quyết định nhượng bộ một bước:
- Vậy thì chỉ cần lớn như hòm sách của Lý Bảo Bình, như vậy được rồi chứ?

Trần Bình An vô tình phát hiện giày của Lý Hòe đã rách tả tơi, lộ ra ngón chân, bèn nói:
- Lát nữa sẽ làm cho ngươi hai đôi giày cỏ.

Lý Hòe giận dữ, giậm chân nói:
- Ta thích đôi giày cỏ rách này, ta chỉ cần hòm sách! Dùng để dựng điển tịch của thánh hiền! Lý Hòe ta cũng là đệ tử của Tề tiên sinh!

Trần Bình An nhíu mày:
- Qua một bên đi.

Lý Hòe ngạc nhiên, cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Bình An. Sau khi hai người đối diện, Lý Hòe đột nhiên cảm thấy chột dạ. Thằng nhóc không sợ trời không sợ đất này, lần đầu tiên không cãi lại người khác, hậm hực rời khỏi, chỉ là đi được mấy bước lại quay đầu hùng hồn nói:
- Đừng quên giày cỏ, phải hai đôi, có thể mang luân phiên.

Trần Bình An gật đầu.

Đợi đến khi Lý Hòe chạy ra xa, tiểu cô nương đầy vẻ sùng bái nói:
- Tiểu sư thúc, anh thật lợi hại. Anh không biết đâu, cái tên Lý Hòe này, em chỉ có thể đánh cho hắn phục, chứ cãi nhau thì không lại. Cho dù là Tề tiên sinh nói đạo lý, Lý Hòe cũng không thích nghe.

Trần Bình An đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, vác cái gùi lên:
- Chuẩn bị lên đường, đi thêm hai ngày nữa chúng ta có thể nhìn thấy đường lớn của Đại Ly rồi.

Lý Bảo Bình vác hòm sách nhỏ lên.

Tiểu cô nương, áo bông đỏ, hòm trúc xanh.

Thực ra A Lương đã cố gắng kiềm chế, rất muốn nói cho một lớn một nhỏ này biết, nếu không phải Tiểu Bảo Bình của chúng ta đáng yêu, dáng vẻ như vậy có thể khiến người ta buồn cười chết.

Lý Bảo Bình đột nhiên nói:
- Lý Hòe này có điểm giống với cái tên mũi thò lò ở chung ngõ Nê Bình với tiểu sư thúc.

Trần Bình An hơi sững sốt, giống như trước giờ chưa từng đặt hai đứa nhóc này chung một chỗ để so sánh. Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không giống, nếu sau này có cơ hội gặp được Cố Xán thì em sẽ hiểu.

Tiểu cô nương ồ một tiếng, dù sao cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, rất nhanh lại tưởng tượng xem đường lớn của Đại Ly sẽ như thế nào.

Thực ra Trần Bình An cũng giống như Lý Bảo Bình, ban đầu cũng cảm thấy tên mũi thò lò Cố Xán và Lý Hòe có điểm giống nhau, nhưng quen biết lâu ngày sẽ phát hiện hai đứa rất khác biệt.

Tính cách của Lý Hòe và Cố Xán nhìn có vẻ tương tự, mồm miệng cũng độc địa giống như bò cạp rắn rết, có thể dùng một câu nói khiến người ta giận đến phát điên, nhưng trong mắt Trần Bình An lại rất khác nhau. Cùng là kẻ vô tâm, cùng xuất thân nghèo khổ, Cố Xán nhìn như rất gian xảo, con ngươi xoay chuyển còn nhanh hơn bất cứ ai, nhưng sự khôn khéo vượt quá tuổi tác của hắn phần nhiều là một loại tự bảo vệ mình. Lý Hòe thì thuần túy là một con nhím nhỏ, ai muốn bắt đều phải bị đâm một chút. Đây là vì cha mẹ Lý Hòe vẫn khoẻ mạnh, phía trên còn có một chị gái, cho nên tâm tính cũng không phức tạp. Hơn nữa hắn còn từng đến trường đọc sách, đám bạn cùng trường là Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Thạch Xuân Gia chỉ lớn hơn một chút, đại khái là Lý Hòe chưa từng chịu khổ quá lớn.

