Dịch giả: aluco
Đám người Dịch Tinh Thận cũng không biết Diệp Vân cũng không phải đã rời đi hẳn mà là sau khi biến mất lập tức đi vòng vèo, lợi dụng lĩnh ngộ đối với Không Gian Pháp Tắc, giẫm lên tọa độ không gian, không ngừng biến hóa thân vị, lợi dụng không gian ẩn nấp cách Trương Nhất Thành cùng đám người Dịch Tinh Thận không đến mười trượng, đối thoại của bọn họ hắn nghe không sót một chữ nào.
“Trương sư huynh, chúng ta tại đây đào lấy Lôi Vân Thảo đi.” Dịch Tinh Thận nhìn thấy Diệp Vân đã bỏ đi, thấp giọng nói ra.
Trương Nhất Thành lắc đầu, nói: “Gốc Lôi Vân Thảo này nếu như Diệp Vân nói hắn đã muốn, dù là giờ phút này hắn đã ly khai, chúng ta cũng không nên động thủ lần nữa. Người này tu vi cực cao, thế lực sau lưng tất nhiên thật lớn, huống chi hắn chính là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối. Gốc Lôi Vân Thảo này mặc kệ hắn lấy hay không lấy, chúng ta cũng đừng đụng vào.”
Dịch Tinh Thận nhíu mày, có chút tức giận: “Dù sao hắn đã rời đi, đi tham dự tranh đoạt Lôi Mộc, có thể sống được hay không cũng không biết, chúng ta nếu không ngắt lấy gốc Lôi Vân Thảo này mà nói, nhất định sẽ bị người khác lấy đi, tại sao phải để người khác chiếm được tiện nghi, ngươi không muốn nhưng ta muốn.”
Sắc mặt Trương Nhất Thành trầm xuống, nói: “Dịch Tinh Thận ngươi ở trong Vân Hoa tông cũng coi như là có chút danh tiếng, thiên phú không tồi. Nhưng mà đầu óc ngươi quả thật là “óc bã đậu”, chẳng lẽ ngươi cho rằng nơi này là Vân Hoa tông hay sao?”
Dịch Tinh Thận cả giận nói: “Trương Nhất Thành, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Trương Nhất Thành lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ta không biết gốc Lôi Vân Thảo này giá trị rất cao sao? Tuy rằng so ra kém Lôi Mộc, nhưng mà nếu như bán ra cũng có thể đổi lấy mấy nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch. Thế nhưng gốc Lôi Vân Thảo này có thể giữ được sao? Ngươi nghĩ lại xem gốc Lôi Vân Thảo này có bao nhiêu người biết rõ?”
Dịch Tinh Thận khẽ giật mình, vô thức trả lời: “Đó là Huyền Nguyên Tông cùng chúng ta, còn có thêm Diệp Vân biết rõ mà thôi, vậy thì như thế nào?”
“Dịch sư huynh, ý của Trương sư huynh là gốc Lôi Vân Thảo này có rất nhiều người biết. Nếu như có nhiều người biết trên người chúng ta có Lôi Vân Thảo mà nói, có lẽ sẽ đưa tới mầm tai vạ.” Ngược lại Lý sư đệ lập tức hiểu ngay vấn đề, nhỏ giọng nói ra.
Trương Nhất Thành gật gật đầu, nói: “Đúng là như thế. Thời điểm mới vừa tiến vào Lạc Lôi Cốc, ta còn cảm thấy lấy thực lực của chúng ta cho dù không cách nào tranh đoạt Lôi Mộc, nhưng mà ở phía ngoài của Lạc Lôi Cốc cũng khó có người có thể chống lại chúng ta. Hiện tại xem ra, thật sự là quá tự đề cao bản thân rồi, chỉ một tông môn như Huyền Nguyên Tông hầu như đã biến mất, tùy tiện phái ra mấy người đệ tử thực lực đều là Kim Đan Cảnh tứ trọng. Mà Vân Hoa tông tại Đại Tần đế quốc cũng chưa được xem là đại phái, nếu như bị người khác biết được trên người chúng ta có Lôi Vân Thảo, các ngươi có lòng tin có thể chống đỡ đến mười ngày sao?”
