Thẩm Mặc thân hình gầy yếu xinh xắn, giọng nói vẫn non nớt như trước, nhưng trong đó lại tràn đầy vẻ kiên quyết.
"Ba trăm bảy mươi bốn lần?"
Mai tiên sinh lông mày nhíu lại, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn. Trong khoảnh khắc, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương từ thân thể hắn khuếch tán ra ngoài, bao phủ cả tòa Thiên Thần Điện.
Trong lúc nhất thời, những đệ tử tông môn tu vi mới đạt đến Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ toàn thân lạnh run, hầu như muốn quỳ rạp trên mặt đất.
Cái này, chính là uy thế của Kim Đan Cảnh!
"Trường Xuân huynh, ngươi để mặc một gã tiểu hài tử ra đây quấy rối, có thấy quá đáng không?" Đỗ Thuần Thiên nhận thấy bầu không khí có chút khác thường, lạnh giọng quát.
Yến Trường Xuân trên mặt không biểu hiện bất kỳ chấn động nào, ánh mắt hắn chuyển động nhìn lại:" Nếu như Thẩm Mặc nói là ba trăm bảy mươi bốn lần thì nhất định là ba trăm bảy mươi bốn lần!"
Đỗ Thuần Thiên khẽ giật mình, lạnh giọng quát:" Thiên Kiếm Tông chủ, ngươi như thế mà muốn bao che khuyết điểm, thật sự là quá mức đấy."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt Thẩm Mặc, tựa hồ gã thiếu niên gầy yếu quật cường này là một vật rất đáng sợ, làm cho trong lòng bọn hắn đều kinh hãi.
Diệp Vân hít sâu một hơi, Mai Nghiễn Sinh bộc phát ra uy thế đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, chỉ một chút xíu nữa thôi là hắn đã không vượt qua được, bất quá dù sao linh hồn của hắn đã được Tiên Ma Chi Tâm ngưng luyện qua, chỉ một thoáng công phu liền khôi phục như thường.
"Thẩm Mặc, những câu ngươi vừa nói đều là sự thật?"
Thẩm Mặc mỉm cười, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Mai Nghiễn Sinh không có chút nào sợ hãi:" Đúng vậy, hai trăm lẻ ba năm qua, trong ghi chép để lại, Đại Tần đế quốc xuất hiện Yêu Tộc huyết mạch tổng cộng ba trăm bảy mươi bốn lần. Mà trong một ngàn năm qua đã xuất hiện chín trăm chín mươi bảy lần."
Thẩm Mặc giọng nói nhàn nhạt, cũng không cao vút, nhưng lại rơi vào trong tai mỗi người thật rõ ràng từng chữ từng chữ một.
"Hảo hảo hảo, xem ra Thiên Kiếm Tông không cần đi ra khỏi cửa cũng biết được chuyện thiên hạ, thật sự là khiến ta kinh động." Mai Nghiễn Sinh cất tiếng cười to, tiếng cười trên không trung nổ vang hình thành từng tầng sóng âm rung động, khuếch tán ra bốn phương tám hướng đi ra.
Trong phút chốc, những đệ tử tu vi chưa đủ Trúc Cơ Cảnh hoặc vừa đạt tới Trúc Cơ Cảnh sắc mặt đại biến, thốt lên một tiếng rên khẽ và máu tươi từ trong miệng trào ra ngoài.
"Thiên Kiếm Tông ta tuy rằng hèn mọn nhưng cũng không phải là không hiểu đạo lý, nếu như Thẩm Mặc đã nói như thế tất có đạo lý của hắn, Mai tiên sinh cần gì phải nổi giận, sao không nghe Thẩm Mặc nói tiếp?" Yến Trường Xuân thời điểm này đã hoàn toàn bình tĩnh, vẻ thất vọng cùng bất đắc dĩ lúc trước hoàn toàn biến mất.
"Tốt, nếu như Thiên Kiếm Tông chủ đã nói như thế thì Mai Nghiễn Sinh ta đây cũng không phải là người không biết nói lý lẽ, ta sẽ nghe hắn nói ra mọi chuyện. Bất quá nếu như nói không hợp lý thì đừng trách Thanh Phong đại kiếm của ta vô tình." Mai Nghiễn Sinh hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
”Thẩm Mặc, ngươi đem hết sự tình nói ra đi." Yến Trường Xuân vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói ra.
Thẩm Mặc gật gật đầu, cất cao giọng nói:" Sự tình mọi người chắc cũng biết được. Yêu Tộc huyết mạch trong ngàn năm qua xuất hiện cũng không phải là chuyện hiếm thấy, cũng không giống như truyền thuyết là mỗi lần xuất hiện sẽ đại họa ngập trời, cũng không có mấy lần máu chảy khắp nơi."