Cố Xán thì khác. Người mẹ một tay nuôi dưỡng hắn lớn lên, có đôi khi cũng làm liên lụy đến hắn, khiến cho một đứa trẻ còn nhỏ phải nếm trải nhân tình ấm lạnh. Trần Bình An đã từng chính mắt nhìn thấy, một kẻ say cả người đầy mùi rượu mắng chửi đi ra ngõ Nê Bình, nhìn thấy Cố Xán đi chơi về nhà, lại đi qua đá vào bụng của hắn. Sau khi Cố Xán ngã xuống, tên kia còn đạp mạnh vào đầu hắn thêm một cái. Một đứa trẻ mới lớn ôm bụng co rúc ở chân tường, muốn khóc cũng khóc không được.

Nếu không phải Trần Bình An vừa lúc ra cửa gặp phải, chạy như bay qua, một quyền đánh cho gã kia lảo đảo lui về phía sau, sau đó vội vàng cõng Cố Xán chạy đến tiệm Dương gia, có trời mới biết Cố Xán có lưu lại mầm bệnh gì hay không.

Ngoài ra Cố Xán cũng nhớ thù hơn, trong lòng có một cuốn sổ nhỏ, từng khoản nợ đều nhớ rất rõ ràng. Hôm nay ai chửi mắng mẹ hắn, đàn ông nhà nào không biết xấu hổ trêu ghẹo mẹ hắn, hắn đều nhớ tất cả. Theo tuổi tác tăng lên, có thể hắn đã quên mất một số việc và tình tiết, nhưng ấn tượng căm ghét với một người chắc chắn sẽ không quên. Đương nhiên Cố Xán nhớ rất kỹ gã đàn ông đã đá hắn hai cái kia, tên gọi là gì, nhà ở ngõ nào, trong nhà có ai. Khi hắn ở riêng với Trần Bình An, luôn la hét muốn đào mộ tổ tiên của gã kia, còn nói gã kia có một đứa con gái, chờ cô ta lớn lên nhất định phải ngủ với cô ta, bấp chấp mọi thứ ức hiếp cô ta.

Có lẽ khi đó đứa trẻ cũng không biết “ngủ” có ý gì, chỉ biết rất nhiều đàn ông phụ nữ thích “nói đùa”. Trong những lời liên quan đến mẹ hắn, đàn bà thì nói hai chữ “vụng trộm”, đàn ông thì thường mang theo chữ “ngủ”.

Đến nay Trần Bình An vẫn nhớ rõ, đứa trẻ chỉ hơn bốn tuổi, gương mặt nhỏ nhắn non nớt nhưng lại rất dữ tợn, ánh mắt đầy vẻ hung ác.

Trần Bình An cảm thấy lo lắng, hắn đương nhiên hi vọng Cố Xán ở bên ngoài sống tốt hơn bất cứ ai, nhưng đồng thời cũng không muốn Cố Xán trở thành nhân vật thần tiên như Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa.

Thấy tiểu sư thúc không tập trung, Lý Bảo Bình hỏi:
- Thế nào rồi?

Nếu là trước kia Trần Bình An sẽ nói không sao, nhưng lúc này hắn lại dứt khoát nói lời thật lòng:
- Ta sợ lần sau nhìn thấy tên mũi thò lò, sẽ không nhận ra hắn nữa.

Lý Bảo Bình nghi hoặc nói:
- Vóc dáng của trẻ con thay đổi rất nhanh, nếu như qua bốn năm năm, bảy tám năm mới gặp mặt, các người không nhận ra nhau cũng rất bình thường.

Trần Bình An nhếch miệng cười, càng giống như tự động viên tinh thần cho mình:
- Anh tin tưởng Cố Xán sẽ luôn là tên mũi thò lò ở ngõ Nê Bình kia.

Còn như có nhận ra mình hay không cũng không sao, chỉ cần đứa bé kia sống tốt là được.

Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

---------

Lòng sông Thiết Phù xuất hiện dốc đá đứt đoạn, chảy xuống rất nhanh, thế nước ở hạ du lập tức tăng vọt.

Trần Bình An đứng trên vách đá ở bờ sông luyện quyền, tới tới lui lui đều là sáu bước đi thế kia.

Chẳng biết từ lúc nào A Lương đã đứng ở ven rìa vách đá.

Bọt nước tung tóe, tiếng nước cuồn cuộn, hơi nước tràn ngập, may mà thời tiết cuối xuân khí lạnh đã giảm, không đến mức rùng mình thấu xương.

A Lương lớn tiếng nói:
- Ngươi luyện bộ quyền pháp này không có nhiều ý nghĩa lắm. Đây là một thế đi rất sơ đẳng, hầu như môn phái giang hồ nào cũng có. Còn thế đứng kia xem như tạm được, ít nhất có thể giúp ngươi miễn cưỡng sống sót, giống như dược liệu dùng lúc khẩn cấp, không quý báu nhưng may mà hốt thuốc đúng bệnh.