Bọn người Dịch Tinh Thận không phải kẻ ngu dốt, Trương Nhất Thành nói còn chưa dứt lời cũng đã minh bạch ý của hắn, không khỏi chau mày.
Quả đúng như lời của Trương Nhất Thành, với tu vi của đám người bọn hắn, trong những tu sĩ tiến vào Lạc Lôi Cốc tuy rằng không phải là kém cỏi nhất nhưng chắc chắn một điều là cũng không đến chính giữa, chớ đừng nói chi đến những tên cao thủ Kim Đan Cảnh hậu kỳ đứng đầu kia.
Đám người Dịch Tinh Thận lập tức minh bạch ý tứ của tông môn khi phái bọn hắn tiến vào nơi đây, cũng không phải là muốn bọn hắn đi tranh đoạt Lôi Mộc, đào móc loại bảo vật như Lôi Vân Thảo. Mà là để cho bọn họ tiến vào để tu luyện, tự cảm nhận cảm giác diệt thế phía dưới Lôi Đình vạn quân, điều này có trợ giúp cho sự lĩnh ngộ cảnh giới. Với thực lực hiện tại của bọn hắn có lẽ nên tìm nơi yên tĩnh, nơi lôi đình đã suy yếu đi mà Tị Lôi Phù có thể bảo hộ được, nhận thức Lôi Đình, tăng lên tu vi.
“Trương sư huynh, cám ơn.” Dịch Tinh Thận mặc dù có rất nhiều bất mãn đối với Trương Nhất Thành, nhưng lại cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, tuy rằng hai người có nhiều điểm không hợp, nhưng mà giờ phút này vẫn là nhịn không được thốt ra một lời cám ơn. Nếu không phải Trương Nhất Thành đã nhắc nhở còn phải ở Lạc Lôi Cốc đến mười ngày, bọn hắn chắc là chạy lung tung khắp nơi để tìm kiếm bảo vật, cứ ỷ vào bản thân đến khi bị người đánh chết cũng không biết nguyên do.
Trương Nhất Thành thấy bọn họ đã hiểu ý của hắn, gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn về phía gần nơi miệng hang, nói: “Nếu như chư vị sư đệ không có ý kiến gì, như vậy chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh, hảo hảo tu luyện a.”
“Vâng!” Mọi người Vân Hoa tông cùng kêu lên trả lời, tuy rằng trong mắt còn có một tia bất đắc dĩ cùng không cam lòng, cũng hiểu được tính mạng mới là trân quý nhất.
Trương Nhất Thành nhìn thấy thế cũng thở dài một tiếng. Kỳ thật tâm tư của hắn vừa mới rồi cũng giống như mọi người, cho rằng tiến vào Lạc Lôi Cốc chính là để tranh đoạt lợi ích lớn nhất cho tông môn, giành lấy vinh dự.
Kỳ thật, sau khi hắn tự sát được Diệp Vân cứu về mới từ từ hiểu được ý định ban đầu của tông môn, thí luyện mà không phải toi mạng.
“Diệp Vân, nếu có một ngày lại gặp nhau, ta chắc chắn cảm tạ hành động của ngươi hôm nay.” Trong lòng Trương Nhất Thành âm thầm tự nhủ.
Diệp Vân cũng không đứng ở tọa độ không gian quá lâu, dù cho hắn có lĩnh ngộ đối với không gian, thời gian hơi lâu một chút cũng sẽ lộ ra sơ hở, bị người phát hiện. Hắn chẳng qua là nghe xong vài câu lập tức nhanh chóng ly khai, cũng không biết suy nghĩ trong lòng Trương Nhất Thành.
