Cả Diễn Võ Trường trở nên im ắng, mọi người có mặt đều ngưng trọng, cảm giác như hô hấp cũng nhất thời dừng lại.
“Vòng tỷ thí thứ nhất của các đệ tử mới, đợt thứ hai sẽ không bốc thăm chia cặp mà loạn chiến một hồi, tới khi chỉ còn một người cuối cùng thì đó là người chiến thắng.” Âm thanh của Lan trưởng lão chậm rãi vang vọng khắp quảng trường.
“Lần tỷ thí này quả nhiên là khác so với trước. Lần trước là hai điện Đông – Tây lần lượt phái đệ tử ra luận bàn, cứ thế mà rút gọn dần. Hôm nay lại không phân biệt, hơn năm mươi người cùng xông vào đánh loạn, chỉ sợ số đệ tử yếu kém vì thế mà mất mạng sẽ không ít.”
“Lan trưởng lão đã nói rồi đó thôi. Chỉ cần một bên nhận thua thì không cho phép đối thủ ra tay tận diệt, tối đa là làm bị thương mà thôi. Vì thế mà sẽ không có quá nhiều thương vong đâu.”
“Có đôi lúc, nhận thua còn khó hơn giữ mạng, nhất là với những đệ tử còn trẻ.”
Trên khắp quảng trường, tiếng bàn luận của các đệ tử vang lên không ngớt. Việc thay đổi cũng đã sớm nằm trong dự liệu.
“Tốt rồi, tỷ thí bắt đầu.” Tiếng Lan trưởng lão vang vọng, sau đó hắn đưa tay phất nhẹ, quang ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống, lần lượt rơi vào trong tay của từng đệ tử ngoại môn mới.
Ngọc bài! Thứ này được chế từ bạch ngọc, trên có viết số từ một đến sáu mươi hai. Trên tay mỗi đệ tử hai viện Đông – Tây đều có một khối ngọc bài như vậy. Lần tỷ thí này có tổng cộng 124 đệ tử tham gia, mỗi viện có sáu mươi hai người. Sau một hồi chia cặp quyết đấu đã loại ra một nửa, chỉ còn lại sáu mươi hai người tham gia vòng tỷ thí tiếp theo.
Diệp Vân nhìn ngọc bài trong tay có con số bảy, sau đó đưa mắt nhìn mọt lượt mọi người xung quanh. Trong số này, có không biết bao nhiêu người sẽ là đối thủ của hắn đây.
“Tu vi của ngươi như vậy, sao xứng với số 1? Chi bằng đem nó cho ta rồi nhận lấy con số của ta đi.” Giữa lúc mọi người đang chú ý tới ngọc bài trên tay mình thì một âm thanh đột ngột vang lên.
Diệp Vân ngẩng đầu liền trông thấy Đoàn Thần Phong đang cầm tay một gã đệ tử, tay còn lại vỗ vỗ ngọc bài của hắn lên người gã.
“Chuyện đó…, ta không thể quyết định được. Nếu ngươi muốn đổi hãy đi hỏi trưởng lão ấy.” Tên đệ tử bị dọa khiến mặt mày xanh mét, lắp bắp kêu.
“Ngươi nghĩ các vị trưởng lão cũng rảnh rỗi như ngươi sao? Loại chuyện nhỏ này đâu cần họ phải quản.” Đoàn Thần Phong tiện tay ném gã đệ tử này sang một bên. Gã này tuy giận nhưng chỉ giữ trong lòng mà không dám nói gì. Nhưng đệ tử mới của xung quanh đều ngẩng đầu trông về phía trưởng lão, thầm mong chờ một hình thức trách phạt nào đó cho hành động lớn lối của Đoàn Thần Phong nhưng trên quảng trường, Lan trưởng lão dường như không để ý tới chuyện này, lạnh lùng cất tiếng. “Từ thấp đến cao, các ngươi dựa vào con số trên ngọc bài mà lên đài tỷ thí.”