Thiếu niên nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì. Bởi vì lão Diêu từng nói, lúc luyện quyền phải tránh nhụt chí.

A Lương gật đầu:
- Nhưng người thú vị có thể khiến một chuyện nhàm chán trở nên thú vị. Ngươi luyện quyền như vậy vấn đề không lớn, con đường võ đạo vốn là nước chảy đá mòn, dựa vào rèn luyện tỉ mỉ mà thành.

Trần Bình An luyện quyền xong, lau mồ hôi trán, hỏi:
- A Lương, không phải ông là Thần Tiên Đài Ngụy Tấn gì đó chứ?

A Lương cười nói:
- Đương nhiên không phải. Hắn đọc thơ hết bài này tới bài kia, nhưng thưởng thức rượu lại kém vô cùng, uống nhiều vào thì chảy cả nước mắt nước mũi, còn không bằng Lý Hòe. Ta làm sao có thể là loại người như vậy.

Trần Bình An sững sốt, dường như không nghĩ A Lương lại thẳng thắn như vậy:
- Vậy con lừa và bầu rượu kia?

A Lương xem thường nói:
- Dĩ nhiên đều là của Ngụy Tấn. Ta cũng không có tiêu chuẩn quá cao như hắn, lại rất thích uống rượu, cưỡi lừa nhìn núi sông gì đó thật sự không làm được, quá chậm chạp, có thể khiến ta sốt ruột chết mất.

Trần Bình An cẩn thận hỏi:
- Không phải hắn chết rồi đấy chứ?

A Lương mỉm cười:
- Ta giết hắn làm gì, giết người đoạt bảo à?

Trần Bình An nhìn A Lương, lắc lắc đầu:
- Tôi tin tưởng ông sẽ không giết hắn.

A Lương cầm bầu rượu vốn nên dùng để nuôi kiếm uống một hớp:
- Hồ lô nuôi kiếm nhỏ này là hắn tặng cho ta. Ta dạy kiếm thuật thượng thừa cho hắn, thằng nhóc kia đã hiểu thông suốt, cuối cùng phá vỡ giới hạn, cho nên đi bế quan rồi. Hắn đã tặng hồ lô cho ta xem như là thù lao. Đừng cảm thấy ta đã chiếm lợi, hắn mới là người được lợi nhất. Ta chỉ giúp đỡ trông nom con lừa này mà thôi.

Tầng mười của kiếm tu Binh gia Miếu Phong Tuyết, muốn vượt qua rất khó, nhưng A Lương không muốn giải thích quá rõ với Trần Bình An.

Đường phải đi từng bước.

Trần Bình An cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Vì sao Nguyễn sư phụ không nhận ra ông?

A Lương tìm một nơi ngồi xuống, lắc lư hồ lô nhỏ màu trắng bạc:
- Kiếm khí bản mệnh trong hồ lô vẫn còn, hơn nữa không hề khiếm khuyết, vậy nghĩa là chủ nhân vẫn tồn tại, thần hồn và thân thể đều toàn vẹn. Đông Bảo Bình Châu các ngươi là một địa phương nhỏ, Nguyễn Cung không cảm thấy nơi này có cao thủ quá ghê gớm, có thể giết chết Ngụy Tấn trong nháy mắt, còn nhanh đến mức ngay cả phi kiếm bản mệnh của Ngụy Tấn cũng không kịp truyền tin.

Trần Bình An kinh ngạc nói:
- Địa phương nhỏ? Có người nói Đông Bảo Bình Châu chúng ta có đến trăm ngàn vương triều, bây giờ chúng ta còn chưa đi tới biên cảnh Đại Ly.

A Lương quay đầu ném bầu rượu cho thiếu niên đứng bên cạnh:
- Ngươi cũng biết là “đi” à. Tới đây, uống một hớp rượu, nam nhân không biết uống rượu thì đúng là uổng phí.

- Không uống rượu. Chu Hà đã nói người luyện võ không thể uống rượu.
Trần Bình An cẩn thận cầm lấy bầu rượu, ngồi xuống bên cạnh A Lương, đưa trả lại cho ông ta, nhưng A Lương lại không nhận lấy. Hắn đành phải cẩn thận ôm vào ngực, nhìn nước sông, nhẹ giọng cảm khái nói:
- Cũng phải, tôi đã thấy rất nhiều thần tiên đạp trên thân kiếm bay tới bay lui, bay qua trên đầu trấn nhỏ chúng tôi.

