Mục lục
[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim giáp Thần Binh từ trên trời giáng xuống bởi dây cương của đôi nam nữ đang đi dạo.

Đầu óc của Diệp Vân chỉ cảm thấy rằng bản thân hắn muốn tôn sùng thân ảnh to lớn cao ngạo được kim quang chiếu rọi kia nhưng rồi thân ảnh ấy cũng nhanh chóng tiêu tan, trong chốc lát liền biến mất không chút tung tích, chỉ còn lại có kim quang lưu chuyển.

Tuy thân ảnh to lớn cao ngạo đó đã tiêu tan nhưng Diệp Vân lại không cảm nhận được rằng hắn đã hoàn toàn biến mất mà ngược lại biến thành một luồng khí trong suốt, thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thân thể hắn.

Quang ảnh trắng đen ở mi tâm của hắn lại lóe sáng lần nữa, dường như có một bàn tay to không nhìn thấy được đang bắt lấy luồng thanh lưu này, tiếp đó từ từ kéo những thứ đi ngang qua lại hút vào Tiên Ma Chi Tâm.

Diệp Vân mới cảm giác được luồng thanh lưu trong cơ thể đã biến mất không chút dấu vết, tất cả mọi thứ đều khôi phục lại như cũ.

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười như có như không rồi nhanh chóng mở mắt ra.

Đột nhiên, một luồng khí từ trước đến giờ chưa từng thấy phóng ra từ bên trong Tiên Ma Chi Tâm, xông thẳng lên não, giống như muốn xuyên thấm vào sâu bên trong linh hồn. Trong người Diệp Vân cảm thấy vô cùng sảng khoái khi luồng khí này chảy xuống trung lưu. Nó cũng không làm cho chân khí của hắn được tăng cường thêm tí nào nhưng lại làm cho cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén, tỉnh táo sáng suốt.

" Chắc luồng khí đó là thứ bồi dưỡng tinh thần. Nếu tu vi của ta đạt đến được Trúc Cơ Cảnh thì sẽ có thể hấp thu được luồng khí này lâu hơn, e rằng lúc đó sẽ có nhiều bổ ích hơn. " Trong chớp mắt Diệp Vân nhanh chóng hiểu ra loại khí này rất hữu dụng*, không kiềm được mà cảm khái* vạn phần.

*hữu dụng: có ích

*cảm khái: xúc động, bùi ngùi.

Thân ảnh to lớn cao ngạo trong đầu hắn cũng hoàn toàn biến mất, toàn bộ tất cả những thứ tiêu cực khiến tâm tình tồi tệ cũng tiêu tan đi hết. Diệp Vân cảm thấy tinh thần như tiến vào một cảnh giới mới, hắn sẽ lĩnh hội* cảnh giới này sau, có lẽ nó sẽ rất có ích.

*lĩnh hội: tìm hiểu, nghiên cứu.

Diệp Vân từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều người đệ tử đã đứng dậy. Bọn họ đứng với vẻ mặt khiêm nhường còn đầu hơi cuối xuống.

" Diệp sư huynh, huynh cũng đã luyện hóa xong rồi sao? " Giọng nói của Dư Minh Hồng vang lên bên cạnh hắn, nhìn gương mặt hắn lúc này rất hưng phấn, ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Diệp Vân nhíu mày rồi lập tức khôi phục như cũ, nhẹ gật đầu.

" Dư sư đệ, ngươi đã nhìn thấy cái gì? "Diệp Vân tò mò hỏi. "

" Đệ thấy Thiên Kiếm Tông huy hoàng ngày xưa, nếu như không phải là đã uống viên đan dược Luyện Tâm Thí Ma Đan này thì chỉ e rằng đời này đệ cũng sẽ không có cơ hội biết được thì ra Thiên Kiếm Tông vào ngàn năm trước thật sự cường đại đến thế, thậm chí là toàn bộ nước Tấn cũng đều bị chúng ta khống chế. Cho dù là hoàng tộc cũng phải cúi đầu xưng thần với chúng ta, nói gì nghe nấy. "Dư Minh Hồng nói với vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Diệp Vân ngẩn người ra, theo bản năng hỏi: "Đệ thấy cả sự hưng thịnh của Thiên Kiếm Tông? Điều không phải thấy một người to lớn cao ngạo, khí thế vương giả sao?"