"Tiểu tử, Mai tiên sinh hỏi chính là ngươi làm sao biết rõ trong ngàn năm qua Đại Tần đế quốc xuất hiện chín trăm chín mươi bảy lần Yêu Tộc huyết mạch? Nếu như ngươi không thể đưa ra chứng cứ xác thực chính là ăn nói lung tung." Đỗ Thuần Thiên lạnh giọng quát.
Thẩm Mặc nhìn hắn một cái, nói:" Ngươi muốn chứng cứ? Bất quá dù cho ta lấy ra chứng cứ chỉ sợ ngươi cũng không biết. Bất quá Mai tiên sinh nếu thật là từ Đại Tần đế quốc xa xôi mà đến chắc hẳn sẽ biết được đấy."
Thẩm Mặc thần tình lạnh nhạt, không có chút nào bối rối.
Mai Nghiễn Sinh hơi nhíu đôi mày kiếm, nói:" Ngươi cứ lấy ra là được."
Thẩm Mặc lắc đầu, đưa tay ở trước ngực nhẹ nhàng nhấn một cái, chỉ thấy một đạo quang ảnh từ bộ ngực hắn bắn ra, ngừng ở giữa không trung.
Một quả ngọc bội nhìn qua không thấy chút nào thần kỳ, chỉ là một quả tử ngọc hai màu xanh trắng, mặc dù không thường thấy nhưng cũng không phải thực sự trân quý.
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, cái tử ngọc xanh trắng này đã đủ chứng minh?
Ngay tại lúc mọi người đang mờ mịt suy đoán, chỉ thấy Thẩm Mặc đưa tay điểm ra, một điểm kim sắc quang mang từ đầu ngón tay hắn bắn ra, đánh trúng vào cái tử ngọc xanh trắng.
Tử ngọc xanh trắng lập tức đại phóng quang minh, quang mang màu xanh lập tức bao trùm cả Thiên Thần Điện.
Đợi đến lúc quang ảnh biến mất, liền xuất hiện một cái quang phù kỳ quái lơ lửng phía trên tử ngọc xanh trắng, một thanh vũ khí có hình dáng giống như trăng lưỡi liềm cùng một con rắn màu sắc sặc sỡ quấn lấy nhau, làm cho người ta có một cảm giác quỷ dị.
Phù văn này mang theo một tia quang phù quỷ dị lập lòe trên không trung ba lượt sau đó nhạt dần rồi biến mất.
"Phù văn này là cái gì thế? Chưa từng thấy qua."
"Đúng vậy, hình như là một thanh linh khí cùng một con rắn, nhưng bộ dáng con rắn kia quả thật là thập phần cường đại, phát ra một cảm giác áp bách khó nói bằng lời."
"Đúng vậy, vừa rồi mặc dù thời điểm Mai tiên sinh phóng xuất ra khí thế kinh người ta cũng bị bất động một lúc, nhưng cái Linh phù này chẳng qua chỉ lập lòe ba lượt, ta có cảm giác như toàn thân lực lượng thần hồn đều bị rút lấy toàn bộ, nếu lập lại thêm một lần nữa thì chỉ sợ ta cũng chống đỡ không nổi."
"Miếng tử ngọc xanh trắng kia tuyệt đối không phải là phàm phẩm, tối thiểu cũng là cực phẩm Linh khí, nếu không thì không thể nào có khả năng uy thế như vậy."
"Bất quá mọi người đều cũng không nhận ra lai lịch của Linh phù này à?"
"Đúng vậy, ngươi xem Đỗ Thuần Thiên, còn có hai vị vương gia đến từ vương thành, còn có Thi trưởng lão, Vô Ảnh Phong chủ đều chẳng nhận biết được."
"Không biết Mai tiên sinh có biết hay không, Thẩm Mặc đã nói chỉ cần Mai tiên sinh thật sự đến từ Đại Tần đế quốc liền sẽ nhận thức được Linh phù này."
Mọi người nhao nhao bàn tán, mặc dù đã hạ thấp giọng nhưng ở đây đều là cao thủ, những lời nghị luận này đều rơi vào tai bọn họ.
"Mai tiên sinh...." Đỗ Thuần Thiên nhíu mày, những biến cố liên tiếp xảy ra đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn bước về phía trước hai bước hạ giọng nói:" Hy vọng tiên sinh không quên lời hứa, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người."
Mai tiên sinh đối với lời nói vừa rồi của hắn tựa như không nghe thấy, hắn chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào cái tử ngọc xanh trắng, trọn vẹn cả nửa ngày, trên vẻ mặt hiện lên vẻ kinh sợ thấp giọng quát hỏi.
"Ngân Nguyệt Cổ Xà? Đây là Ngân Nguyệt Cổ Xà? Ngươi là người của Nguyệt Thần Cung?