Hiện giờ A Lương nghe đến tên Chu Hà cũng cảm thấy phiền, nhưng thằng nhóc bên cạnh này cứ thích lôi mình ra so sánh với Chu Hà.

Trần Bình An cười hỏi:
- A Lương, ông thật sự có thể dạy kiếm thuật cho Ngụy Tấn sao? Vậy chẳng phải ông còn lợi hại hơn Chu Hà?

Lại tới nữa rồi.

A Lương thở dài:
- Ta là người có tính khí tốt, không chấp nhặt với ngươi.

Trần Bình An thật sự rất tò mò chuyện này, truy hỏi đến cùng:
- Chẳng lẽ còn lợi hại hơn nhiều?

A Lương đưa tay đoạt lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, vẻ mặt chán ghét nói:
- Cút cút cút.

Trần Bình An cười ha hả, quay đầu nhìn người đàn ông đội nón vẻ mặt buồn bực, chớp chớp mắt nói:
- Thực ra tôi biết ông lợi hại hơn Chu Hà rất nhiều.

A Lương cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Trần Bình An lập tức thành khẩn bồi thêm một câu:
- Tôi cảm thấy hai Chu Hà cũng chưa chắc đánh thắng được ông.

A Lương bất đắc dĩ nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn nịnh hót thì có một chút thành ý được không, tốt xấu gì cũng nên bỏ hai chữ “chưa chắc” đi.

Trần Bình An im lặng không nói gì, khóe miệng nhếch lên, nhìn thác nước màu xanh thanh thế cuồn cuộn kia, đột nhiên nói:
- A Lương, cảm ơn ông.

A Lương uống rượu từng hớp từng hớp, thuận miệng hỏi:
- Hả? Cảm ơn ta cái gì, ta không dạy ngươi luyện quyền, cũng không dạy ngươi luyện kiếm.

Trần Bình An ngồi xếp bằng, theo thói quen mười ngón tay đặt ở ngực, luyện tập thủ ấn quyền thế:
- Sau khi gặp được ông, tôi cảm thấy thế giới bên ngoài không còn khiến người ta sợ hãi như trước nữa. Bởi vì tôi phát hiện hóa ra bên ngoài cũng có người tốt, không phải ai có bản lĩnh cao đều tùy ý ức hiếp người khác. Trên đường đi Lý Hòe và Chu Lộc nói ông như vậy, ông cũng không hề tức giận.

A Lương cười uống một hớp rượu, uống chậm lại một chút:
- Lời khen ngợi này đúng là khiến người ta không kịp trở tay, để ta uống một hớp rượu cho đỡ sợ. Có điều thằng nhóc ngươi cũng biết sợ sao? Dám giết chết nhân vật thần tiên tuổi còn trẻ trong ngõ nhỏ, dám chính diện đối kháng với con vượn Bàn Sơn, dám yên lặng mang theo Tiểu Bảo Bình đi đến Đại Tùy xa xôi, lá gan của ngươi thật không nhỏ.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Có một số việc nhất định phải làm, không có nghĩa là tôi không sợ. Tôi chỉ là một học đồ làm gốm, lá gan có thể lớn bao nhiêu?

A Lương gật đầu:
- Là đạo lý này.

Hai người không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy.

A Lương phá vỡ im lặng, hỏi:
- Nếu như ở một nơi rất nổi tiếng, ngươi làm được một chuyện rất nổi bật, sau đó ngươi có thể khắc một chữ lớn truyền thừa muôn đời, ngươi sẽ chọn chữ nào?

Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Chắc là họ của tôi, cha mẹ tôi đều họ Trần, khắc chữ này rất tốt.

A Lương lắc đầu thở dài:
- Thật tầm thường, không giống ta.

Ông ta nhanh chóng giải thích:
- Bình thường, bình thường, một người đàn ông hiếm thấy giống như ta, dù sao cũng là tồn tại như lông phượng sừng lân. “Dê cừu thành bầy trên đất bằng, mãnh hổ một mình ở núi sâu”, thật là tịch mịch.

Người đàn ông đội nón có lẽ bị lời nói của mình làm cảm động, vội vàng uống một ngụm rượu lớn.

Thiếu niên giày cỏ đột nhiên nhếch miệng cười, đến mức không khép lại được, giống như nghĩ đến chuyện gì rất vui vẻ. Đây rõ ràng là một chuyện hiếm thấy.