Dư Minh Hồng hơi sửng sờ rồi lắc đầu nói: "Không đúng. Thứ đệ thấy được chính là lịch sử huy hoàng ngày xưa của Thiên Kiếm Tông. Đệ tin rằng Thiên Kiếm Tông tồn tại ở thế hệ của chúng ta sẽ vùng dậy được và có thể nhanh chóng khôi phục vinh quang của trước kia, chân chính đem nước Tấn nắm trong lòng bàn tay. "

Diệp Vân nói: "Dư sư đệ, ngươi có thể là đến từ nước Đại Tần nhưng chẳng lẽ ở đó không có tông môn nào là Thiên Kiếm Tông sao? "

"Tất nhiên là Thiên Kiếm Tông không để nước Đại Tần trong mắt nhưng mà thời điểm huy hoàng nhất của Thiên Kiếm Tông là khi tông môn ẩn giấu trăm tên tu sĩ Kim Đan, dường như là vẫn còn có hai tên Nguyên Anh Cảnh tồn tại. Với thực lực như vậy, cho dù là nước Đại Tần cũng sẽ không để nhân tài kiệt suất như thế sống sót." Dư Minh Hồng lắc đầu giống như đối với tương lai của Thiên Kiếm Tông rất có lòng tin.

Trong mắt Diệp Vân lóe lên một chút khác thường, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoạn Thần Phong, khóe miệng khẽ động hai cái nhưng không nói điều gì.

"Ngươi không nên nhìn ta, ta không sao hết. Tại sao không có việc gì là ta không biết hết vậy?! Nhưng chẳng qua bây giờ ta đang nghĩ là chúng ta nên giả bộ ngu ngốc." Khóe miệng Đoạn Thần Phong chợt co rút, khẽ truyền âm nói.

Chân mày Diệp Vân nhếch lên, cũng truyền âm lại trả lời: "Ngươi vừa nhìn thấy điều gì? Sao lại có thể xem như không có chuyện gì được?"

"Tên tiểu tử ngươi chưa từng biết đến chuyện này thì làm sao ta có thể giải thích được chứ?! Ta giống như ngươi, cũng đều nhìn thấy một người có thân ảnh to lớn và cao ngạo, khiến cho ta không nhịn được phải quỳ lạy nhưng ngươi nghĩ lão tử là ai chứ? Làm sao có thể tùy tiện quỳ dưới chân người khác. Hắn muốn cho ta khuất phục nhưng hết lần này tới lần khác ta đều chống lại, sau đó đột nhiên trong đầu ta toàn là một mớ hỗn loạn. Trong thời gian chờ ý thức được khôi phục lại thì ta phát hiện thân ảnh kia đã biến mất mà bản thân ta cũng không còn cảm giác bị chấn áp nữa." Đoạn Thần Phong lại truyền âm lại cho Diệp Vân.

Ánh mắt Diệp Vân hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng. Năng lực ý chí của Đoạn Thần Phong thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ Đoạn Thần Phong lại có khả năng dựa vào ý chí của mình mà vượt qua được. Tuy là như vậy nhưng cuối cùng cũng vẫn rơi vào hỗn loạn, chỉ có điều là không bị Luyện Tâm Thí Ma Đan ảnh hưởng hoàn toàn, chỉ nói đến điểm đó thôi là Diệp Vân đã có phần thua kém hơn rồi.

"Ta đã xem xét qua, dường như ngoại trừ ta và ngươi ra thì hầu như tất cả mọi người đều đã bị trúng chiêu. Không biết rốt cuộc công dụng và ảnh hưởng của viên đan dược Luyện Tâm Thí Ma Đan này có nhiều hay không nhưng ta thấy là hai chúng ta nên cẩn thận sẽ tốt hơn." Đoạn Thần Phong thấp giọng truyền âm.

Hiển nhiên là Diệp Vân hiểu được nguyên nhân sâu xa trong đó. Nếu đã như vậy thì trước tiên cứ giả ngu là được.

" Xem ra tất cả mọi người không có ai xuất hiện phản ứng quá kích động sau khi uống Luyện Tâm Thử Ma Đan, tất cả đều trải qua khảo nghiệm này. Đám người các ngươi thực sự là thiên tài xuất chúng, thật là khiến cho người khác hâm mộ. Thật bất ngờ là toàn bộ bảy mươi mốt người đều thông qua khảo hạch tâm tính, trở thành đệ tử nội môn. "Hắc Vân Tử từ trên ghế đứng lên, ánh mắt thoáng lướt qua mọi người, trong ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng.