Thanh âm của Mai tiên sinh mang theo vẻ run rẩy, một điểm nghi hoặc, thậm chí có thể cảm nhận được sự hoảng sợ trong lòng của hắn.
"Xem ra Mai tiên sinh quả thật là đến từ Đại Tần đế quốc, nhưng cũng không phải đến từ một thị trấn nhỏ, quả nhiên đã nhận ra Ngân Nguyệt Cổ Xà." Thẩm Mặc giọng nói nhàn nhạt, không có nửa điểm chấn động.
Mai tiên sinh vẻ mặt tiều tụy, trong chớp mắt tựa hồ như mất hết tức giận, hắn chỉ lẳng lặng đứng yên ở đấy, toàn thân không còn nửa phần khí thế của cao thủ Kim Đan Cảnh.
Ngân Nguyệt Cổ Xà, Nguyệt Thần cung. Đây rốt cuộc là cái gì? Nguyệt Thần Cung là tông môn như thế nào? Rõ ràng chỉ bằng vào một quả quang phù liền có thể biến một cao thủ Kim Đan Cảnh thành bộ dáng như thế này?
Tất cả mọi người đều ngây người, cho dù là Tô Hạo hay đám người Diệp Vân, trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh sợ.
Tô Hạo kinh sợ chính là vì Ngân Nguyệt Cổ Xà cùng với Nguyệt Thần Cung, mà Diệp Vân khiếp sợ trong lòng chính là một tên tạp dịch viên gầy yếu năm đó tu vi chẳng qua chỉ là Luyện Thể Cảnh, nhưng là đến từ Đại Tần đế quốc hơn nữa nhìn thân thế có lẽ là xuất thân từ một đại tông môn, chỉ bằng vào một quả quang phù là có thể khuất phục ngay cả cao thủ tông môn Kim Đan Cảnh.
Tông môn như thế nào mới đạt được đến trình độ như thế?
Nhưng mà, Diệp Vân sự kinh hãi trong lòng chỉ là thoáng qua mà thôi, trong lòng đột nhiên dâng lên một tâm tình không thể hình dung nổi.
Thẩm Mặc, từ đầu đến giờ đều lừa gạt hắn!
Thẩm Mặc tiến vào Thiên Kiếm Tông cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên mà đã được an bài, tuy rằng hắn không phải là chủ động lừa gạt nhưng nói như thế nào thì đây cũng là một chuyện lừa gạt.
Diệp Vân nhíu này, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt liếc về phía Thẩm Mặc mang theo một tia phức tạp. Không nghĩ rằng Thẩm Mặc lại cùng lúc nhìn qua, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau trên không trung.
Diệp Vân thấy rõ ràng ánh mắt của Thẩm Mặc có vẻ áy náy, trong đó còn có một sự quan tâm nồng đậm.
Diệp Vân cảm thấy phiền muộn trong lồng ngực lập tức tan mất rất nhiều, hắn mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Mai Nghiễn Sinh vẫn lẳng lặng đứng đấy như trước, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Mai tiên sinh , hứa hẹn của chúng ta..." Đỗ Thuần Thiên bước lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói.
Mai Nghiễn Sinh rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Đỗ Thuần Thiên, đột nhiên tinh quang trong mắt mãnh liệt bắn ra.
"Chỉ là một tín vật không rõ lai lịch của Nguyệt Thần Cung, thì làm sao có thể chứng minh ngươi chính là đệ tử của Nguyệt Thần Cung? Chưa kể, nếu ngươi là đệ tử của Nguyệt thần Cung thì làm sao lại có thể là đệ tử của Thiên Kiếm Tông? Ta xem ngươi nói năng bậy bạ, quả thật không biết trời cao đất rộng. Bất quá, niệm tình ngươi tuổi tác còn nhỏ, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị, lui ra đi." Mai Nghiễn Sinh mặt lạnh như sương, ánh mắt lạnh lùng như đao, chậm rãi đảo qua Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tựa hồ sớm đoán trước điều này, hắn khẽ cười nói:" Ta biết rõ Mai tiên sinh sẽ nói như thế, ngươi cảm thấy miếng tín vật của ta không rõ lai lịch, như vậy ngươi cứ ra tay thử một lần, nếu ta không phải là đệ tử của Nguyệt Thần Cung thì ngươi cứ cầm lấy tín vật này mà đi lĩnh thưởng, trái lại, chỉ sợ cả cuộc đời còn lại của ngươi sẽ bị đuổi giết."
Thần sắc của Mai Nghiễn Sinh lập tức trở nên khó coi, sát ý lăng lệ nhất thời tiêu tán mất, hắn lúng túng đứng nguyên tại chỗ trong nhất thời không biết phải giải quyết như thế nào cho tốt.
Nguyệt Thần Cung, tại sao lại là Nguyệt Thần Cung?