Lôi Mộc!
Đây là bảo vật mà chỉ duy nhất Lạc Lôi Cốc có được, có thể bổ sung lôi linh khí rất nhanh, hơn nữa Lôi Mộc trải qua rèn luyện của Lôi Đình trăm ngàn năm qua, có khả năng ẩn Lôi Linh pháp tắc thật lớn, người hữu duyên nếu là có thể tìm hiểu trong đó một chút pháp tắc, coi như suốt đời đã có được lợi ích, tìm hiểu được lôi linh khí cũng là chuyện bình thường.
Bởi vậy, mỗi lần Lạc Lôi Cốc mở ra, đều dẫn tới thế lực khắp nơi phái ra đệ tử tiến vào, nếu không phải tu vi Kim Đan Cảnh trở lên không cách nào tiến vào được mà nói, chỉ sợ Nguyên Anh lão tổ của các phái đều sẽ xuất hiện. Bất quá cho dù như vậy, các phái cũng phái ra đệ tử Kim Đan Cảnh, trong cảnh giới cấp thấp thì vào để tu luyện, thể ngộ Lôi Đình. Kim Đan hậu kỳ, đệ tử vượt qua đại kiếp thì đi tranh đoạt Lôi Mộc, cướp lấy bảo vật “đặc sản” của Lạc Lôi Cốc hạch tâm chi địa, ngay cả loại tông môn “hạng hai” như Vân Hoa tông cũng có đệ tử Kim Đan Cảnh hậu kỳ, có thể nghĩ những thế lực nhất lưu khác sẽ phái ra đệ tử cỡ dạng gì.
Càng tới gần hạch tâm chi địa của Lạc Lôi Cốc, Lôi Đình trên không trung lại càng trở nên rậm rạp chằng chịt, hầu như mỗi một tấc không gian đều có lôi quang lập loè, tiếng sấm ù ù.
Diệp Vân nín hơi ngưng thần, nhận thức uy lực của Lôi Đình. Hắn phát hiện nếu như mình không có tìm hiểu lôi hệ phép tắc, chỉ dựa vào lực tương tác đối với lôi linh khí, chỉ sợ rằng muốn xâm nhập đến hạch tâm chi địa cũng có chút ít khó khăn, phải biết rằng lực tương tác của hắn đối với lôi linh khí thì những tu sĩ bình thường tìm hiểu lôi linh khí đã không thể so sánh cùng hắn, nếu như ngay cả hắn mà đã như vậy, vậy thì bọn người Tăng Huyền có thể tiến vào đến hạch tâm chi địa hay sao?
Diệp Vân cũng không nghĩ đến vấn đề này, mà hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ, hắn đã có lĩnh ngộ lôi hệ pháp tắc nên khi đối mặt Lôi Đình rậm rạp chằng chịt, căn bản không có áp lực chút nào, nhẹ nhõm tiến lên.
Lạc Lôi Cốc kỳ thật không lớn, nhưng mà trong đó có thật nhiều không gian pháp trận được hình thành tự nhiên, nếu lỡ sa vào trong đó muốn phá trận mà ra, tiêu phí không nhỏ công phu.
Nhưng mà đối với Diệp Vân mà nói, Không Gian Pháp Tắc là thứ hắn lĩnh ngộ sâu sắc thứ hai, có đôi khi chỉ cần liếc mắt đã thấy chỗ để phá giải trận pháp, bất quá hắn cũng không động thủ, chẳng qua là đi rất nhanh để qua.
Ước chừng chỉ dùng khoảng hai canh giờ, cảnh tượng trước mắt Diệp Vân đột nhiên biến đổi, Lôi Đình đầy trời rõ ràng đã trở nên thưa thớt không ít, thậm chí tại nơi tầm mắt có thể nhìn đến, Lôi Đình đầy trời vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, bầu trời xanh thẳm một mảnh.