Vì vậy A Lương hỏi:
- Nghĩ gì mà cười ngây ngô thế?

Thiếu niên hơi đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Nếu như có thể khắc nhiều chữ, vậy tôi sẽ viết lên bức tường kia tên của cô nương mà mình thích.

A Lương nhe răng trợn mắt, tấm tắc nói:
- Vậy ngươi nên thắp hương nhiều, khẩn cầu vợ tương lai của mình tên chỉ có hai chữ. Nếu như là ba bốn chữ, ha ha.

Trần Bình An sững sốt:
- Chẳng lẽ còn có người tên bốn chữ? Không phải là rất kỳ quái sao?

A Lương vỗ vai thiếu niên:
- Trần Bình An, sau này nên đọc sách nhiều.

Trần Bình An hơi xấu hổ.

A Lương đột nhiên tỉnh ngộ:
- Trần Bình An, ngươi có cô nương yêu thích sao? Ai thế, mau nói ra để ta chia vui!

Trần Bình An cười đến híp mắt, lắc đầu nói:
- Không có.

A Lương đưa tay chỉ thiếu niên:
- Ngay từ đầu đã biết ngươi không thành thật.

Trần Bình An nhỏ giọng hỏi:
- A Lương, bây giờ ông vẫn còn độc thân sao?

A Lương quát lên:
- Im đi!

Trần Bình An dùng hành động tương tự đáp trả đối phương:
- Ngay từ đầu tôi đã biết rồi.

A Lương giơ ngón cái chỉ vào mình, nói:
- Có biết ở mấy địa phương khác, bao nhiêu nữ hiệp tiên tử khóc lóc đòi gả cho A Lương ta không?

Trần Bình An nghiêm túc trả lời:
- Tôi đương nhiên không biết.

A Lương đánh phải chịu thua, yên lặng uống rượu.

Trần Bình An hỏi:
- Đúng rồi, A Lương, ông khắc chữ gì? Có thể nói không?

A Lương lập tức thần thái rạng rỡ, dương dương đắc ý:
- Chữ đó rất nổi bật, không nói đến chữ viết của ta cứng cáp hài hòa, thiên hạ vô song, mấu chốt là chữ kia rất thú vị! Sáng sủa dễ đọc, khí thế vang dội, tốt hơn rất nhiều so với dòng họ, Hạo Nhiên, Lôi Trì gì đó. Ngươi không biết đâu, vì ngăn cản ta khắc một chữ này, rất nhiều lão chết tiệt đều đen cả mặt. Chẳng có cách nào, chỉ sợ bị đem ra so sánh. Trong đó có mấy kẻ vai vế rất cao, giận đến mức thổi râu trừng mắt, thiếu chút nữa đã xắn tay áo lên đánh nhau với ta. Ta cũng lười để ý tới bọn họ, mấy người không biết xấu hổ đánh một mình ta, ta còn không chạy à? Tưởng ta ngốc đúng không? Đương nhiên là ta khắc xong chữ rồi mới chạy.

Trần Bình An cảm thấy hối hận vì đã hỏi chuyện này.

Vẻ mặt A Lương giống như muốn nói “ngươi mau hỏi chữ gì đi”.

Trần Bình An khẽ quay đầu, lại nhìn về nước sông, đánh chết cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

A Lương ngây người như phỗng.

Người đàn ông đội nón nhẹ nhàng đậy nắp bầu rượu mùi thơm tỏa ra chung quanh, hiển nhiên ngay cả hứng thú uống rượu cũng không còn nữa.

Ngay lúc này Trần Bình An bỗng mở to hai mắt, phát hiện trên mặt sông Thiết Phù ở hạ du có bốn năm người dắt tay nhau đạp nước bước đi. Có ông lão tóc trắng mặc áo tơi hát vang “từ xưa danh sơn đợi thánh nhân”, có cô gái xinh đẹp quần áo rực rỡ liên tục cười duyên, còn có thằng bé con mặc đạo bào trong tay cầm gậy trúc ra vẻ cụ non.

Trần Bình An trợn to mắt, lẩm bẩm nói:
- Thần tiên?

A Lương cũng không thèm nhìn thẳng.

Chu Hà cầm một chiếc chuông màu đỏ kêu vang dồn dập, chạy như bay đến chỗ Trần Bình An và A Lương, sắc mặt nặng nề nói:
- Đây là chuông chấn yêu do lão tổ tông để lại cho ta, một khi có yêu ma quỷ quái đến gần trăm trượng, chuông sẽ tự động kêu vang. A Lương tiền bối, Trần Bình An, chúng ta tốt nhất phải cẩn thận, trước tiên rời khỏi vách đá bên bờ sông này, để tránh xảy ra xung đột không cần thiết.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, liền muốn đứng dậy.