Lời nói vừa dứt, Đoàn Thần Phong đã xẹt qua không trung, thân ảnh đầy duyên dánh hạ xuống lôi đài.
“Số 1 của Đông điện là ai? Mau lên đây nhận lấy cái chết, đừng nghĩ lề mề, loanh quanh câu giờ là có thể thoát.”
Từ phía Đông điện, một thiếu niên đầy phẫn nộ bước ra. Hắn vừa định nhảy lên lôi đài quyết chiến với Đoàn Thần Phong thì có một bàn tay đặt lên vai hắn, tiếp đó, một giọng nói từ tốn cất lên.
“Tu vi của Đoàn Thần Phong ngươi nên biết, không thể cậy mạnh mà làm liều. Con đường tu tiên xét cho đến cùng chính là so sánh thọ nguyên, ai có thể sống được lâu hơn chính là người sẽ chiếm ưu thế.”
“Khúc sư huynh…” Thiếu niên giật mình xoay đầu lại, thái độ hơi ngạc nhiên khi nhận ra người lên tiếng là Khúc Nhất Bình.
“Còn sống mới là điều quan trọng nhất.” Khúc Nhất Bình nhìn hắn, giọng nói chứa đầy sự quan tâm chân thành.
Gã thiếu niên hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, gật đầu đáp. “Cảm ơn Khúc sư huynh, tiểu đệ xin nhớ kỹ!” Nói xong gã cũng tung người nhảy lên lôi đài. Phong thái tuy không tiêu sái như Đoàn Thần Phong cũng biểu hiện ra một thân tu vi không phải tầm thường.
Ở bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của Khúc Nhất Bình và gã thiếu niên nọ, Diệp Vân chỉ cười lạnh một tiếng. Hắn không tin Khúc Nhất Bình lại có lòng tốt như vậy, rõ là hắn chỉ tìm cách để muc lấy nhân tâm của người khác mà thôi.
“Tốt lắm, giờ ngươi có hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống nhận thua rồi cút ra khỏi lôi đài. Hai là nhận lấy cái chết.” Trên lôi đài, Đoàn Thân Phong kiêu ngạo cười vang nhìn gã thiếu niên.
Sắc mặt gã thiếu niên chuyển thành đỏ bừng, hai mắt chứa đầy phẫn nộ. Vừa lúc sắp sửa bùng phát thì chợt tỉnh táo lại.
“Đoàn sư huynh, xin mời chỉ giáo.”
Đoàn Thần Phong nhíu mày có vẻ hơi mất kiên nhẫn. “Thực phiền toái!”
Vừa dứt lời, hắn bước tới một bước. Thân ảnh như chớp xuất hiện trước mắt thiếu niên nọ, bàn tay hóa thành chưởng đánh ra.
Thiếu niên nọ vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ tốc độ của Đoàn Thần Phong lại nhanh tới vậy. Trong lúc vội vàng, Linh Lực ngưng tụ trên tay phải rồi hóa thành chưởng thế ngạnh kháng một chưởng của Đoàn Thần Phong.
Ầm!...
Hai bàn tay vừa mới chạm nhau, thiếu niên nọ bỗng cảm thấy có một luồng lực lượng thông qua bàn tay mãnh liệt tràn vào mình, đêm thân thể hắn đánh lùi về sau.
Tới lúc đó, hắn mới hiểu được trình độ của mình và Đoàn Thần Phong cách xa nhau thế nào.
“Ta nhận thua!” Thiếu niên nọ nhanh chóng hô lên, sau đó thân thể mới rơi phịch xuống nền lôi đài.
Đoàn Thần Phong đang chuẩn bị xuất ra một quyền thì ngừng tay lại, sau đó chắp tay ra sau lưng nhìn thiếu niên nằm trên lôi đài với vẻ chán nản.