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn tuy rằng nghĩ tới nơi hạch tâm sẽ có bộ dạng ra sao, nhưng thật không ngờ bộ dạng lại là như vậy.
HƯU…U…U!
Một đạo thân ảnh từ bên cạnh bay vút mà đi, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua Lôi Đình, rơi xuống phía dưới không gian quang đãng không có sấm chớp mưa bão kia.
Oanh!
Ngay tại thời điểm Diệp Vân đang nghi hoặc, bầu trời quang đãng xanh thẳm kia bỗng nhiên xuất hiện một đạo tử sắc thiểm điện, to như tay em bé, hung hăng giáng xuống, đánh vào trên thân người kia.
Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, tên tu sĩ kia mới vừa từ bên cạnh Diệp Vân bay vút qua toàn bộ thân người đều bị oanh kích bay rớt ra ngoài, trực tiếp bay ra mấy trăm trượng, đã đi ra nơi không gian không có Lôi Đình.
“Lại thêm một người ngu ngốc, lại cho rằng bên kia là vùng đất an toàn, thật sự là buồn cười, cái phiến không gian kia mới là vùng đất chết, uy lực của Tử Phủ thần lôi thì tu sĩ Kim Đan Cảnh có thể ngăn cản một cách đơn giản được hay sao.”
Diệp Vân chợt nghe một thanh âm vang lên ước chừng trăm trượng ở phía trước về bên trái, lập tức nhìn thấy hai người chậm rãi đi ra.
“Cổ huynh ngươi nói cũng không đúng như vậy, cái thế giới này dù sao bọn ngu xuẩn cũng nhiều hơn so với những người thông minh như chúng ta, những tên ngu xuẩn này đều cho mình là con của trời, nhưng thật ra là không bằng cái rắm chó.”
“Các ngươi bớt tranh cãi đi, nếu như không có cách nào ngăn cản được Tử Phủ thần lôi này, làm sao có thể tiến vào hạch tâm chi địa tìm kiếm Lôi Mộc.”
“Lôi Mộc khỏi cần tìm kiếm, ngươi có nhìn thấy ở trung tâm có một chỗ không gian hơi vặn vẹo một chút, đó là một cái không gian thông đạo, bên trong đó mới thật sự là hạch tâm chi địa, tất cả bảo vật chính thức của Lạc Lôi Cốc đều ở trong đó.”
“Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?”
“Lại chờ một chút.”
Theo giọng nói truyền đến, bốn phía từ từ xuất hiện hơn mười tên tu sĩ, từng tên đều đứng cách khoảng mấy trăm trượng với nơi có bầu trời quang đãng đầy Lôi Đình, cũng không ai tùy tiện bước vào.
Con mắt Diệp Vân híp lại, thực ra hắn cũng là muốn bay thẳng mà vào, chẳng qua là bị cái bầu trời quang đãng này hấp dẫn khi chỉ nhìn thoáng qua. Lại không nghĩ rằng bầu trời quang đãng này bên trong rõ ràng ẩn chứa Tử Phủ thần lôi, ngược lại là ngoài dự liệu của hắn.
Tử Phủ thần lôi, đây chính là một trong những uy lực lớn nhất của Lôi Đình, tương truyền Tử Phủ thần lôi mạnh nhất đủ để diệt thế.
Làm thế nào mới có thể ngăn cản Tử Phủ thần lôi đây? Lĩnh ngộ lôi hệ pháp tắc như mình, có thể ngăn cản được sao?
Diệp Vân nhìn xem mảnh trời quang đãng kia, tâm niệm xoay chuyển.
“Diệp Vân, ngươi lại có thể đi đến nơi đây?”
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, có chút quen tai, Diệp Vân nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy Tuyệt Trần trợn mắt nhìn hắn, đứng bên cạnh Tuyệt Trần là một gã nam tử ước chừng ba mươi tuổi, áo trắng hơn tuyết!