A Lương không nhìn cảnh tượng kỳ dị phía mặt sông, mở nắp bầu rượu ra, lắc lư cười nói với hai người:
- Ta uống một ngụm này rồi đi, nhanh thôi.

Chu Hà hơi sốt ruột:
- A Lương tiền bối, triều đình Đại Ly chúng ta quản thúc yêu tinh rừng núi luôn rất lỏng lẻo, chỉ cần không xảy ra án mạng thì trước giờ không nhúng tay vào...

A Lương ồ lên, nói một tiếng “vậy à”, vội vàng đứng dậy muốn cùng bọn họ rời khỏi vách đá, nhường đường cho đám khách không mời mà tới kia.

Năm người kỳ lạ phi phàm đi trên mặt sông, tu vi cảnh giới của từng người lập tức phân biệt được cao thấp. Ông lão áo tơi đạo hạnh cao nhất là người đầu tiên giống như bị sét đánh, thân hình dừng lại không cử động, bốn người phía sau cũng như vậy. Sau đó ông lão toàn thân đầy tiên khí kia lại là người thứ nhất quay đầu bỏ chạy, lần này cũng không quan tâm đến phong thái thần tiên gì nữa, chỉ hận không thể dùng cả tay chân để chạy, bốn người còn lại cũng chạy theo.

A Lương lộ vẻ hoài nghi giả đến mức không thể giả hơn, còn mang theo nụ cười xấu xa.

Chu Hà nuốt một ngụm nước bọt, chuông trong tay đã yên lặng.

Ông ta thử dò hỏi:
- A Lương tiền bối, đây là?

A Lương cột chắc chiếc hồ lô nhỏ màu bạc kia, xoa xoa cằm:
- Chẳng lẽ là do ta sát khí quá nặng?

Trần Bình An nhỏ giọng hỏi:
- A Lương, là những người kia nhận ra hồ lô nuôi kiếm này của ông?

A Lương cười lớn, ôm vai thiếu niên đi xuống vách đá:
- Có thể, có thể, trong hồ lô nuôi kiếm có huyền cơ lớn mà. Nếu là người bình thường thì ta không nói cho hắn biết đâu.

A Lương đột nhiên buông tay ra, để Trần Bình An đi về trước.

Thiếu niên giày cỏ chạy chầm chậm rời đi.

A Lương vẫn đi song song với Chu Hà, thấp giọng hỏi:
- Chu Hà, ngươi là võ phu cảnh giới thứ năm đúng không? Ngươi làm thế nào ẩn giấu đến mức khiến Trần Bình An cảm thấy ngươi là cao thủ vậy? Chi bằng hãy dạy ta, nếu không ta phí nhiều công sức bày ra dáng vẻ cao thủ như vậy, thằng nhóc kia vẫn giống như bị mù.

Thân thể Chu Hà cứng ngắc, thấp thỏm bất an nói:
- A Lương tiền bối, tôi thật sự không biết chuyện này.

A Lương tức giận nói:
- Vậy là không nể mặt rồi.

Vẻ mặt Chu Hà giống như đưa đám:
- A Lương tiền bối, tôi thật không biết.

Thiếu niên phía trước xoay người chạy chầm chậm về sau, nhìn về hướng A Lương, lớn tiếng cười hỏi:
- A Lương, chữ kia rốt cuộc là gì?

A Lương lập tức thần thái rạng rỡ, hắng giọng một tiếng, một tay nhấc nón, một tay giơ ngón cái lên cao:
- Mãnh!

Tương tự năm người trên mặt sông, thiếu niên cũng giống như bị sét đánh, sau đó yên lặng xoay người chạy như bay, nhỏ giọng nói:
- Cái đầu ông ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
darlenenhi2110
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
darlenenhi2110
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
Hieu Le
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
vtquang209
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
dongtqhk2003
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
ghost03
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
Rangnarok
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
thuanz1997
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai. Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
dongtqhk2003
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
dongtqhk2003
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
truongcp9009
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
thuanz1997
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi. Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
Nhatkiemchungtinh
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
dohangocanh
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
Hieu Le
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
truongcp9009
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
Hieu Le
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
Rangnarok
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
PennyRain
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
fishscreen
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
BÌNH LUẬN FACEBOOK