Về phần Luyện Tâm Thí Ma Đan thì Hắc Vân Tử rất tin tưởng vào nó. Loại đan dược này là do hắn luyện chế thành, cực kỳ kỳ lạ, nó có khả năng mang lại cho người khác một loại ảo giác bằng cách phong ấn cấm chế trong đó. Khi đã uống rồi thì rất dễ gợi lên tâm ma trong lòng, khiến cho trong tâm của họ lưu lại ám ảnh, sau này sẽ hết lòng vì tông môn mà hành sự.

Nếu mỗi người đệ tử đều có ý chí mạnh mẽ thì có thể chống lại ảo giác do Luyện Tâm Thí Ma Đan gây ra. Vì vậy, những biểu hiện đó sẽ được bộc lộ rõ ràng ra bên ngoài, mới vừa rồi hắn tỉ mỉ quan sát đám đệ tử thì không thấy xuất hiện hiện tượng giãy giụa kịch liệt. Nói cách khác, mọi thứ đều do tác dụng của Luyện Tâm Thí Ma Đan.

"Thật sự là không nghĩ tới việc tất cả lại thông qua được khảo hạch. Những năm gần đây thì cực kỳ hiếm thấy, xem ra đám đệ tử này đều có tài hoa thiên phú rất cao." Bạch Tùng Tử ngồi ở bên cạnh cũng đứng lên, giọng nói hắn rất sắc bén, nghe rất chói tai.

"Đây là phúc của Thiên Kiếm Tông ta, trong đám đệ tử này nếu có một hoặc hai người có thể có thiên phú như Mộ Dung Vô Tình thì trong tương lai tới đây Vô Ảnh Phong sẽ trở nên phồn thịnh, còn địa vị của Thiên Kiếm Tông thì không có gì có thể sánh được." Hắc Vân Tử gật đầu, thật sự hắn rất hưng phấn.

Hai vị Hắc Bạch trưởng lão đứng sóng vai cùng nhau, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua mọi người trên mặt mang theo một nụ cười .

"Tốt rồi, toàn bộ các ngươi đã thông qua khảo hạch thì lúc này đã chính thức trở thành đệ tử nội môn. Bây giờ các ngươi hãy đi đến chỗ nội quản để nhận quần áo và lệnh bài rồi chọn một nơi các ngươi muốn ở. Buổi trưa ngày mai trở lại Nhập Vân Điện để đón nhận sự lựa chọn của các vị cao thủ của vô ảnh phong, bái sư nhập môn. "Đệ tử áo trắng vỗ vỗ tay, sau đó ra hiệu cho người dẫn mỗi đội đi nhận đồ.

Hiển nhiên đám người Trần Dương đã quen với quá trình như vậy cho nên hướng về phía đài cao hành lễ rồi dẫn đám người Diệp Vân đi ra khỏi cửa.

"Tiếp theo chúng ta làm cái gì vậy Trần sư huynh ? " Ngô Thần Nhung nhịn không được hỏi.

Hắn được Trần Dương chỉ định làm người phụ trách tiểu đội, cũng coi như là đang giữ chức đội trưởng cho nên đương nhiên phải biết được bước tiếp theo phải làm gì chứ.

"Tiếp theo? Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe được sao? Đương nhiên là đến chỗ nội quản để nhận quần áo và lệnh bài, sau đó chọn nơi để ở. Nghĩ ngơi và hồi phục cho thật tốt, ngày mai trở lại Nhập Vân Điện bái sư nhập môn. "Chân mày của Trần Dương nheo lại, lạnh lùng trả lời.

"Bái sư nhập môn.... Sư phụ của chúng ta sẽ có địa vị và thực lực như thế nào? "Ngô Thần Nhung có phần hơi hưng phấn hỏi, sau khi trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có thể nhận một vị sư phụ cho bản thân. Nếu như được sư phụ dạy dỗ thì con đường tu tiên sau này sẽ rất rộng mở.

"Dĩ nhiên là các trưởng lão và một vài vị sư thúc sư bá. Ngươi yên tâm đi, tu vi của họ ít nhất đều đạt Trúc Cơ Cảnh trung kỳ, dư sức để chỉ bảo các ngươi." Trần Dương biết Ngô Thần Nhung đang hỏi điều gì nên chậm rãi nói.