“Đã sớm bảo ngươi cút đi, ngươi còn dám lớn lối đòi cùng ta động thủ, thật là lãng phí thời gian của ta.” Dứt lời, hắn nhảy khỏi lôi đài ngênh ngang đi về đội ngũ Tây điện.
Đám đệ tử của Tây điện nhốn nháo cả lên, tự tách ra thành một con đường.
Đoàn Thần Phong quá kiêu ngạo, nhưng là cái kiêu ngạo của người có thực lực để làm việc đó. Thử hỏi trong đám đệ tử của Tây viện ở đây, có ai chỉ hời hợt đánh ra một chưởng như vậy đã đem đối thủ đánh bay đi như vậy?
“Các ngươi cũng nhanh lên, đừng dây dưa cho mất thời gian. Khẩn trương đem đám ngu xuẩn của Đông điện đánh cho không ngóc nổi đầu dậy cho ta.” Đoàn Thần Phong vừa phe phẩy cây quạt trên tay vừa nói.
Đám đệ tử đứng quanh đều tỏ vẻ không hài lòng mà không dám lên tiếng.
Diệp Vân nhìn con số bảy trên ngọc bài, trong khi đó lại có tám lôi đài tỷ thí. Theo lẽ thì hắn cùng Đoàn Thần Phong sẽ đồng thời tỷ thí nhưng Đoàn Thần Phong ra tay thực sự quá nhanh, trong nháy mắt đã đem đối thủ đánh bại trong khi Diệp Vân còn chưa kịp bước lên lôi đài.
Người mang số 7 của Tây điện đang đứng trên lôi đài chờ đợi, lúc nhìn thấy Diệp Vân bước ra thì trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
“Diệp sư huynh, xin chỉ giáo.” Hắn nhìn Diệp Vân rồi hơi khom người thi lễ, bộ dạng như muốn trì hoãn.
Diệp Vân bình thản nhìn đối thủ của mình rồi gật đầu. “Qua đây đi.” Phong thái so với Đoàn Thần Phong lúc trước thì tỏ ra hết sức thân thiện.
“Diệp sư huynh, chiêu thức mà ta sử ra chính là Tiên kỹ Hỏa Vân Liệt Diễm Thủ có uy lực cực lớn, sư huynh hãy cẩn trọng,” hắn cảm kích nhìn Diệp Vân nói.
Thấy đối phương đem Tiên kỹ định sử dụng nói ra, ánh mắt Diệp Vân lóe lên rất nhanh rồi liếc nhìn đám đệ tử Tây điện thêm một lần mới đáp. “Ta sẽ cẩn thận, đa tạ đệ đã nhắc nhở.”
Dáng vẻ khiêm tốn có lễ của Diệp Vân đã để lại ấn tượng tốt trong lòng đám đệ tử Tây điện, nhưng dáng vẻ này mau chóng biến mất. Những đệ tử mới gia nhập đều tu luyện những tâm pháp căn bản cùng vũ kỹ thô thiển, người này có được loại Tiên kỹ này tất nhiên sẽ không pải dạng tầm thường. Diệp Vân nhận thức được điểm này, hắn đứng thẳng bất động, Linh lực trong cơ thể mau chóng lưu chuyển.
Khuôn mặt tên đệ tử của Tân điện bỗng trở nên đỏ bừng như có hỏa diễm. Bày tay hắn vung ra kéo theo một cỗ hỏa lực khiến người khác có cảm giác ngọn lửa này có thể nung chảy cả kim loại.
Tiên kỹ bình thường phải là người đạt tới Luyện Khí Cảnh mới có thể phát huy, thời điểm đó Linh Lực sẽ phóng ra ngoài cách không đả thương đối thủ. Tuy tên đệ tử Tây điện này chỉ có thể tập trung hỏa lực ở trên bàn tay nhưng xem ra uy lực so với những đệ tử bình thường khác cũng mạnh hơn rất nhiều.
Theo đó, hỏa diễm bao trùm song chưởng gào thét hướng Diệp Vân phóng tới.