"Như thế thì tốt quá." Ngô Thần Nhung phấn khích quay đầu lại nhìn đám người Diệp Vân.

Diệp Vân mỉm cười, đối với hắn mà nói thì có sư phụ hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là có thể tiến vào tầng ba của Tàng Vũ Các, thậm chí là cả tầng bốn. Bản thân hắn có thể tự mình tu luyện Tiên Ma Chi Tâm, tài năng thì hắn không thiếu, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh. Nếu có sư phụ ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì ngược lại hắn không thể thả lỏng được.

"Được rồi Trần sư huynh, ngày mai sau khi bái sư nhập môn thì chúng ta vẫn có thể trở về Thiên Chúc Phong không? "Bỗng nhiên Diệp Vân nghĩ tới vấn đề này nên vội vàng hỏi.

"Có thể. Lần này triệu tập các ngươi khá vội vàng, sau ngày mai các ngươi sẽ có thời gian ba ngày để sắp xếp mọi chuyện ở Thiên Chúc Phong. Sau ba ngày, nếu các ngươi không được cho phép thì tuyệt đối không thể tự ý rời đi. "Trần Dương gật đầu, không kiên nhẫn trả lời.

Diệp Vân gật đầu không hỏi gì nữa. Tất cả nguồn lực tu luyện hầu như đều ở trên người hắn, không liên quan gì đến Thiên Chúc Phong nhưng chẳng qua là Thần Vũ Thứu Vương vẫn còn ở trong tiểu viện của Thiên Chúc Phong tu hành nên tốt nhất là hắn vẫn phải trở lại một lần để đưa nó đến Vô Ảnh Phong.

Chỗ nội quản cũng không xa lắm, ước chừng chỉ có khoảng mười dặm. Với tốc độ của bọn người Diệp Vân thì đi được một lát đã đến nơi.

Bọn hắn ở chỗ của nội quản nhận đồ thuộc về đệ tử nội môn là quần áo màu trắng và một miếng gỗ có khắc dòng chữ Thanh Mộc lệnh bài rồi sau đó đám người Diệp Vân đi chọn nơi để ở.

"Đối với nơi ở nếu các ngươi có yêu cầu gì thì hãy nói ra ngay bây giờ đi, đợi đến khi nơi ở đã được quyết định thì không thể thay đổi lại được nữa đâu." Trần Dương dẫn đám đệ tử đến một căn phòng nhỏ ở chỗ nội quản rồi đẩy cửa bước vào.

"Ta không có yêu cầu gì chỉ cần ở nơi có linh khí dồi dào, lợi cho việc tu luyện là được." Đoạn Thần Phong là người đầu tiên mở miệng nói.

"Đúng vậy, linh khí càng dồi dào càng tốt. "Ngô Thần Nhung gật đầu hưởng ứng.

"Các ngươi đều mới vừa thăng tiến lên thành đệ tử nội môn, chỗ ở thích hợp nhất cho các ngươi chính là ở phía bên ngoài, nơi đó cũng là nơi linh khí yếu nhất. Mặc dù nó yếu nhất nhưng nó còn mạnh hơn gấp mấy lần Thiên Chúc Phong. "Trần Dương lạnh lùng nhìn hai người.

"Có yếu nhất thì cũng sẽ có mạnh nhất, vậy linh khí dồi dào nhất là ở nơi nào? "Dư Minh Hồng không nhịn được hỏi.

Trần Dương trừng mắt với hắn rồi nói: "Dĩ nhiên là ở trung ương Vô Ảnh Phong rồi. Đó là điện chầu của Vô Phong, nơi Phong chủ đại nhân thường ngày hay tu luyện và xử lý công việc."

Không cho đám người Đoạn Thần Phong có cơ hội mở miệng, Trần Dương tiếp tục nói: " Với địa vị bây giờ của các ngươi thì hãy tùy tiện chọn một căn phòng là được rồi, đừng mong ước xa vời."

Đám người Diệp Vân gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía trước, Diệp Vân thấy có một tòa cự đại sa bàn, quang ảnh lưu chuyển trên sa bàn biểu thị chỗ ở của từng người.

"Vậy thì chọn căn phòng này đi." Diệp Vân bước lên một bước, chỉ vào một tiểu viện khá vững chắc nằm ở phía bên ngoài rồi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK